CHƯƠNG 56
45 Comments
Đệ Ngũ Thập Lục Chương – Trêu Chọc
Nhiệt độ bên tai và cảm giác sau lưng làm cho hắn hiểu được động tác của Hách Cửu Tiêu muốn biểu đạt ý gì. Đáy mắt của Hách Thiên Thần lướt qua một tia cười bất đắc dĩ, “Hành động của ngươi luôn luôn nhanh hơn so với lời nói.”“Còn ngươi luôn luôn quá mức lý trí, bình tĩnh, mọi chuyện đều tính toán hoàn hảo, như vậy sẽ rất vất vả.” Hách Cửu Tiêu ôm hắn, đưa tay vuốt nhẹ bên hông của hắn.
“Trước đó đã bị ngươi làm rối loạn, lúc này nếu không quay trở về làm Đàn Y công tử của Thiên Cơ các thì ta còn có thể làm điều gì?” Hách Thiên Thần cười rất khẽ, nhưng lời nói trong miệng lại không có ý tứ đơn giản, “Thiên Cơ các không thể thiếu ta, ta cũng không rời khỏi Thiên Cơ các. Nhưng nếu muốn làm Các chủ Thiên Cơ các thì không được phép thất thố.”
Những lời này cũng giống như con người của hắn, rất nhẹ nhàng, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể bay đi theo gió. Hách Cửu Tiêu lại nghe ra ý tứ mà người bên ngoài không hiểu được, đây là một sự nhắc nhở, nhắc nhở Hách Cửu Tiêu không nên quá vội vàng, cũng là Hách Thiên Thần nhắc nhở chính bản thân mình không được thất thố.
Hách Thiên Thần thừa nhận giữa bọn họ có quan hệ khác với huynh đệ bình thường, nhưng thói quen lâu dài cho đến nay vẫn giữ khoảng cách với người khác, khiến hắn không thể lập tức chấp nhận sau khi động tình thì phải đối mặt với những việc tỷ như làm thế nào để chung sống, làm thế nào để tiếp xúc.
“Ta biết Thiên Cơ các đối với ngươi rất quan trọng, ngươi cũng không muốn bất luận kẻ nào nhúng tay vào việc của mình.” Hách Cửu Tiêu khẽ vuốt giữa thắt lưng của Hách Thiên Thần, “Việc này ta có thể mặc kệ, chuyện của ngươi ta cũng không xen vào, những gì ngươi nói ta hiểu rõ, ngươi chỉ cần biết ta quả thật rất hiểu ngươi. Ở trên đời này, còn có ai có thể hiểu được ngươi như ta?”
“Vì vậy ngươi muốn nói chúng ta nên ở bên nhau?” Hách Thiên Thần biết người ở phía sau muốn điều gì, hắn kéo tay của Hách Cửu Tiêu xuống, “Vẫn chưa đến lúc, Cửu Tiêu….lúc này vẫn chưa đến lúc.”
Trước đây, nếu có người cảm thấy Hách Thiên Thần gần ngay trước mắt nhưng lại xa tận chân trời, thì bây giờ hắn đang chạy đến trước mặt của Hách Cửu Tiêu. Thân ảnh màu thanh lam lỗi lạc, thản nhiên nhìn thấu hết thảy mọi việc, ung dung nắm trong tay đủ loại thế sự, bây giờ lại thêm vẻ mặt vừa như cười vừa như không, trong sự lạnh nhạt lại lộ ra ý cười nhẹ nhàng chẳng khác nào đang mê hoặc. Hách Cửu Tiêu hoàn toàn không muốn kháng cự đối với sự cám dỗ này.
Chậm rãi ôm lấy Hách Thiên Thần rồi đặt hắn ở dưới thân, y mệ màu tía phủ lên trên thanh y, kéo ra vạt sam y của Hách Thiên Thần, lần này không phải một chút, mà là toàn bộ. Ngoại bào màu thanh lam cùng với nội sam bên trong đều được mở ra, hiển lộ một lồng ngực rắn chắc, làn da mịn màng và tràn trề sức lực hoàn toàn hiện ra trước mắt của Hách Cửu Tiêu. Cũng giống như trước đây Hách Cửu Tiêu đã từng chạm vào người của Hách Thiên Thần, mặc dù lúc ấy vẫn còn cách một lớp nội sam, nhưng cũng có thể cảm nhận được đây là một thân thể được bảo trì ở trạng thái tốt nhất, cho dù chỉ cần nhìn cũng đã là một loại hưởng thụ.
