Vị nam tử kia không phản đối gì, trong lòng lão nhân cười trộm Hiên
Nhi, nói: “Còn không mau gọi sư phụ.” Hiên Nhi vội gọi một tiếng “sư
phụ”. Vị nam tử chỉ “ừ” một tiếng rồi bước đi.
Hiên Nhi thấy sư phụ đã đi thì liền nói: “Vừarồi sư phụ gọi ông là sư thúc, mà sư thúc chính là sư đệ của sư phụ của sư phụ, sư phụ của sư
phụ lại gọi là sư công, vậy sư đệ của sư phụ của sư phụ nên gọi là sư
thúc công?” *Qin: mịa cái đoạn này XX quá, đọc cái cv chả hiểu mô tê gì :|, ed
xong mà đầu quay cuồng =))* Lão nhân bị Hiên Nhi làm cho choáng váng đầu óc, không thể ăn khớp nổi, vội xua tay nói: “tùy ngươi gọi thế nào cũng được.” Hiên Nhi vội ngọt ngào kêu lên: “Sư thúc công”. Lão nhân nghe
thấy cách xưng hô này liền cảm thấy rất cao hứng, đã lâu lắm rồi lão ta
chưa giao tiếp với người ngoài, đặc biệt là một tiểu nữ dị thời đáng yêu như búp bê như Hiên Nhi đây. Bỗng nhiên lão nhân nghĩ, nói nhiều như
vậy mà chưa biết tên của tiểu nữ búp bê này, bèn vọi hỏi: “Tiểu oa nhi,
ngươi tên là gì?” Hiên Nhi bèn đáp: “Sư thúc công, ngài gọi tôi là Hiên
Nhi là được rồi.” Lão nhân kêu lên một tiếng, Hiên Nhi vội đáp dạ.
Hiên Nhi bỗng nhớ tới thái độ lạnh nhạt vừa rồi của sư phụ, trong
lòng không khỏi có chút buồn bả, hỏi: “Sư thúc công, sư phụ không thích
ta phải không, vừa rồi hắn ta giống như là không thích thú lắm.” Lão
nhân nghe Hiên Nhi nói vậy bèn vỗ vai an ủi Hiên Nhi: “Hiên Nhi, sư phụ
ngươi ấy, nó không phải là không thích ngươi, Hiên Nhi đáng yêu như vậy, nó ấy à, chẳng qua là do lâu lắm rồi không ra ngoài tiếp xục với mọi
người mà nên có chút không quen mà thôi, chời một thời gian nó sẽ tự
nhiên thích Hiên Nhi thôi.”
“Thật ư?” Hiên Nhi nghe lão nhân nói như vậy, trong lòng tràn ngập sự mong chờ, nhất định sư phụ sẽ yêu thích nàng cho xem.
Đột nhiên bụng sôi lên một tiếng, Hiên Nhi ngượng ngùng xoa bụng nói: “Sư thúc công, ta đói bụng rồi.” Lão nhân liền niệm một câu thần chú,
bỗng một bàn đầy mĩ vị món ngon xuất hiện trước mặt Hiên Nhi, Hiên Nhi
kinh ngạc kêu lên: “Sư thúc công, người quả là lợi hại, người không chỉ
biết cưỡi mây đạp gió mà còn có thể thực hiện ma pháp.”
“Cái gì mà ma pháp chứ, cái này gọi là linh lực, không phải là đói
bụng sao? Còn không mau ăn đi.”Nói xong lão ngồi xuống một bên bàn uống
rượu.
Hiên Nhi vội vàng ngồi vào ăn, quả thật nàng rất đói bụng.
Hiên Nhi không để ý một miệng đầy rau mà nói: “Sư thúc công, sư phụ ta gọi là gì?”
