CHƯƠNG 9
28 Comments
Đệ Cửu Chương – Khiếm Nhã
Hách Cửu Tiêu sau khi đọc xong tên các loại dược liệu thì im lặng không tiếp tục lên tiếng, Hách Thiên Thần được hắn đặt lên một chiếc giường bằng trúc ở trong phòng. Vì là ngày xuân, cho nên giường trúc mới được lấy ra đặt trong phòng khách, nơi đây vẫn chưa được bài trí đầy đủ, chiếc giường không dựa vào tường cũng không được đặt bên cạnh cửa sổ, tứ phía cũng chưa có bất cứ vật gì.
Tiểu Trúc đứng một bên lau nước mắt, ở Thiên Cơ các hắn quen nhìn những chuyện thật to cũng như những việc nho nhỏ, nhưng nhìn thấy thiếu gia của hắn bị trúng độc như thế này, mà lại là kịch độc, hắn rốt cục không nhịn được nước mắt, “Thiếu gia hắn…..không có việc gì chứ?”Không có người trả lời, Hách Cửu Tiêu đứng bên cửa sổ, không hề để ý tiểu Trúc, hắn tiếp tục lau đi vết máu dính trên tay, sau đó phân phó với Băng Ngự, “Đi ra ngoài gọi người đem nước bỏ vào đầy đủ, để cho bọn họ chuẩn bị.”
“Dạ.” Băng Ngự biết rõ những người ở bên ngoài có thể không cần chờ quá lâu thì độc sẽ phát, Cốc chủ phân phó hắn những lời này, nói cách khác muốn giải độc cho vị Các chủ Thiên Cơ các cũng không phải dễ dàng, cần hao phí một ít thời gian.
Trong phòng lại yên lặng, ngoại trừ tiếng gió, chỉ có tiếng khóc nức nở của tiểu Trúc, hắn cũng nghe ra ý tứ của Hách Cửu Tiêu, hắn cũng hiểu được lần này trúng độc thực sự rất phiền toái, bỗng nhiên trở nên hối hận, sớm biết như thế thì đã khuyên thiếu gia mang theo nhiều người đến đây, mà cho dù dẫn theo nhiều người đến thì cũng vô ích, hắn biết rõ điểm này nhưng vẫn nhịn không được mà nghĩ như vậy.
Những gì Hách Cửu Tiêu yêu cầu, rất nhanh đã được đưa tới. Các loại thảo dược cổ quái kỳ lạ vốn đã có sẵn trong gia trang, nơi này dù sao cũng là Thập Toàn trang. Một nồi nước lớn và củi lửa bếp lò cũng được đặt vào phòng.
Hách Thiên Thần vẫn nằm trên giường trúc, nhắm mắt như thể đang ngủ, ngoại trừ trên mặt hiện lên màu xám xanh, cùng với những giọt máu đen nhiễu xuống từ trên đầu ngón tay, xem ra hắn không khác gì đang ngủ, sắc mặt bình yên, không hề nhíu mày cũng không thấy thống khổ, trầm tĩnh như đang ngủ say, ngay cả mộng mị cũng không có.
Tiểu Trúc không biết lúc này nên làm cái gì, chỉ có thể lau nước mắt ngơ ngác nhìn vết máu dính trên y mệ của Hách Thiên Thần, màu xanh đen là của thiếu gia, đỏ sậm là do Huyết Ma Y ôm thiếu gia bị dính lên, cả một phần y mệ loang lổ nhiều vết máu.
Khi thiếu gia tỉnh lại thì nhất định phải thay y phục, đáng tiếc nơi này không có chuẩn bị y phục, phải làm sao bây giờ? Tin tưởng chắc chắc Hách Thiên Thần sẽ hồi tỉnh, tiểu Trúc bắt đầu lo lắng chuyện sau đó, tiếp tục lau khô nước mắt trên mặt, rồi quay sang nói với nam nhân đang đứng bên khung cửa sổ. “Huyết Ma Y, khi nào thì mới có thể bắt đầu cứu thiếu gia của ta?”
“Chờ nước sôi.” Hách Cửu Tiêu xoay người, Băng Ngự không ở đây, chính hắn tự tay bỏ thêm củi vào dưới đáy nồi. Nam nhân như máu lạnh kết băng, như độc hoa nở rộ, bắt tay vào làm những việc này, cũng không hề có cảm giác mất tự nhiên, giờ khắc này hắn chính là một thầy y đang chuẩn bị động thủ cứu chữa cho bệnh nhân của mình.