Mặc dù Hách Thiên Thần cảm giác hơi ngoài ý muốn nhưng vẫn chưa nói bất luận điều gì, hắn nằm trên bàn, đụng vào bộ tách trà một chút, trước ngực bị tay của Hách Cửu Tiêu vuốt ve, sức nặng trên người vẫn thủy chung nhắc nhở hắn, người đang làm như vậy đối với hắn là một nam nhân, và còn là huynh trưởng của hắn.
“Ngươi làm cho ta càng lúc càng cảm thấy hứng thú, tình ý giữa huynh đệ chúng ta có thể sâu sắc đến mức nào, Thiên Thần, ngươi có cảm thấy hiếu kỳ một chút nào hay không?” Người ở dưới thân xem ra chỉ có một chút khổ não, nhưng không hề bối rối. Bàn tay đang khẽ vuốt trên ngực Hách Thiên Thần dần dần chậm rãi trượt xuống, bờ môi của Hách Cửu Tiêu đang hôn trước ngực hắn, thậm chí là nhẹ nhàng cắn xuống một chút, sau đó cảm giác thân thể của Hách Thiên Thần đang buộc chặt, “Ngươi xem, thân thể của ngươi không phải không có phản ứng.”
Hai tay của Hách Cửu Tiêu dừng lại ở một nơi rất không nên chạm vào, cư nhiên còn không ngừng vuốt ve mơn trớn, Hách Thiên Thần không thể không đè tay của hắn lại, “Đừng để ta nhắc nhở ngươi một lần nữa, ta cũng là nam nhân.” (NXB lậu = đầu toàn bã đậu)
Là người bình thường thì làm sao lại không có phản ứng, bàn tay của Hách Cửu Tiêu dừng ở nơi không nên dừng. Hách Thiên Thần rất kiên quyết đè lại động tác của Hách Cửu Tiêu, tất nhiên hắn làm thế là vì không để cho Hách Cửu Tiêu tiếp tục cử động, nhưng cứ như vậy thì bàn tay của Hách Cửu Tiêu vẫn giữ nguyên ngay tại vị trí đó. Nhiệt độ nóng rực dưới bàn tay truyền lên trên người của Hách Thiên Thần khiến khuôn mặt của hắn cũng trở nên hâm nóng.
Hách Thiên Thần nhìn thẳng vào Hách Cửu Tiêu, trong đáy mắt không phải đồng ý mà là một sự quan sát và xem xét, hắn dường như đang chờ đợi, muốn thử xem kế tiếp Hách Cửu Tiêu sẽ lựa chọn như thế nào, là buông tay hay là tiếp tục. (ác thật =.=, có bạn vợ thế này khổ thân Tiêu dê)
Hách Cửu Tiêu đưa mắt nhìn từ cổ rồi đến trước ngực của Hách Thiên Thần, sau đó trượt dần xuống phía dưới, ngừng một lát, hắn bỗng nhiên đứng dậy, “Nếu hôm nay ta ép ngươi thì sau này rốt cục không thể chiếm được. Nếu ta chỉ có hứng thú với thân thể của ngươi thì ta không cần đợi đến ngày hôm nay.”
Hách Thiên Thần thả tay của Hách Cửu Tiêu ra, nhiệt độ dưới hạ thân lập tức lui xuống, hắn đứng dậy chỉnh sửa lại y phục, nhiệt độ trên mặt cũng dần dần biến mất, trong mắt còn lại chỉ là tỉnh táo và vài phần đăm chiêu.
Vì lời nói rất có thâm ý của Hách Cửu Tiêu mà Hách Thiên Thần liếc mắt nhìn hắn một cái. Sau khi chỉnh lại y phục ngay ngắn, Hách Thiên Thần ngồi xuống một chiếc ghế, giống như mới vừa rồi chưa từng phát sinh bất luận chuyện gì, vừa cười vừa suy tư. “Loại độc Hồng Nhan này sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện.”
