CHƯƠNG 58
67 Comments
Đệ Ngũ Thập Bát Chương – Thích Khách
Nam Hải Vô Cực cung, Bắc Hải Hữu Cực điện, nghe tên là có thể biết hai nơi này có liên hệ, bọn họ vốn là địch thủ lâu năm, bây giờ một bên xảy ra chuyện, bên còn lại không bao lâu sau cũng gặp chuyện bi thảm tương tự, làm cho ban đầu mọi người vẫn còn hoài nghi là do người của Bắc Hải âm thầm hạ thủ, nhưng rõ ràng đây không phải là vì báo thù.Lý Tiếu Thiên gặp chuyện như vậy nhưng dù sao hắn từng là chúa tể một phương, tuy rằng rối loạn, nhưng không loạn đến mức không thể làm bất luận điều gì. Hắn yêu cầu Thiên Cơ các điều tra rõ ràng chuyện này đồng thời cũng đem việc này nói cho giang hồ đồng đạo có giao tình với hắn, nhất thời làm nổi lên một trận sóng gió trong võ lâm. Ở mỗi một tửu quán trà lâu, chỉ cần có nhân vật giang hồ thì sẽ có người lan truyền chuyện này.
Sau Minh Nguyệt sơn trang, thảm họa diệt môn không còn phát sinh nữa, nhưng lần này sự tình lại là người đứng đầu một cung bị bắt buộc phải giết chết thủ hạ của chính mình. Cũng có người hoài nghi lời nói của Lý Tiếu Thiên, nhưng ai có thể nghi ngờ chiếc bình chứa đầy trùng? Nếu ai hoài nghi thì có thể tự mình thử nghiệm, chỉ cần cho miêu cẩu nếm một chút, thì một lát có thể biết được là thật hay là giả.
Kết luận đương nhiên là thật. Sau khi Bắc Hải Hữu Cực điện cũng gặp thảm họa tương tự thì lập tức khiến cho toàn bộ giang hồ trở nên xôn xao.
Sau giờ ngọ, ngày đầu hạ rất nóng bức, tiếng kêu của côn trùng không ngừng vang lên từng trận, trong không khí không hề có một chút gió, quán trà bên ven đường có mấy Hán tử mang theo binh khí ngồi tụm năm tụm ba, cầm lấy chén trà nhưng mọi người đều đã quên uống trà.
“…..Cũng không phải, Triệu Toàn của Bắc Hải…..thủ hạ của hắn…..cũng có gần một trăm người….Không đúng không đúng…..những người đó không tính, thôi cứ xem như vậy đi…..mấy trăm người…..”
Đám người giục ngựa đi ngang qua quán trà, bên trong truyền ra những tiếng xôn xao nghị luận, người nọ đã cố nói rất nhỏ nhưng đám người của Hách Thiên Thần ngoại trừ Tiểu Trúc hơi kém một chút thì còn lại đều là cao thủ, những lời này đương nhiên không tránh được lỗ tai của bọn họ. Chuyện không may của Triệu Toàn đứng đầu Bắc Hải Hữu Cực điện và việc của Lý Tiếu Thiên đều đã được bẩm báo cho Hách Thiên Thần, tờ giấy kia vẫn còn bên trong vạt ngoại bào của hắn.
“Thiên nột! Chuyện quỷ quái như vậy cũng có? Bất qua lần này Triệu Toàn xem ra có một chút ngốc a…” Có một kiếm khách dùng ngữ thanh rất nhỏ sợ hãi than một câu, khi nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của đồng bạn thì liền giải thích, “Lý Tiếu Thiên của Nam Hải Vô Cực cung đã đi cầu Thiên Cơ các, Triệu Toàn không đi, chẳng phải ngốc là gì?”
“Lý Tiếu Thiên đã đi, thì Triệu Toàn đi làm gì? Đàn Y công tử nếu đã đáp ứng thì sẽ tra cho đến cùng, Triệu Toàn đi một lần nữa chẳng phải là làm điều dư thừa? Việc mà Thiên Cơ các đã đáp ứng thì không bao giờ nuốt lời.” Đồng bạn của hắn rung đùi đắc ý kết luận, đám người ngồi nói chuyện với nhau, trong lời nói đều nhận định Thiên Cơ các sẽ phụ trách việc này, cũng không hề nghi ngờ Đàn Y công tử có thể giải quyết việc này nhanh chóng.
