Khuynh Thần Lạc Cửu Tiêu

Chương 98: Chương 98




CHƯƠNG 98

69 Comments

Đệ Cửu Thập Bát Chương – Tin Tưởng

“Ta muốn hôn ngươi.” Vừa dứt lời thì bờ môi của Hách Cửu Tiêu đã hạ xuống, không phải ở khóe miệng của Hách Thiên Thần mà là ở trước ngực hắn. Từ từ di chuyển, liếm qua điểm nổi lên trước ngực, những giọt nước cũng tiến vào trong miệng.

“Đừng cắn.” Thở mạnh một chút, Hách Thiên Thần nâng đầu Hách Cửu Tiêu lên, “Để cho ta xem vết thương của ngươi.”

Đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve vài cái trên điểm mẫn cảm của Hách Thiên Thần, mơn trớn dấu vết vừa bị hắn cắn nhẹ, cuối cùng Hách Cửu Tiêu mới chịu thối lui, vết thương trên vai của hắn quả thật đã khá hơn rất nhiều.

Hách Thiên Thần xem xét cẩn thận, nam nhân trước mặt hắn căn bản không bận tâm thương thể của mình như thế nào. Hách Cửu Tiêu đưa tay khẽ vuốt qua lại trước ngực của Hách Thiên Thần.

“Lúc trước, lần đầu tiên gặp ngươi, khi giúp ngươi giải độc thì ta đã biết dưới bộ thanh y này là thân thể tốt nhất mà ta từng nhìn thấy. Xương cốt, cơ bắp, tĩnh mạch, mỗi một phần đều ở trạng thái tốt nhất….”

“Đợi một chút.” Hách Thiên Thần kéo tay Hách Cửu Tiêu xuống, “Ngươi từng nhìn thấy bao nhiêu thân thể người?”

“Rất nhiều.” Hách Cửu Tiêu không hề giấu diếm, “Có người sống cũng có người chết.”

Từ bồn tắm bước ra, Hách Thiên Thần bước ngang trước mặt Hách Cửu Tiêu, cầm lấy khăn rồi lau khô thân thể, “Người sống hay là người chết nhiều hơn?” Những giọt nước nhiễu xuống chân Hách Thiên Thần. Nhìn thân ảnh đang quay lưng về phía mình, Hách Cửu Tiêu mỉm cười, “Người chết nhiều hơn.”

Tiếng cười bắt đầu vang lên trong màn hơi nước, Hách Thiên Thần lau đến bán thân thì bỗng nhiên bị người ôm lấy từ phía sau, “Có phải nghe được những điều này thì cảm thấy không thoải mái? Ta đã thấy cơ thể của rất nhiều người, nhưng bọn họ không thể so sánh với ngươi….”

“Ngươi biết rõ còn hỏi?” Đẩy ra cánh tay đang vây quanh người hắn, Hách Thiên Thần tiếp tục lau mình, “Ta phải phân rõ chuyện gì nên tức giận, chuyện gì không nên. Ta cảm thấy không thoải mái với chuyện trước kia của ngươi, vốn là ta không nên, như vậy là vô đạo lý, ta biết những chuyện đó đã là quá khứ….”

“Ai bảo không nên? Bởi vì ngươi yêu ta nên mới để ý đến quá khứ của ta, ta đã làm cái gì, đã nhìn thấy cái gì” Hách Cửu Tiêu cầm lấy bộ y phục đặt bên cạnh đưa cho hắn, Hách Thiên Thần tiếp nhận rồi chậm rãi mặc vào, xoay người nhìn Hách Cửu Tiêu. “Khi nào thì ngươi bắt đầu hiểu được chuyện này?” Những chuyện liên quan đến tình ái.“Bởi vì tâm tư của ta và ngươi giống nhau” Hách cửu Tiêu cầm lấy ngoại bào, Hách Thiên Thần đưa lưng về phía hắn rồi đưa tay vói vào trong y mệ, Hách Cửu Tiêu cũng không chờ Hách Thiên Thần mặc xong mà đã ôm trọn Hách Thiên Thần vào lòng, “Thiên Thần, hãy nghe ta nói.”