Hắn cầm lấy một tách trà trên bàn, mới vừa bộ tách trà bị bọn họ đụng vào làm vỡ một cái xuống đất, cũng không để ý điều này, hắn chỉ rót trà rồi đưa cho Hách Cửu Tiêu.
“Nếu không biết ngươi luôn luôn có thể tự kiềm chế, cũng như không tự tay xác nhận thì lúc này ta thật sự hoài nghi mới vừa rồi ngươi quả thật không có cảm giác.” Hách Cửu Tiêu tiếp nhận tách trà.
Mỗi một lần tiếp xúc, đệ đệ của hắn luôn làm cho hắn có cảm giác rất khó có thể dùng từ ngữ để miêu tả. Hách Thiên Thần quả thật như mây như biển, có đôi khi rất khó nắm lấy, luôn luôn giữ được trầm tĩnh, vô luận phập phồng cuồn cuộn như thế nào thì sau đó sẽ nhanh chóng quay trở về bình thản, làm cho hắn nhịn không được mà phải trêu chọc nhiều lần, muốn nhìn xem đến tột cùng điểm mấu chốt của Hách Thiên Thần ở nơi nào.
Cho đến khi tay của hắn bị đè lại, nhìn xuống thân thể ở phía dưới y phục của Hách Thiên Thần, thì Hách Cửu Tiêu mới phát hiện loại trêu chọc và thăm dò này có khả năng làm cho hắn không thể tự khống chế chính mình, vì vậy hắn chỉ có thể dừng tay, nếu không, kế tiếp hắn không biết mình sẽ như thế nào.
“Ý gì?” Ánh mắt của Hách Thiên Thần rơi xuống tách trà bị vỡ trên mặt đất, thiếu chút nữa hắn đã cho phép Hách Cửu Tiêu tiếp tục, “Nếu không làm cho chính mình bình tĩnh thì ta sẽ không thể suy nghĩ.”
“Ngươi luôn đem suy nghĩ và cảm xúc của mình che giấu rất kỹ, chuyện gì cũng không thể làm cho ngươi dao động. Ngươi muốn bản thân mình như thế, có phải chỉ có như vậy thì ngươi mới cảm thấy an tâm hay không?” Lời nói của Hách Cửu Tiêu thường giống như ánh mắt của hắn, cho dù không lạnh lùng nhưng lại có gai độc, có thể hủy diệt tất cả mọi trở ngại.
Hách Thiên Thần cầm tách trà một chút rồi nâng mắt nhìn Hách Cửu Tiêu.
Hai người đối mặt nhau, ánh mắt của Hách Thiên Thần giống như đại dương thâm thẫm vô tận, làm cho người ta khó có thể đo lường sâu cạn. Sau một lúc lâu, hắn không hề mở miệng, trầm ngầm suy tư, cho đến khi hắn chậm rãi uống một ngụm trà, “Nếu ta thật sự có thể hoàn toàn bình tĩnh, hoàn toàn điều khiển chính mình thì sẽ không thừa nhận tình ý đối với ngươi, cũng sẽ không ở nơi này.”
Khóe miệng của hắn còn có một chút bất đắc dĩ tự giễu, bỗng nhiên nghiêng người qua, hôn lên bờ môi của Hách Cửu Tiêu, “Ngươi cũng biết ta chưa bao giờ làm như vậy đối với kẻ khác.” (eo…yêu)
Hách Cửu Tiêu ngẩn người thì đã thấy Hách Thiên Thần quay trở về ghế ngồi, rồi sau đó lại nâng tách trà lên, không biết muốn che giấu điều gì đó, chỉ lo cúi đầu uống trà. (có người mắc cỡ)
Khóe môi của Hách Cửu Tiêu khẽ nhếch, “Hồng Nhan xuất hiện ở Nam Hải Vô Cực cung, cũng xuất hiện ở Tuyền Cơ phường, nếu chiếu theo thời gian thì cả hai đều là cùng một lúc. Mục Thịnh cho dù là người hạ độc cũng không thể phân thân.” Hắn tiếp tục vấn đề mà Hách Thiên Thần muốn thảo luận.