“Vì sao tin tức lại lan truyền nhanh như vậy? Thiếu gia quay về thì làm sao còn có thể nghỉ ngơi.” Tiểu Trúc than thở một câu, Xá Kỷ nhìn thấy bóng dáng đang cưỡi ngựa ở trước mặt, hắn lắc đầu nhìn Tiểu Trúc, “Hẳn là Lý Tiếu Thiên lo lắng nên cố ý lan truyền, như vậy cho dù Các chủ có muốn thay đổi chủ ý thì Thiên Cơ các cũng không thể không đếm xỉa.”
Hách Thiên Thần ở phía trước, nghe được những lời nói chuyện trong quán trà, cũng nghe thấy Tiểu Trúc và Xá Kỷ nói chuyện ở sau lưng, nhưng thân ảnh ngồi cưỡi ngựa không hề dao động, tư thế ngạo nghễ cùng với khí chất bất đồng so với những người khác, nhất thời khiến cho đám người ở bên trong quán trà chú ý, vừa nhìn thấy thân ảnh của hắn thì mọi người liền kinh ngạc.
Tiếng vó ngựa đi qua, bóng người cũng đã đi xa, chỉ nhìn thoáng một cái thì ánh mắt của đám người bỗng nhiên sáng ngời, cùng nhau nói ra bốn từ, “Đàn Y công tử!”
Nhìn phương hướng thì quả thật là đường đến Thiên Cơ các, Đàn Y công tử quay về Thiên Cơ các chẳng lẽ là vì xử lý chuyện này?
Không quá mấy ngày, tin tức này liền bị lan truyền, trong lúc nhất thời khiến cho những lời đồn đãi giữa Đàn Y công tử và Huyết Ma Y toàn bộ bị áp chế, hiện nay những gì trên giang hồ truyền tai nhau đều là Thiên Cơ các tiếp nhận xử lý và điều tra việc này, mà đồng thời Hồng Nhan cũng trở thành loại độc mà người ta chỉ cần nghe thấy liền trở nên biến sắc.
Hách Thiên Thần quay về Thiên Cơ các, chờ đợi hắn quả nhiên là một đoàn người, các nhân vật giang hồ nhận được tin tức đều tiến đến ngỏ ý muốn trợ giúp, cũng có người hoài nghi trước đây đã gặp qua chuyện tương tự như vậy, muốn đem chuyện cũ tỉ mỉ nói ra một phen để xem có thể giúp điều tra được manh mối hay không. (NXB lậu = bọn ăn cắp đê tiện + hèn mọn)
Những người này không thể trụ ở ngoài cửa, đối với những tình trạng đột ngột như thế này thì Thiên Cơ các luôn luôn có kinh nghiệm, ở đây có nhiều nơi để bọn họ lưu lại vài ngày, người của Thiên Cơ các cũng tiếp đãi chu đáo. Bọn họ muốn cầu kiến Các chủ Thiên Cơ các, nghe nói Đàn Y công tử đã quay về nhưng không ai nhìn thấy, có không ít người vì thế mà không khỏi thất vọng.
Lúc này Hách Thiên Thần quả thật ở trong Thiên Cơ các, nhưng hắn không rảnh đi tiếp đón tất cả mọi người, mà bình thường hắn cũng không tự mình đi đãi khách, muốn hắn phải chịu đựng ở cùng một phòng với đám người xa lạ, đừng nói là hắn không thể chấp nhận, mà những người xung quanh cũng không đồng ý, không ai muốn nhìn thấy hạc trên trời rơi xuống đứng giữa bầy gà.
Sau đó bầy gà sẽ không ngừng ca tụng công đức đối với con hạc, rồi một đám vỗ cánh tự cho là rất có năng lực, mưu toan một chút lời khen ngợi, để ngóng trông có một ngày cũng có thể bay lên trên trời.
Những lời này của Tiểu Trúc làm cho Xá Kỷ cười to, không ngừng gật đầu. Ngay cả Vong Sinh cũng lộ ra ý cười. Mặc dù hình dung như vậy thì nghe không hay cho lắm, nhưng quả thật phi thường chuẩn xác. Các chủ của bọn họ vừa ôn hòa vừa có phong thái mà người bên ngoài khó có thể với tới, đứng giữa đám người tựa như hạc trong bầy gà, nếu không phải là lãnh đạm cao quý thì là cái gì. Mặc dù xem ra trầm ổn ôn hòa, tao nhã hữu lễ, nhưng chỉ cần có một chút tiếp cận thì sẽ cảm thấy không phải như thế.
Có lẽ chưa từng có người nào có thể chân chính nhìn thấy con người thật của Các chủ, nhưng….Huyết ma Y sẽ trở thành ngoại lệ.
Vong Sinh thu lấy một tờ giấy rồi hành lễ lui ra.