Giọng nói nhẹ nhàng từ sau lưng truyền đến bên tai, Hách Thiên Thần hơi thoáng ngoảnh đầu lại, vành tai đụng vào bờ môi của Hách Cửu Tiêu, hắn vừa cắn khẽ vừa hôn xuống vành tai của Hách Thiên Thần, ngữ thanh lạnh lùng nhưng truyền đến bên tai lại trở nên nóng rực đến cực hạn. “Ta cũng bận tâm đến quá khứ của ngươi, ngươi chịu khổ nhiều như vậy, mà ta thân là huynh trưởng lại không ở cạnh ngươi, sau này đoàn tụ lại liên lụy làm cho ngươi bị kẻ khác hãm hại. Ngươi vốn là người hảo khiết, không thể chấp nhận để kẻ khác chạm vào người, lần đó vì ta mà phải chịu ủy khuất, sau đó ta lại đối xử với ngươi như vậy….”

“Ngươi đang nói về chuyện của Vệ Vô Ưu?” Hách Thiên Thần thả lỏng thân thể, tựa vào người của Hách Cửu Tiêu.

“Chuyện này đã qua, ta cũng không hề để ý, ngươi vẫn chưa quên? Ta không tiếp cận với người khác là thói quen, bị người khác đụng chạm thì sẽ cảm thấy chán ghét, ngày đó ta quả thật rất phẫn nộ, nhưng ta không phải nữ tử, trên người bị kẻ khác đụng chạm vài cái cũng không sao, ngươi không cần lo lắng cho ta. Về phần ngươi gây ra thì cứ giữ lại, sau này ta sẽ thanh toán.”

“Ngươi muốn thế nào cũng được, chỉ cần đừng ở trước mặt ta nhắc đến cái tên đó.” Ngữ thanh của Hách Cửu Tiêu đột nhiên trở nên băng lãnh, “Ta hối hận vì đã để cho hắn chết đơn giản như vậy” Ôm lấy Hách Thiên Thần, hắn nghĩ đến cảnh tượng ngày đó, trong mắt như bị đóng băng, đồng thời dâng lên màu đỏ ngầu của huyết sắc.

“Ngươi đã phanh thây hắn, còn muốn làm gì nữa?” Ký ức lần đó quả thật không hề tốt, Hách Thiên Thần sẽ không nhớ lại, nhưng cũng không cố gắng quên đi. Hách Cửu Tiêu thì ngược lại, cho dù thời gian đã trôi qua nhưng mỗi lần nhớ đến thì hắn lại cảm thấy hối tiếc, “Đáng lý phải nghiền xương hắn thành tro.”

Lời nói của Hách Cửu Tiêu nghe có vẻ như vui đùa, Hách Thiên Thần lại không biết trong đó có bao nhiêu phần vui đùa, “Người đã chết, không cần phải lãng phí khí lực, hắn là người điên, chẳng lẽ ngươi cũng muốn điên.”

“Người điên cũng không được, hắn không thể chạm vào ngươi.” Lời nói của Hách Cửu Tiêu rất lạnh, sau đó lại trở nên nhẹ nhàng, “Ngươi là của ta….” Hắn cúi người hôn Hách Thiên Thần, Hách Thiên Thần ngoảnh đầu đáp lại nụ hôn của hắn, bờ môi của hai người trong gian phòng tràn ngập hơi nước cũng trở nên ẩm ướt, Hách Thiên Thần hút lưỡi của Hách Cửu Tiêu, thối lui một chút rồi lại tiếp tục kề sát, “Nói như vậy, ngươi cũng là của ta?”

Hắn xoay người, bắt đầu thoát hạ cẩm y của Hách Cửu Tiêu, tháo ra y khấu rồi lại gỡ xuống đai lưng, “Ta chưa từng yêu người nào khác trước ngươi, ngươi cũng vậy, có lẽ chúng ta quả thật không hiểu tình ái là gì. Trước kia ta không tin ngươi, ngươi cũng quá đáng, khiến ta tức giận, sau này đừng làm như vậy là được. Người như Vệ Vô Ưu ở trên giang hồ cũng không phải ít, có lẽ sau này còn có thể gặp thêm tên thứ hai hay thứ ba, đến lúc đó muốn làm thế nào thì tùy ngươi.”

Y bào của Hách Cửu Tiêu được thoát hạ, Hách Thiên Thần xoay người rời đi thì bị hắn ôm chặt, “Đi đâu?”

“Đi chuẩn bị nước ấm để ngươi tắm rửa.” Thoát khỏi vòng tay của Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần xoay người bước ra ngoài, lúc này lại nghe thấy một câu hỏi truyền đến từ sau lưng, “Ngươi cần gì phải tự mình chuẩn bị, để cho người khác làm là được rồi.”

