CHƯƠNG 147.7: PHIÊN NGOẠI SỞ TĨNH HUYỀN – LÝ ĐẠI NƯƠNG (7)
“Mỗi lần ta triệu kiến thì ngươi đều đến.” Ngữ điệu thong thả, trong mắt của Sở Tĩnh Huyền có thâm ý, lời nói có ám chỉ, làm cho Lý đại nương không còn gì để phản bác.
“Đừng gạt bản thân, ngươi không phải sợ hãi kẻ quyền thế, vì sao ngươi đến đây, chẳng lẽ trong lòng lại không biết?” Tiếng cười nhẹ nhàng ấm áp, Sở Tĩnh Huyền ôn nhu hỏi nhỏ, không đợi câu trả lời, hắn lại dịu dàng vuốt ve sau lưng của Lý đại nương.
“Ta không phải Liễu Trường An, ta sẽ không để ngươi chịu ủy khuất, ta cũng không bận tâm ngươi mặc nam trang hay nữ trang, ta sẽ không ép ngươi thay đổi ngôn hành, không sợ bị người ngoài biết rằng ta thích không phải là nữ tử.” Ôn nhu thì thầm, sự ấm áp như muốn hòa tan lòng kiên trì của Lý đại nương.
Long Tiên Hương vờn quanh, vị thái tử lại nói ra những lời này, nụ cười của Lý đại nương trở nên miễn cưỡng, cuối cùng nhịn không được mà trong hốc mắt có một chút ẩm ướt.
“Ngốc nghếch! Ngươi là thái tử!” Mà hắn chỉ là người giang hồ, hoàng tộc cao cao tại thượng, võ lâm tốt xấu lẫn lộn, hắn Lý Phúc làm sao có thể….
“Ta là thái tử cho nên ta có thể muốn cái gì thì sẽ có cái đó.” Sở Tĩnh Huyền nâng mặt của Lý đại nương lên, “Ta muốn ngươi.”
Lời nói như đang vui đùa nhưng rõ ràng có thể thấy được sự chân thành trong đó, Sở Tĩnh Huyền không phải nói đùa, hắn là nói thật, thật sự quyết định muốn một người nam nhân, “Không phải nam sủng? Không phải thị nhân?” Lý đại nương nhìn vào mắt hắn.
“Không phải nam sủng, không phải thị nhân.” Sở Tĩnh Huyền bật cười, hai vầng trán kề sát vào nhau, “Chính là Lý Phúc và Sở Tĩnh Huyền.” Vứt bỏ thân phận, hắn chính là hắn.
“Tốt lắm, nếu ngươi thật sự dám xem ta là nam sủng thì coi chừng ta sẽ thiến ngươi.” Đưa ra mấy cây Tú Hoa Châm ở đầu ngón tay, Lý đại nương uy hiếp, Sở Tĩnh Huyền cười to, đưa hắn ôm vào trong lòng.
Vì sao lại đến bước này? Lý Phúc tự hỏi.
Có lẽ kể từ khi đó, kể từ khi gặp nhau ở dưới tàng cây bên bờ hồ, khi ngoại bào cẩm y được khoác lên bờ vai thì đã làm cho lòng hắn rung động, sự đối đãi ôn nhu trên giường làm cho một khoảng lặng trong lòng càng thêm trầm luân, duy nhất ngăn cản hắn chính là thân phận của đối phương.
Một người là thái tử tôn quý, là người thừa kế ngôi vị đế vương, một người là kẻ phiêu bạt giang hồ, không phải nam cũng không phải nữ, nếu thật sự có tình thì cũng không biết khi nào sẽ chấm dứt.
Đây là suy nghĩ trong lòng của Lý đại nương, mặc dù hắn tin tưởng Sở Tĩnh Huyền không phải hạng người thích đùa giỡn tình cảm, nhưng khoảng cách giữa hai người cũng không phải dễ dàng có thể loại bỏ, hắn có thể không cần thân phận, Sở Tĩnh Huyền có thể không cần thân phận, nhưng hoàng tộc, nhưng người trong thiên hạ, ai có thể không cần thân phận? fynnz.wordpress.com
Hắn làm cho người nam nhân sắp sửa thừa kế ngôi vị đế vương phải vì hắn mà động tâm, nhưng hắn không có khả năng làm hoàng hậu, Sở Tĩnh Huyền cũng không thể vì hắn mà vứt bỏ toàn bộ thiên hạ.
Lý đại nương nghĩ như vậy, nhưng hắn đã sai lầm –
Trong một gian phòng của thái tử điện, có bốn người ngồi đối diện.
“….Không sai, ta muốn tìm không phải là vật mà là người, là một vị hoàng tử khác của triều Viêm, là thân huynh đệ của ta.” Sở Tĩnh Huyền thấp giọng lặp lại, quay đầu nhìn Lý đại nương, “Ta muốn hắn kế nhiệm địa vị thái tử, như thế ta mới có thể thoát khỏi hoàng cung, cùng ngươi tiêu dao giang hồ.”