Khi thầy y cứu người thì mặc kệ làm bất cứ chuyện gì xem ra cũng khiến người ta tin phục, cho nên tiểu Trúc tận mắt nhìn thấy Hách Cửu Tiêu đem củi lửa đặt dưới đáy nồi làm cho nước sôi sùng sục thì hắn cũng nhịn xuống, không mở miệng cắt ngang. Mặc dù hắn phi thường nghi hoặc, vì sao giải độc mà phải nấu nước, không chỉ nấu nước mà còn đem nồi nước đặt phía dưới giường trúc.
Cảnh tưởng trước mắt không giống như đang giải độc cứu người, mà càng tựa như đang nấu nước chưng người. Giống như một cái giá chưng, Hách Thiên Thần nằm ở trên giường, phía dưới là nồi nước sôi sùng sục cùng củi lửa không ngừng bốc cháy, lửa càng cao thì nước càng sôi, chỉ trong chốc lát công phu, trong phòng đều là hơi nước, sương mù dày đặc che lấp tầm mắt của Tiểu Trúc, hắn rốt cục nhịn không được mà mở miệng.
“Đây….đây là đang giải độc sao?” Phương pháp như vậy, thiếu gia có việc gì hay không? Như thế này có thể giải được độc? Dược thảo kỳ quái dùng để làm cái gì?
Đứng trong màn hơi nước dày đặc, Hách Cửu Tiêu đưa tay lên phía trên giường trúc để thử nhiệt độ, một tay nắm lên đủ loại dược liệu nằm chồng chất ở bên cạnh, giống như đang tiến hành một nghi thức cổ quái, hai tay theo một quy luật nhất định, bắt đầu cử động vài cái, ngay lập tức dược thảo như có sinh mệnh, tự động nhảy vào trong tay của hắn, tốt và không tốt, dùng chung và không được dùng chung, đặt vào trước hay đặt vào sau, tất cả sắp thành hàng, sau đó từng thứ một được ném vào nồi nước sôi.
Trong nháy mắt nước sôi cuốn lấy dược thảo được ném vào. Hơi nước tản mát mùi dược thảo, càng lúc càng đậm, đặc đến mức khiến người ta muốn sặc, há miệng hít vào chính là vị thuốc này. Các loại dược thảo sau khi pha lẫn với nhau tạo nên một hương vị khó có thể hình dung, tiểu Trúc đã quên mình đang hỏi cái gì, hắn cố gắng làm cho bản thân không bị nghẹt thở.
Tuy rằng chịu không được nhưng nghĩ đến thiếu gia đang nằm ở nơi đó, hắn vẫn cố kiềm chế muốn thoát ra ngoài ngay lập tức. Hắn lo lắng để một mình thiếu gia ở nơi này, Huyết Ma Y tính tình cổ quái, hắn đã nghe rất nhiều lời đồn đãi về Hách Cửu Tiêu, người bên ngoài có thể không biết nhưng hắn ở Thiên Cơ các cũng biết được một ít chuyện mà người khác không biết.
Huyết Ma Y không chỉ có tính tình cổ quái lạnh lùng, mà không kiêng kị cả nam lẫn nữ. (NXB lậu = bọn ăn cắp đê tiện + hèn mọn)
Bởi vì dung mạo của hắn dẫn đến không ít phiền toái, sự kiện về Yểu Nương của Cận Họa các có thể xem là một chuyện, trên giang hồ mọi người đều biết việc này, nhưng ngoại trừ như thế thì còn những người khác, đối phương không phải nữ tử mà là một công tử trẻ tuổi.
Nam nhân và nam nhân có tình ý, việc này trên giang hồ không phải không có, nhưng cho dù là có thì cũng không có người dám công khai ra ngoài, đây cũng không phải là chuyện vẻ vang, ngoại trừ thật sự có tình ý sâu nặng, bằng không nếu hai bên không có quan hệ quá lâu dài, tựa như lúc trước thiếu chủ nhà thế gia vì che giấu và ghen tuông mà giết đối phương, tạo nên thảm án Minh Nguyệt sơn trang, hơn một trăm mạng người phải chết, sau chuyện này, mọi người đối với quan hệ giữa nam nhân với nhau càng thêm nghiêm khắc.
Đã là như thế nhưng vẫn có người tỏ ý với Huyết Ma Y, vị công tử trẻ tuổi kia sau đó như thế nào thì tiểu Trúc không rõ lắm, tóm lại ở bên cạnh Huyết Ma Y, bất luận là nam hay nữ cũng sẽ không có kết cục tốt.
Cho nên hắn mới lo lắng thiếu gia của hắn, vừa rồi ai cũng nhìn thấy khi hai người gặp mặt thì so với quan hệ bình thường rất khác biệt, xem ra tuy không phải quen thuộc nhưng kỳ quái là Huyết Ma Y biết đích danh của thiếu gia.
Vì việc này cho nên tiểu Trúc tuyệt đối không thể rời đi, nhất định muốn ở lại trông chừng, trước mắt thiếu gia của hắn bị trúng độc, mê man bất tỉnh, tay chân không thể nhúc nhích, ai biết Huyết Ma Y sẽ làm ra chuyện gì.