Đây là lá thư thứ ba trong mấy ngày qua, không phải phái người truyền đến, mà là dùng bồ câu đưa tin, là bồ câu bay đến từ Hách cốc, mang theo thư tín của Huyết Ma Y, không ai biết trong đó viết điều gì, cũng không ai biết Các chủ hồi âm như thế nào.
Người ngồi sau án thư vẫn bình yên, đặt bút viết vài chữ, rồi buông sổ sách ở trong tay xuống bàn, hỏi Tiểu Trúc, “Tử Diễm gần đây như thế nào?”
Thiếu gia vẫn còn hỏi thăm về Tử Diễm cô nương? Câu hỏi này nghẹn trong cổ họng của Tiểu Trúc, hắn chỉ cúi đầu đáp lại, “Bẩm thiếu gia, Tử Diễm cô nương đã đỡ hơn rất nhiều, có thể xuống giường đi lại, Phương đại phu cũng nói không có gì đáng ngại, chẳng qua….”
“Chẳng qua cái gì?” Ánh mắt từ trên trang sách nâng lên, Hách Thiên Thần chờ Tiểu Trúc tiếp tục lên tiếng, sắc mặt bình thản nhìn không ra lo lắng cũng không thấy có quá nhiều bất an.
“Chẳng qua là mất đi võ công và nội lực, bây giờ Tử Diễm cô nương cũng không khác gì so với người bình thường. Nếu muốn vận công thì trên người sẽ đau đớn, từ nay về sau không bao giờ có thể vận công được nữa. Phương đại phu vì như vậy nên mới không ngừng ảo não, nói rằng đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất, lúc này bổ sung thêm dược liệu cũng không thể cứu được Tử Diễm cô nương.” Tiểu Trúc thở dài, trong lời nói cảm thấy rất đáng tiếc.
Tử Diễm khác với những cô nương bình thường, ngoại trừ có tình ý đối với thiếu gia nhưng mỗi khi xử lý sự vụ của Thiên Cơ các thì rất rõ ràng, nếu võ công của nàng không bị phế bỏ thì đương nhiên sẽ càng thuận tiện hơn.
“Trong chốc lát ta đi thăm nàng.” Hách Thiên Thần đặt bút xuống, trên mặt tựa hồ có một chút áy náy, nhưng thần sắc xấp xỉ áy náy chỉ chợt lóe rồi biến mất, giống như chưa từng lưu lại dấu vết, cũng không thể xác định sự áy náy này có thật sự tồn tại trong lòng của hắn hay không.
Hoa rơi cố ý nước chảy vô tình. Tiểu Trúc bỗng nhiên nhớ đến lời nói của vị Hoa công tử kia, hắn bỗng nhiên thốt lên, “Đáng tiếc Huyết Ma Y không phải nữ tử, nói cách khác…..”
Giật mình khi biết mình vừa nói ra điều gì đó, hắn vội vàng câm mồm, hắn vẫn chưa quên lúc trước vì nói nhiều mà bị đuổi đi, ngẩng đầu nhìn Hách Thiên Thần, thế nhưng nhìn không ra thiếu gia đang tức giận, mà dường như thiếu gia hơi bất ngờ và có một chút ý cười, “Ngươi đang nói cái gì?”
Do dự một lúc, Tiểu Trúc cúi đầu nói, “Nếu Huyết Ma Y là nữ tử thì tốt rồi, ta thấy thiếu gia đối với hắn….”Cẩn thận liếc nhìn một cái, Tiểu Trúc không biết nếu nói thêm thì sẽ như thế nào.
“Nếu hắn là nữ tử thì sẽ không dẫn tới những lời thị phi, ngươi muốn nói như vậy có đúng không?” Hách Thiên Thần không hề tức giận, ngược lại cảm thấy có một chút buồn cười, hắn nghĩ không ra bộ dáng của Hách Cửu Tiêu nếu trở thành nữ nhân thì sẽ thế nào.
Tiểu Trúc thấy hắn hơi mỉm cười, không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nâng mắt lên muốn nói tiếp thì bỗng nhiên có một thân ảnh màu xanh lướt qua, kim quang phóng thẳng tới hắn.
“Thiếu gia….” Hắn sợ đến mức đứng ngay tại chỗ, nhưng kim quang chỉ xẹt qua bên tai của hắn, phía sau có cái gì đó ngã xuống, phát ra một tiếng vang thật lớn.
Hách Thiên Thần nhìn người ngoài cửa ngã xuống, không biết Giao Tàm ti đã quay lại từ khi nào, quấn từng vòng quanh đầu ngón tay của hắn, “Đi gọi người lại đây.”