Hách Thiên Thần xoay người nhìn Hách Cửu Tiêu rồi nhíu mày, “….Tốt nhất là ta đi.”Vừa dứt lời thì Hách Thiên Thần đã bước ra khỏi cửa, cái nhíu mày dường như có hàm nghĩa khác, Hách Cửu Tiêu tự quan sát thân thể của mình. Nửa người của hắn không mặc y phục, phía dưới chỉ mặc hạ y, nhìn bóng dáng ra khỏi cửa của Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu chậm rãi nhếch môi lên.

Ngoài phòng, Tiểu Trúc thập phần khó hiểu đối với hành vi của Hách Thiên Thần, nước ấm đã sớm chuẩn bị nhưng lại không cần hạ nhân động thủ mà tự mình làm việc này, thật sự thiếu gia rất khác trước.

Hương thơm thoang thoảng sau khi tắm rửa không ngừng phiêu tán quanh thân, nam nhân thanh nhã như phong nguyệt tựa hồ không bận tâm đến ánh mắt kinh ngạc của những kẻ khác, động tác nâng tay rồi bước đi vẫn tự nhiên như trước, để cho hạ nhân đều thối lui, tự mình quay lại phòng để chuẩn bị hết thảy. Trong quá trình này, Hách Cửu Tiêu vẫn khoanh tay chăm chú nhìn hắn.

“Nhìn ta làm gì? Còn không bước vào?” Hách Thiên Thần tiến đến rồi kéo hắn. Hách Cửu Tiêu vẫn đứng yên bất động, “Ta thật cao hứng, Thiên Thần.”

Ánh mắt của Hách Cửu Tiêu lóe ra ý cười, phi thường vui sướng, Hách Thiên Thần không rõ ý tứ của hắn, “Chuẩn bị một chút nước ấm cho ngươi thì ngươi đã cao hứng đến mức này?” Tựa hồ rất dễ tự thỏa mãn.

“Ta thật cao hứng vì ngươi làm việc này cho ta, để cho ta biết người quan tâm đến ta nhiều bao nhiêu” Hắn hôn xuống mái tóc bên cổ của Hách Thiên Thần, “Ta đã từng nói, ngươi luôn giấu kín tâm tư của mình vì không muốn cho người khác nhìn thấu, trước kia ngươi cũng đối với ta như vậy, nhưng hiện tại….”

“Hiện tại ta sẽ học cách để tin ngươi. Nếu suy nghĩ trong lòng ta không bày tỏ ra ngoài thì ngươi cũng sẽ có biện pháp để làm cho ta bộc lộ, một khi đã là như vậy thì cần gì phải giấu diếm cho phiền phức?” Hách Thiên Thần kéo Hách Cửu Tiêu đến bên cạnh bồn tắm, trong lòng của hắn biết rõ Hách Cửu Tiêu rất cực đoan đối với chuyện tình cảm.

Chà lưng cho Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần nghĩ đến chuyện quá khứ, Hách Cửu Tiêu lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, sở dĩ trở thành Huyết Ma Y trong mắt người khác cũng không phải không có nguyên nhân.

Cổ tay bỗng nhiên bị người giữ chặt, Ùm, bọt nước văng tứ phía, đến khi hắn phục hồi tinh thần thì cả người đã ở trong bồn tắm, “Làm cái gì?” Bồn tắm không lớn, đối với hai người thì có một chút chật chội, lúc này thân thể của hắn đang kề sát trên người của Hách Cửu Tiêu.

“Muốn hỏi ngươi, ngươi đang suy nghĩ chuyện gì?” Hách Cửu Tiêu không để ý y phục của Hách Thiên Thần bị ướt sũng, kéo tay hắn đặt lên ngực của mình, “Lau nơi này.” (oo mố, osin làm phản)

Toàn thân của Hách Thiên Thần đều ướt sũng, vẻ mặt hơi buồn bực, vừa mới tắm xong rồi thay y phục, bây giờ lại bị ướt như vậy, làm sao mà không tức, nhưng hắn là Hách Thiên Thần, hắn tức giận cũng chỉ trong nháy mắt, huống chi người trước mặt chính là Hách Cửu Tiêu, cuối cùng hắn chỉ nhíu mày, “Ngươi…..”