“Nó ấy à, là thần của toàn bộ vùng rừng núi này, mọi người gọi nó là
Tây Linh Thánh Tử, đáng tiếc ta còn là sư thúc của nó, ngay cả linh lực
cũng cao hơn nó, nhưng mà dân chúng lại không ai biết đến ta.” Lão nhân
nói xong bèn uống một ngụm rượu.
Không phải là lão không biết nguyên nhân, cả đời lão không màng danh lợi, vui vẻ tự do, nhàn nhã qua ngày mới là điều lão muốn.
Hiên Nhi cơm nước đã xong, lão nhân liền đưa nàng đi thăm nơi khác, còn chuẩn bị phòng cho nàng, Hiên Nhi cứ như vậy mà ở lại.
“Sư thúc công, có thể đổi màu cho bức màn này nhạt lại một chút
không, trông rực rỡ quá.” Hiên Nhi đứng ở trong đại điện, tay không
ngừng chỉ huy lão nhân, lão nhân bị nàng gây sức ép đến mức phải kêu
khổ, nhưng vẫn nghe theo lời Hiên Nhi nói, tay búng một cái, màu sắc của bức màn liền biến đổi.
“Aha, trông thật giống một tòa thành thu nhỏ quá.” Hiên Nhi hài lòng nhìn thành quả của một tháng nay.
Đến đây một tháng, Hiên Nhi đã hoàn toàn quen thuộc hết những nơi
này, mỗi ngày rảnh rỗi là nàng lại đi xung quanh tham quan, ngoài nàng
ra thì không có ai dám đi tới ngọn núi này, mà họ cũng chẳng muốn đi.
Trong một tháng này, Hiên Nhi làm rất nhiều chuyện, nàng bảo sư thúc
công biến gian phòng của mình thành gian phòng giống như ở hiện đại,
những nơi khác cũng bị thay đổi.
Trong một tháng này, Hiên Nhi không hề gặp sư phụ, hỏi sư thúc công,
ông chỉ nói là sư phụ đang bế quan, rồi không nói gì nữa, mà Hiên Nhi
cũng không hỏi thêm.
Tây Linh Tử đi vào đại điện, phát hiện nơi này đã hoàn toàn thay đổi, mà trong đại điện kia nữ tử mặc trưởng lụa váy trắng đang còn bân việc
với sư thúc của mình.
Đã một tháng Hiên Nhi không gặp sư phụ, cảm giác hắn so với một tháng trước có phần phong độ hơn, vội chạy đến bên cạnh hắn.
Tây Linh Tử chỉ cảm thấy vị tiên tử như nhảy múa nhẹ nhàng này rất
giống một cơn đợt gió nhẹ xẹt qua trong lòng hắn, cảm giác rất dịu dàng.
Hiên Nhi giật giật ống tay áo của hắn, dịu dàng nói: “Sư phụ, có phải như vậy càng đẹp mắt hơn không.” Hắn cứ nhìn Hiên Nhi kéo ống tay áo
mình, thân mật như vậy, làm nũng như thế, không biết điều Hiên Nhi muốn
hỏi chính là tòa cung điện này, hay là hỏi chính nàng không giống với
lúc trước, dù sao thì đều cũng là khác với lúc trước nhiều.
Đúng vậy, một tháng này, thay đổi lớn nhất chính là Hiên Nhi, nàng
dựa theo tập tục ở đây mà thay đổi quần áo cũng như trang sức cho phù
hợp, bỗng nhiên áo choàng tóc của nàng bị bàn tay kì diệu của sư thúc
công búng một cái, mái tóc dài xõa ra dài đến ngang eo, chỉ dùng một
cây trâm búi một ít tóc thành một búi trông rất thoải mái, xinh đẹp nói
không nên lời, tiếp nữa là mặc bộ áo ngực màu trắng, một cái váy lưới
màu trắng nổi bật lên càng khiến Hiên Nhi thêm yêu kiều.
Lão nhân nhìn hai người này đứng chung một chỗ bèn tán dương: “Đúng
là một đôi bích nhân nha, thật sự rất giống đôi thần tiên quyến lữ.”