Tiểu Trúc bị dọa mất hồn, lúc này mới tỉnh táo trở lại, thiếu chút nữa hắn đã nghĩ rằng thiếu gia muốn lấy mạng của hắn. Được Hách Thiên Thần phân phó, hắn vội vàng không kịp trả lời mà đã chạy đi, lúc này mới phát hiện đôi chân của mình có chút run rẩy.
Trước kia chỉ nhìn thấy Hách Thiên Thần động thủ với người khác, đây là lần đầu tiên ra tay trực tiếp ngay trước mắt hắn, đừng nói đến việc hắn không thấy rõ Giao Tàm ti xuất hiện như thế nào, cho dù có nhìn thấy cũng không thể nhúc nhích. Vừa rồi hắn không phải gặp chuyện mà không sợ hãi, căn bản là sợ tới mức không thể động đậy.
Tiểu Trúc ở Thiên Cơ các, đương nhiên thấy không ít người động thủ, từ trên xuống dưới Thiên Cơ các rất nhiều người. Hắn cũng không phải chỉ nhìn thấy Xá Kỷ và Vong Sinh so chiêu với nhau một hai lần, nhưng chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi giống như lần này.
Chỉ khi đối mặt Hách Thiên Thần, nhìn thấy hắn động thủ thì mới có thể cảm giác được nhuệ khí và sự áp bách nặng nề như thế nào. Có thể làm cho người ta cảm thấy sợ hãi giống như đang đối mặt với một mối nguy hiểm kinh hoàng, trong lòng không ngừng kêu gào muốn trốn thoát, nhưng trên người lại không thể động đậy. Cảm giác tràn ngập uy hiếp được che giấu bên dưới vẻ thản nhiên ôn hòa, Tiểu Trúc không phải là không biết nhưng chưa bao giờ cảm thấy mãnh liệt như vậy.
Thiếu gia thật đáng sợ!
Chờ đến khi Tiểu Trúc với vẻ mặt tái nhợt đi gọi mọi người, những người khác đều tưởng Các chủ gặp phải cường địch, kết quả là Tiểu Trúc lắc đầu, “Không phải, là thiếu gia, hắn động thủ quá nhanh, làm ta sợ tới mức….”
Xá Kỷ cười lớn vỗ vai hắn, “Tiểu tử ngươi còn nhỏ nên chưa quen, trước kia Các chủ chọn người cũng đã so chiêu với ta, chiêu thức của hắn dọa ta đến mức ta chỉ biết né tránh!”
Tiểu Trúc kinh ngạc tán thưởng, muốn hỏi tiếp thì Vong Sinh lại đứng ngay trước mặt bọn họ, “Có địch tập kích, phát hiện không phải là ngươi và ta, mà là Các chủ, chuyện này đáng cười lắm hay sao?”
Xá Kỷ lập tức cười không nổi, Thiên Cơ các thưởng phạt phân minh, lần này là bọn họ sơ suất, đương nhiên sẽ bị đám Các lão trách phạt, ngoại trừ hai người tả hữu sứ bọn họ thì các hộ vệ đều không tránh khỏi liên can.
Việc có người đột nhập cũng kinh động đến đám Các lão, mấy người nghe Tiểu Trúc kể lại thì vẻ mặt rất khác nhau, quan trọng là muốn biết kẻ đột nhập có thân phận gì. Chờ đến khi bọn họ dẫn người đến trước cửa thư phòng, thì đã thấy Hách Thiên Thần đang chắp tay đứng ngay hành lang, nhìn người bịt mặt nằm ở dưới đất.
Người bịt mặt không chết, chỉ bị Giao Tàm ti điểm huyết mạch, không phải điểm huyệt mà là huyết mạch, có thể bị ngất trong một khoảng thời gian ngắn. Cho dù nội lực thâm hậu như thế nào, có thể tự mình giải huyệt, thì khi bị cắt đứt đường lưu thông của huyết mạch sẽ khiến người ta bị ngất, không thể uống thuốc độc tự sát, cũng không thể dùng phương pháp gì để làm cho mình trở nên vô tri vô giác.
“Đây là người thứ mấy?” Ánh mắt khiến người ta không thể tránh né, Hách Thiên Thần đột ngột hỏi như vậy.Trong khoảng thời gian này, đây là người thứ mấy lẻn vào Thiên Cơ các….
——————
P/S: Ta cũng đang tự tưởng tượng bác Tiêu mà làm mỹ nữ sẽ thế nào (nghĩ đến mà nổi da gà oo)..trong khi bạn Thần có vẻ rất đắc ý.