Vẫn chưa dứt lời thì giữa mi tâm đã bị một ngón tay đặt lên, “Đừng nhíu mày”. Hách Cửu Tiêu buông tay xuống rồi hôn lên vầng trán đang khẽ nhăn lại của Hách Thiên Thần, “Chuyện trên giang hồ càng lúc càng hỗn loạn, bất luận là có nhằm vào ta và ngươi hay không, thì chiếu theo tình thế trước mắt, chúng ta cũng không được khinh suất. Ngươi thân là Các chủ Thiên Cơ Các, là cái đích mà mọi người đều hướng đến, lại càng không cho phép ngươi khinh suất. Ta chỉ muốn ngươi đối với ta chuyên tâm một chút, khi xử lý sự vụ thì không cần phải quá mức, đừng tự làm mệt mình.”

“Đáp ứng ta?” Ôm Hách Thiên Thần trong bồn tắm, Hách Cửu Tiêu nhìn thẳng đệ đệ của mình. Hách Thiên Thần nhất thời không nói gì, chỉ nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Hách Cửu Tiêu, thật lâu sau mới có thể làm cho chính mình gật đầu, “Hảo, ta đáp ứng.”

“Tốt lắm” Hách Cửu Tiêu hôn lên mái tóc của Hách Thiên Thần, sau đó ngửa người tựa vào thành bồn tắm, kéo tay Hách Thiên Thần đặt đến trước ngực mình. Hách Thiên Thần cầm khăn lau cho hắn, đến khi chạm vào bờ vai thì cẩn thẩn tránh đi vết thương đang có dấu hiệu khép miệng, nghiêng đầu nhìn thấy nước tràn ra ngoài bồn tắm vì bị hắn tiến vào, hắn chỉ lắc đầu mỉm cười.

Bộp, chiếc khăn đang lau trên người lại bị ném đến trước ngực Hách Cửu Tiêu, “Ta đi thay y phục, ngươi tự tắm đi.” Toàn thân ướt sủng đứng dậy, Hách Thiên Thần muốn bước ra ngoài, vừa nhấc chân lên thì đã bị tóm lấy, “Ở lại với ta.”

“Nước tràn ra rồi, ta đi thêm nước cho ngươi.”

“Không được đi.”

“Cửu Tiêu – buông ra!”

“Một chút thôi.”

Vừa trêu đùa vừa kiên trì, một người muốn đi, một người không cho. Không bao lâu sau, nước trong bồn tắm bị hai người dây dưa nên tràn gần hết ra ngoài, Hách Thiên Thần nhìn xuống mặt đất đầy nước cùng với toàn thân chật vật của mình, nghĩ đến hành động của hai người lúc trước, hắn xoa trán thở dài, “Càng ngày ta càng cảm thấy mình thất thường, đều là lỗi của ngươi.”

“Là lỗi của ta.” Hách Cửu Tiêu kéo hắn xuống, bờ môi của hai người chạm vào nhau.

Lần này tắm rửa rất lâu, chờ đến khi Hách Cửu Tiêu rốt cục tắm xong thì hai người mới cùng nhau dùng bữa tối. Khi nằm lên giường thì đêm đã khuya, nghĩ về mọi chuyện đã phát sinh trong cùng một ngày, Hách Thiên Thần nói ra suy đoán của mình với Hách Cửu Tiêu, bọn họ cùng nhau xác nhận quan điểm của mình, kế tiếp nên làm thế nào thì cả hai đều đã có dự tính.

Chỉ trong một ngày nhưng lại phát sinh rất nhiều chuyện, bọn họ ở trên giường an giấc, ngoại trừ hôn môi thì không làm bất luận điều gì khác, sợ rằng bản thân không thể không chế, vì vậy bọn họ không thân mật quá mức. Hách Thiên Thần nằm bên trong, còn Hách Cửu Tiêu nằm ngay sau lưng hắn, đôi khi hơi thở sẽ lướt qua bên cổ của hắn. Trong đêm yên tĩnh có thể nghe được tiếng hô hấp và tiếng tim đập hòa nhịp cùng nhau.

Bất tri bất giác ngủ say, chờ đến khi tỉnh giấc thì hai ngươi lại đang ôm nhau.

Lúc trước có nói hôm sau sẽ hội tụ tại Vạn Lý Phiêu Miểu Lâu, các môn phái liền tiến đến để thương nghị đối sách, mọi người đều chờ đợi Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu. Đại đa số mọi người đã đến đông đủ, lúc này còn có những môn phái mới đến, tỷ như Cái Bang.

Cái Bang mang theo một tin tức. Mà khi đó ngay cả Hách Thiên Thần cũng chưa nghĩ đến, tin tức này bất giác làm cho cục diện võ lâm trở nên rối loạn.

—————–

P/S : Bây giờ thì ta đã hiểu tại sao có chàng lại bảo chương này Chín nông dân làm phản =)) =))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.