Hiên Nhi lập tức đỏ mặt, hờn dỗi nói: “Sư thúc công” rồi sau đó chạy đi.
Lão nhân thấy Hiên Nhi ngượng ngùng thì càng trêu chọc: “Hiên Nhi à, những gì sư thúc công nói đều là thật đấy.”
Tây Linh Tử cũng với vẻ mặt ngạc nhiên nhìn lão nhân, hắn một lòng
dốc sức tu đạo, sư thúc cũng không phải không biết, hôm nay sao lại có
thể đùa một cách nhàm chán như thế chứ, chẳng lẽ lão ta có âm mưu gì?
Lão nhân thấy hắn cứ nhìn chăm chú xoi xét mặt mình thì trong lòng
không khỏi sợ hãi, chẳng lẽ bị hắn nhìn thấu cái gì rồi? Nhưng vẫn làm
bộ như chưa từng nói gì, bèn vội đi tìm Hiên Nhi.
“Chán quá đi!” Đây là lần kêu gào thứ ba trăm tám mươi của Hiên Nhi,
“Sư thúc công, chúng ta làm gì đây? Ở trên núi này, cái gì cũng đã thử
qua một lần, đúng là chán quá đi.” Vẻ mặt cau có của Hiên Nhi lúc này
trông rất đáng yêu.
Lão nhân thấy nàng thở dài, nghĩ đến kế hoạch cũng đã đến lúc thực
thi, liền nói với Hiên Nhi: “Hiên Nhi này, còn một chỗ ngươi chưa tới
bao giờ đấy.” Hiên Nhi nghe thấy thế thì vội hỏi: “Ở đâu?”
“Chính là phòng luyện đan ấy, bên trong có rất nhiều bảo bối nhé.” Lão nhân bắt đầu dụ dỗ.
Hiên Nhi nghe thế thì cảm thấy phấn khởi hẳn, vội vàng hỏi: “Thật sao?”
“Đã khi nào ta lừa ngươi chưa.” Bộ dạng của lão nhân trong rất thành khẩn.
Hiên Nhi không để ý lắm, lúc trước nàng nói muốn vào xem một chút,
nhưng lão nhân nói là không được, chắc chắn là mật thất, mà nơi sư phụ
bế quan cũng không cho nàng đi, lần này thì nàng mặc kệ.
Hiên Nhi đi thẳng đến phòng luyện đan, không nhìn thấy vẻ mặt lão
nhân đắc ý vì gian kế đã được thực hiện, lão ta cười đi theo phía sau.
Hiên Nhi bước vào phòng luyện đan, đã bị từng dãy bình bình lọ lọ ở đây thu hút, nhìn nơi này một chút, sờ nơi đó một chút.
Lão nhân vừa vào cửa đã thấy một mớ hỗn độn, mà Hiên Nhi đang quấy
phá ở đó, liền vội vàng ngăn lại: “Được rồi, được rồi Hiên Nhi, còn như
vậy nữa thì sư phụ ngươi mà biết hẳn là tức giận lắm.” Hiên Nhi vừa nghe nhắc đến sư phụ thì liền dừng tay, tuy sư phụ trông rất tuấn mĩ nhưng
lại lạnh lùng như băng, mỗi lần nhìn thấy Hiên Nhi không nhịn được mà
hoảng hốt.
Lão nhân thấy nàng an phận như vậy liền nói: “hiên Nhi à, gần đây sư
phu ngươi có chút buồn bực phiền muộn, ngươi cũng thấy đấy, chúng ta đi
phối thuốc tĩnh tâm an thần cho nó đi.” Hiên Nhi nghe lão nhân nói vậy
nên cực lực phối hợp.
Hai người bắt đầu phối thuốc.
Trong quá trình phối thuốc, lão nhân vụng trộm lấy đi một ít thuốc, mà Hiên Nhi chẳng hay biết gì.