“Tĩnh Huyền?” Lý đại nương đột nhiên bật dậy khỏi ghế, nhìn Sở Tĩnh huyền, trừng lớn mắt, kích động vạn phần, lại buồn bực vạn phần, rồi vỗ bàn mắng, “Ngươi đang nói ngu xuẩn cái gì? Chẳng lẽ ngươi muốn bỏ qua thân phận hoàng tộc của mình, muốn vứt bỏ địa vị thái tử? Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì hay không? Ngươi đang vứt bỏ toàn bộ thiên hạ!”
So với sự kích động của Lý đại nương thì Sở Tĩnh Huyền có vẻ rất bình tĩnh.
Hắn ngẩng đầu nhìn Lý đại nương, ánh mắt sáng như đuốc, “Nếu ta tiếp tục làm thái tử, nếu ta có thể thuận lợi lên ngôi hoàng đế, trở thành tân đế, cuối cùng vẫn phải chọn phi, đến lúc đó ngươi phải làm sao? Cho dù ta có thể nghĩ cách để phong ngươi làm phi làm hậu, nhưng ngươi vốn là nam tử, chẳng lẽ ta có thể để cho ngươi giống như các nữ tử khác ở hậu cung chờ ta? Cùng các phi tần trong hậu cung tranh đấu gay gắt?”
“Ta biết ngươi không phải thật sự thích cải nữ trang, ngươi chỉ là không cam lòng để người khác khinh thường ngươi, vì ngươi yêu người cùng giới, cho nên mới cố ý làm trái cách nghĩ của người ta.”
Sở Tĩnh Huyền đứng lên, rồi rút xuống chiếc trâm cài đầu trên tóc của Lý đại nương, mái tóc xõa dài, Sở Tĩnh Huyền thay hắn cột lại, rồi dùng khăn trắng thấm nước, nhẹ nhàng lau chùi trên mặt hắn, “Ta không muốn ngươi phải ủy khuất, thích nam tử cũng không hề gì, ta cũng không sợ để cho người ngoài biết, ta tình nguyện vì ngươi mà từ bỏ thiên hạ.”
Ta sẽ không để ngươi chịu ủy khuất.
Ta cũng không bận tâm ngươi mặc nam trang hay nữ trang.
Ta sẽ không ép ngươi thay đổi ngôn hành, không sợ bị người ngoài biết rằng ta thích không phải là nữ tử.
Tất cả những gì đã nói, Sở Tĩnh Huyền chưa bao giờ quên.
Không phải lời ngon tiếng ngọt, mà là nói được thì làm được.
Cổ họng có cái gì đó làm cho Lý đại nương nghẹn ngào, rung động vài cái, khó có thể mở miệng, vô số lần dây dưa triền miên, vô số đêm ôn nhu dịu dàng, lời nói ấm áp nhỏ nhẹ bên tai cũng không phải giả….
Cùng với đôi huynh đệ kia liên lụy vào ân oán và âm mưu của giang hồ cùng triều đình, trải qua một khoảng thời gian ly biệt ngắn ngủi và bị độc dược tra tấn, cuối cùng Sở Tĩnh Huyền vì Lý đại nương mà buông tha cho cơ hội thừa kế ngôi vị đế vương.
Ngày mùa xuân, mưa phùn rơi lất phất, đẩy ra cửa sổ, cảnh vật trước mắt bị sương mù che lấp, trong không khí có mùi hương của hơi đất, ẩm ướt nhưng thanh khiết, tựa vào cửa sổ mà đứng, nam tử mặc một thân ngoại bào đang quay đầu lại, “Ngươi có hối hận vì đã vứt bỏ ngôi vị hoàng đế hay không? Ngươi thật sự cam tâm hay sao?”
“Ta không thích hợp làm hoàng đế.” Người nam nhân trên giường không hề bận tâm đối với việc này, nếu không cam lòng thì lúc trước hắn sẽ không làm ra quyết định như vậy.
“Thay y phục hay không?” Không còn người trong cung hầu hạ, Sở Tĩnh Huyền trở thành người hầu của người khác, mà người này đối với hắn lại là người quan trọng nhất, cầm lấy y phục, hắn đi đến bên cạnh Lý đại nương, “Tiểu Phúc, lại đây, ta giúp ngươi thay y phục.”
Lúc này Sở Tĩnh Huyền mang thân phận Vương gia, nhưng hoàn toàn không bận tâm tới việc trong cung, thậm chí không ở trong phủ Vương gia, mà chỉ toàn ở Tuyền Cơ Phường. Sau khi vứt bỏ ngôi vị đế vương, hắn thật sự không cần bất luận thứ gì khác, người giang hồ không biết thân phận thật sự của hắn, chỉ biết là khách nhân ở trọ lâu dài trong Tuyền Cơ Phường, tựa hồ có quan hệ không tầm thường với Lý đại nương.