Huống chi, làm cho Huyết Ma Y trị bệnh giải độc vốn là một việc khiến người ta phải lo lắng.
Tiểu Trúc suy đông nghĩ tây, thời gian trôi qua rất nhanh, chờ đến khi hắn phục hồi tinh thần thì nhất thời kêu lên một tiếng đầy sợ hãi, “Ngươi thoát hạ y phục của thiếu gia làm gì?!”
Trên giường trúc, ngoại sam nhiễm máu của Hách Thiên Thần bị cởi xuống, trung y màu xanh trúc cũng bị thoát ra, trong hơi nước dày đặc, Hách Thiên Thân mặc nội sam nằm ở nơi đó, màu trắng nội sam ướt đẫm hơi nước, không ẩm ướt như khi được tẩm vào trong nước mà chỉ mới thấm một nửa, dán chặt trên người. Trong sương mù có thể nhìn thấy ***g ngực phập phồng, tóc đen ẩm ướt, hai tay thon dài cùng đôi chân làm cho người ta có một cảm giác trầm ổn mà lại mạnh mẽ, không phải tráng kiện như quân nhân, cơ lý trên thân thể được bảo trì ở một loại trình độ thích hợp nhất.
Có thể phát huy lực đạo trên thân ở một trình độ cực tốt, khống chế hoạt động của các cơ lý và vận chuyển nội lực, đây là một thân thể được bảo trì ở trạng thái tốt nhất. Hách Cửu Tiêu như đang thưởng thức, đánh giá Hách Thiên Thần. Có thể xem thân thể của mình như một món vũ khí, tính toán hoàn mỹ như thế có thể thấy được dụng tâm của chủ nhân.
Tiểu Trúc quát hỏi nhưng hắn không hề để ý, hai tay bắt đầu từ lòng bàn chân của Hách Thiên Thần chậm rãi vừa ấn vừa hướng lên phía trên.
Hiển nhiên Hách Cửu Tiêu nắm rõ như lòng bàn tay đối với cấu tạo cơ thể của con người, khi cứu chữa cho Hách Thiên Thần thì chỉ cần bằng bàn tay cũng cảm giác được chủ nhân của khối thân thể này am hiểu nhất là loại kiếm pháp nào, có sở trường về loại binh khí nào. Không thể tìm thấy binh khí trên thân thể của Hách Thiên Thần, điểm này cũng xác định suy đoán của hắn.
Hách Thiên Thần không dùng kiếm cũng không dùng đao, lại càng không sử dụng quạt xếp, mà là một vật rất nhỏ, dễ dàng che giấu, lại mềm mại, vừa dài vừa bé. Nắm lấy tay của Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu lấy ra mấy cây kim châm cứu, máu đen lập tức chảy ra khi kim châm nhập vào đầu ngón tay, hắn vừa rồi nhìn thấy Hách Thiên Thần xuất thủ, nhìn thấy kim quang lóe lên, người bên ngoài có lẽ không thấy rõ nhưng hắn thì lại rất xác định, quả thật là một loại vũ khí mảnh như sợi tóc.
Hai tay tiếp tục động tác, giống như đang sờ soạng vuốt ve, dùng nội lực mà người bên ngoài không nhìn ra, thông qua nhiệt độ nóng rực để ép chất độc ra khỏi cơ thể, động tác cùng ánh mắt thực chuyên chú, khi đã quyết định cứu người thì hắn sẽ rất nghiêm túc, đồng thời cũng trở nên lãnh liệt, khuôn mặt tuấn mỹ yêu dị đầy ma mị với biểu tình lạnh lùng, không phải vì trước mắt là đệ đệ ruột của hắn mà hắn cứu chữa khác biệt so với những bệnh nhân trước kia.
Nếu muốn tìm ra một chút ít khác biệt, thì có lẽ là trước kia hắn không có tâm tư đi suy nghĩ vết thương cũ của bệnh nhân là như thế nào mà có. Dùng tay mơn trớn có thể cảm giác được vết thương cũ tồn tại, vết thương đã khép lại rất tốt, người luyện võ đều gặp qua, chỉ là rất nhiều người không lưu ý, không điều trị triệt để nên lưu lại hậu hoạn.
Trên người của Hách Thiên Thần không có loại vết thương cũ không được điều trị triệt để, nói cách khác, vài chục năm qua Hách Thiên Thần coi như sống tốt khỏe mạnh, Hách Cửu Tiêu phán định như vậy. Tuy nhiên hắn không biết Hách Thiên Thần sở dĩ muốn sống tốt khỏe mạnh như vậy thì phải hao phí bao nhiêu tinh thần, bỏ ra bao nhiêu tâm sức để đổi lấy, điểm này không người nào biết.