Hiên Nhi bị mùi của thuốc bột làm cho rơi nước mắt, nước mắt rơi vào trong thuốc, mà lão nhân cũng chẳng hề hay biết.
Hiên Nhi một mình đi lại trên đường xuống núi, trong lòng buồn bực
cực độ, rõ ràng là lỗi của sư thúc công, vì cái gì mà mọi sai lầm đều đổ lên đầu nàng chứ, Hiên Nhi nhớ lại mấy ngày trước….
Ngày đó, Hiên Nhi và sư thúc công đem theo bình phối dược đi tìm sư
phụ, sư phụ thấy nàng thì hỏi có chuyện gì, kết quả là, Hiên Nhi đem
chuyện sư thúc công bảo nàng là sư phụ taam tình buồn bực phiền muộn, vì hắn mà phối chút thuốc tĩnh tâm an thần, sư phụ cũng không băn khoăng
do dự gì, lập tức uống hết số thuốc đó.
Nhưng lại không nghĩ tới, sư phụ mới uống xong thứ thốc đó thì cảm
thấy cực kì khó chịu, cuối cùng lại ngất đi, Hiên Nhi vội vàng họi sư
thúc công tới, sư thúc công không nhiều lời liền đem sư phụ vào mật
thất, lại không để Hiên Nhi đi vào, Hiên Nhi chỉ có thể lo lắng suông.
Chờ thêm hai ngày, sư thúc công mới đi ra, nói sư phụ đã không còn gì đáng ngại, chỉ cần điều hòa khí nữa là xong, Hiên Nhi vốn định vào xem
sư phụ, nhưng sư thúc công lại ngăn không cho nàng vào, còn bảo nàng
lập tức rời đi đi. Hiên Nhi không rõ vì cái gì mà phải đi, sư thúc công
nói sư phụ vừa tỉnh dậy, câu đầu tiên nói chính là đuổi nàng đi, còn nói bát thuốc kia có vấn đề.
Hiên Nhi muốn đi tìm sư phụ để giải thích, nhưng sư thúc công nói bây giờ sư phụ đang rất nổi nóng, thấy hắn chỉ biết càng chọc giận hắn,
huống chi sư phụ lại không biết bát thuốc kia không phải là nàng phối,
nếu biết, sư thúc công cũng chịu liên lụy, sư phụ nhất định sẽ không để
cho sư thúc công chăm sóc hắn, cho nên đành phải để Hiên Nhi chịu tiếng
xấu thay người khác, danh như ý nghĩa chính là bảo Hiên Nhi chạy án.
Khi nói còn đưa cho Hiên Nhi một viên thuốc, bảo nàng ăn hết đi, nói
là có thể cường thân kiện thể, bách độc bất xâm, còn dạy Hiên Nhi vài
câu thần chú, nói một ngày có thể sử dụng ba lượt linh lực, có thể bào
vệ nàng bình an vô sự, sau đó liền đuổi Hiên Nhi xuống núi. Hiên Nhi dựa theo chỉ dẫn của sư thúc công mà nhàn nhã đi xuống núi, thuận lợi vượt qua hồ Tây Linh Thánh. Nói đến hồ Tây Linh Thánh, Hiên Nhi lại nhới tới ngày đó được chứng kiến cảnh nhân gian tiên cảnh, so với cái ao trên
núi Bồng Lai còn lớn hơn, còn đẹp hơn. Nước trong hồ, nghe lão nhân nói
có công hiệu chữa bệnh, nghe nói trước kia sư phụ đặc biệt lấy một ít
nước trong hồ này để cứu chữa những người khèo khó mắc bệnh, cho nên sư
phụ mới có danh hiệu là “Tây Linh Thánh Tử”.
Mà không nghĩ tới rằng, bởi vì Hiên Nhi đã đến thánh hồ, nên gặp phải kiếp nạn xui xẻo vô cùng.