“Cho nên người hạ độc có thể không phải là Mục Thịnh. Có lẽ hắn đang truy tìm cái gì đó, đúng lúc đi đến nơi ấy.” Hách Thiên Thần đặt tách trà xuống, hai tay gác lên thanh vịn trên ghế ngồi, mười ngón tay của hắn lồng vào nhau. Mỗi khi hắn trầm tư, phong thái bình tĩnh yên ổn luôn khiến người ta phi thường động tâm, “Cũng có thể hắn là một trong những người hạ độc, đám người phân công hành động, nếu là như thế thì sẽ có hai người, hoặc là ba người, bốn người, thậm chí là năm người.”
“Ngươi đã khẳng định hắn gây nên việc này?” Hách Cửu Tiêu đương nhiên không bỏ qua bộ dáng trầm tư của Hách Thiên Thần.
Hách Thiên Thần mỉm cười, mười ngón tay giao nhau khẽ cử động, hắn hơi thoáng nhíu mi lại, “Có phải là hắn hay không thì nói bây giờ vẫn còn quá sớm, cũng có thể là hắn mà cũng có thể là không, bất quá hết thảy chỉ là trùng hợp.”
“Hồng Nhan giống như độc lại không phải độc, giống như cổ lại không phải cổ. Có thể xem nó là một loại độc hiếm thấy ở trên đời, người trúng độc nhìn như không có vấn đề gì. Loại độc này chỉ duy nhất một mình ta có thể giải được, nếu việc này không phải là ngươi thì không thể điều tra rõ. Còn Mục Thịnh xuất hiện ở Nam Châu.” Hách Cửu Tiêu cười lạnh, “Nếu nói là trùng hợp thì không biết sẽ có bao nhiêu người tin tưởng.” (cổ= độc trùng)
“Chí ít còn có ta không tin.” Hách Thiên Thần nâng lên tách trà, tư thái vẫn bình ổn như trước, “Lần đó Mục Thịnh cảnh cáo, bất luận người hạ độc là ai, vì nguyên nhân gì, thì có một phần là nhằm vào ngươi và ta mà đến.”
So với Hỏa Lôi tiễn và cạm bẫy lần trước thì chất độc lần này càng khó đối phó hơn, nó liên lụy rất nhiều người, thậm chí có thể cất giấu một ẩn ý sâu xa nào đó ở bên trong.
Nhiều năm trước là Đường chủ La Thắng đường, tiếp theo là khách nhân của Lý đại nương tại Tuyền Cơ phường, sau đó là hơn một trăm người ở Nam Hải Vô Cực cung, không biết trong võ lâm còn bao nhiêu người bị trúng loại độc này, bây giờ không ai có thể khẳng định được.
“Khách nhân của Lý đại nương có thân phận gì?” Hách Thiên Thần thấy Hách Cửu Tiêu chữa trị nhưng không nghe Lý đại nương gọi tục danh của người nọ, tựa hồ Lý đại nương không muốn làm cho người ngoài biết.
Hách Cửu Tiêu lắc đầu, mỗi khi nói về người khác thì vẻ mặt của hắn lại trở nên lạnh lùng như trước, “Hắn không nói, ta cũng không hỏi.”
“Huyết Ma Y không bận tâm người cần chữa bệnh là ai, thế mà ta lại quên mất.” Hách Thiên Thần vừa cười vừa trêu chọc, giờ khắc này vẻ mặt của hắn xem ra rất khác so với lúc trước. Đó là một sự thả lỏng tự nhiên, hắn không thường nói đùa cùng người khác, lúc này nụ cười so với ban đầu lại mang theo vài phần thư thái nhẹ nhàng.“Ngươi cũng biết ta bận tâm đến cái gì, muốn cái gì.” Hách Cửu Tiêu nhìn Hách Thiên Thần đang cười, hắn chỉ nói như vậy, không hề nói ra rõ ràng, ý tứ của hắn tùy vào người ta suy nghĩ như thế nào.
——————-
P/S: Tiêu dê quá đi mất, nếu dê thêm một chút nữa thì có khi bạn Thần gật đầu cái rụp nhỉ. Ta thấy bạn Thần có nói thiếu chút nữa =)) =)). Đáng tiếc Tiêu dê sợ vợ, không dám tiếp tục. Chậc, đây là dấu hiệu của bệnh sợ vợ nè oo. Coi chừng bị vợ dắt mũi cả đời nha anh.