Những người khác chỉ nhìn thấy phong thái của Đàn Y công tử, chỉ nhìn thấy quyền lợi địa vị của Các chủ Thiên Cơ các, Hách Thiên Thần cũng chỉ muốn như vậy. Mà nhiều năm sau, khi Hách Cửu Tiêu kiểm tra thân thể của hắn một lần nữa, đối với những vết thương khép lại rất tốt, thì lại có một loại suy nghĩ khác. (oo….nhiều năm sau….ta phải nhớ điểm này, để xem sau này có đúng không)
Nhưng bây giờ không ai biết sau này quan hệ của bọn họ sẽ phát sinh như thế nào, lại cùng nhau trải qua chuyện gì, Hách Thiên Thần không biết, Hách Cửu Tiêu cũng không biết, hắn chỉ đang giải độc vì Hách Thiên Thần.
Tiểu Trúc nhíu mi. Chẳng phải lễ chẳng ngó, chẳng phải lễ chẳng động. Cử chỉ của Huyết Ma Y có tính là khiếm nhã hay không? Thiếu gia ăn mặc như vậy đã làm cho người ta cảm thấy gượng gạo, mà lại cùng là nam tử, còn dùng tay sờ tới sờ lui trên người của thiếu gia….nghĩ rằng dù sao Hách Cửu Tiêu cũng là thầy y, là vì giải độc cho thiếu gia nên tiểu Trúc đành phải ngặm miệng.
Hắn nhìn đôi tay kia từ hai chân bắt đầu hướng lên phía trên, sau đó ấn vài cái ở ngay thắt lưng, rồi tiếp tục hướng đến trước ngực. Hai tay của Huyết Ma Y trải qua nơi nào thì nơi đó sẽ nổi lên hồng ấn, từ bạch sam ướt đẫm hiện lên một chút, mà ở ngay ***g ngực hơi thoáng rộng mở càng thấy rõ ràng. Trong bầu không khí nóng bức, mồ hôi chảy ra là một màu xám tro, bị hai tay đang phủ trên người lau đi, rồi sau đó tiếp tục lặp đi lặp lại…..
Trên người ửng đỏ, người đang nhắm mắt không biết có phải cảm giác được nhiệt độ nóng rực hay không, hơi thoáng nhíu mi, thần sắc vốn tái nhợt cũng bởi vì nhiệt độ mà trở nên đỏ sẫm, tóc đen ướt đẫm rối tung, bàn tay ở trên người hắn vẫn đang tiếp tục dao động, tiểu Trúc từ trong màn sương mù nhìn thấy Hách Thiên Thần đang cau mày lại.
Nội sam mỏng manh dường như càng lúc càng thấm ướt, hoàn toàn dán chặt trên người, bờ môi của thiếu gia cũng trở nên ửng đỏ, đại khái là vì độ nóng, đôi tay của Huyết Ma Y đi đến trước ngực, động tác nhìn thế nào cũng giống như đang sờ soạng một thứ gì đó, thiếu gia cũng không phải đồ vật, cũng không phải bệnh nhân tầm thường, hắn làm sao có thể dửng dưng sờ soạng như vậy, còn động tác kia, giống như hoàn toàn không biết bàn tay vuốt ve như thế sẽ khiến người ta đỏ mặt.
Từ nơi này của hắn nhìn sang, bầu không khí có một chút ái muội, nếu không biết rõ ngọn nguồn, không nhìn thấy sắc mặt lạnh lùng của Huyết Ma Y thì cho dù bất cứ là ai cũng sẽ hiểu lầm một chút.
Bỗng nhiên trừng mắt nhìn, ngay mới vừa rồi chỉ trong khoảnh khắc, tiểu Trúc nhìn Hách Thiên Thần đang nhắm nghiền hai mắt, nhìn đến nhan sắc trên đôi môi của thiếu gia, hắn ngẩn người, nghi hoặc nhìn sang người còn lại ở trong phòng, rồi sau đó lắc đầu.Hắn thật sự bị nóng đến hồ đồ, vừa rồi làm sao lại cảm thấy thiếu gia và Huyết Ma Y có vài phần tương tự? Hai người này rõ ràng là hoàn toàn bất đồng. Không kịp lau đi mồ hôi trên trán và bên cổ, tiểu Trúc hít no hơi nước mang mùi vị thảo dược, y phục trên người cũng sớm bị mồ hôi làm ướt đẫm, hắn vắt y mệ của mình một cái, nước từ trong đó ào ào chảy xuống.
—————
P/S: hơ, bạn Thần chưa chi đã bị chồng sờ mó lung tung, đúng là bác Tiêu phải cám ơn cái bác bỏ độc nha, tiện nghi cho bác Tiêu quá còn gì.