Quen với việc được người hầu hạ, nay ở Tuyền Cơ Phường, Sở Tĩnh Huyền lại không cảm thấy chán khi phải hầu hạ người khác, không hề để ý Lý Phục mặc nữ trang, hắn thoát hạ ngoại bào đang choàng trên bờ vai của Lý đại nương, cầm lên la sam, Lý đại nương chìa tay mặc vào, nhìn xuống y phục trên người của mình. (la sam = áo mỏng như lưới í)
“Mặc như thế ổn chưa?” Phát giác ánh mắt của Lý đại nương, Sở Tĩnh Huyền mỉm cười hỏi hắn.
Nhíu mày, Lý đại nương nhún vai, liếc mắt nhìn Sở Tĩnh Huyền, “Nữ trang phiền phức hơn so với nam trang, ngươi mặc vào thuần thục như vậy, lúc trước đã giúp bao nhiêu người nữ nhân thay xiêm y?”
“Lúc trước? Ta ngay cả thay các nàng thoát y cũng không cần.” Thân là thái tử, nữ nhân thị tẩm đã sớm chuẩn bị sẵn sàng, trên người đều mặc sam y mỏng manh, chỉ cần nhẹ nhàng kéo ra là không còn một mảnh vải che thân, làm gì cần hắn phải cởi giúp.
“Muốn nói thuần thục, đó là vì thay ngươi mặc y phục hằng ngày nên mới lão luyện, ngươi cũng biết mà.” Giải thích xong, Sở Tĩnh Huyền hôn lên đuôi lông mày đang nhướng cao của Lý đại nương, “Một lát nữa muốn xuất môn? Ta đi cùng ngươi.”
“Để cho Vương gia tháp tùng tiểu nhân, tiểu nhân thật sự là đảm đương không nổi.” Phất lên khăn thêu, Lý đại nương vừa cười vừa đi ra ngoài, Sở Tĩnh Huyền cùng hắn xuất môn, biết hắn vì sao mà sinh khí.
“Đừng giận, bên cạnh ta không có ai khác, ngươi thật sự không thể bỏ qua cho ta hay sao?” Ngữ thanh phi thường êm ái, Sở Tĩnh Huyền giữ chặt tay của Lý đại nương.
Lý đại nương quay đầu trừng mắt liếc nhìn, vẻ mặt trở nên giận dữ, “Chẳng lẽ ngươi còn muốn người khác?”
“Không có người khác, chỉ có ngươi.” Không lo lắng là Lý đại nương sẽ tức giận quá lâu, Sở Tĩnh Huyền mỉm cười trả lời, nụ cười kia làm cho người ta khó có thể kháng cự, cho dù đã buông tha ngôi vị đế vương thì hắn vẫn là người của hoàng tộc, giơ tay nhấc chân đều có một loại mị lực mà người bên ngoài không thể bì kịp, đối với điểm này thì Lý đại nương vừa yêu lại vừa hận.
“Được rồi được rồi, ai thèm so đo với quá khứ của ngươi, khi đó ngươi vẫn chưa gặp ta a.” Nhịn cười, Lý đại nương vung tay rồi đi thẳng ra ngoài, Sở Tĩnh Huyền đi đến bên cạnh hắn, mới vừa rồi ngủ trưa một giấc cũng là Sở Tĩnh Huyền yêu cầu, buổi chiều bọn họ phải ra ngoài, có một lượng lớn hàng hóa rất quan trọng, Lý đại nương muốn đích thân hộ tống.
Vì để đi đường không quá mức mệt nhọc, nên Sở Tĩnh Huyền lôi kéo Lý đại nương cùng nhau ngủ trưa, khi tỉnh dậy thì mới xuất môn.
Phố xá náo nhiệt, người đến người đi, phía sau bọn họ là xe ngựa vận chuyển hàng hóa, Sở Tĩnh Huyền và Lý đại nương cưỡi hai con ngựa riêng biệt, nếu dân chúng không biết nội tình thì nghĩ rằng bọn họ là một nam một nữ, một đôi rất đẹp, còn người giang hồ biết Lý đại nương là ai thì đều nhìn sang Sở Tĩnh Huyền, nghe đồn hắn là Vương gia, không biết có thật hay không?
Mới đi được một đoạn thì phía trước đột nhiên có rối loạn, khiến con đường bị tắt nghẽn.
“Đi đi đi, không có mắt àh? Không thấy đại nhân của chúng ta đang vội vàng xuất môn hay sao? Đây là đại sự của triều đình, nếu trì hoãn, các ngươi có đảm đương được hay không?” Một tên mập mạp với giọng lưỡi hách dịch lớn tiếng hô quát, định bụng đuổi đi một đôi phu thê đang ngăn cản trên đường.
————–