Hàn Thanh không ngờ Hách Thiên Thần đã nhìn ra chân tướng sự việc, khẽ giật mình, rồi lập tức vỗ tay, “Khá lắm Đàn Y, ngươi từ khi nào lại nhìn ra người mà Uyển Nguyệt muốn tìm chính là ta, muốn đem tấm bản đồ giao cho ta?”
“Chỉ cần nhìn thái độ của những người đó liền biết, bọn họ không tìm ta mà là tìm ngươi, có thể thấy được bọn họ đã sớm khẳng định tấm bản đồ ở trên người của ngươi.” Hách Thiên Thần nhìn ra trước mặt, Hàn Thanh dường như đang chờ hắn nói tiếp, hắn không nhanh không chậm tiếp tục mở miệng, “Còn có, trước khi Uyển Nguyệt rời đi, nàng để lại tấm bản đồ trên bàn của ta, nhưng ánh mắt của nàng lại nhìn ngươi, đó là muốn nói với ngươi rằng tấm bản đồ đang ở trong tay ta.”
Đó là Uyển Nguyệt ám chỉ, nhìn thấy Hàn Thanh khách khí đối với hắn, ý đồ muốn kết giao, nên nàng mới có thể yên tâm giao tấm bản đồ cho hắn. Lấy tấm bản đồ da người từ trong túi gấm, hắn để cho Vong Sinh đưa qua, “Vật này vốn là bảo quản giúp, nay đã đến lúc phải trả lại.”
Hàn Thanh nghe hắn nói nên đã sớm mất đi phản ứng, nhìn thấy tấm bản đồ thì lập tức lui lại vài bước, “Thứ này ta từ bỏ, nếu ngươi muốn thì cứ giữ lấy, phiền phức như vậy thì ta cũng không muốn đặt trên người.”
“Việc này không liên quan đến ta, ta cũng không muốn nhúng tay vào, vật trả về nguyên chủ.”
Hách Thiên Thần muốn trả lại thứ gì thì không ai có thể cự tuyệt. Tấm bản đồ nếu rơi vào tay của người ngoài thì sẽ được xem là quý báu, nhưng dưới một ánh mắt của hắn thì nó lập tức bị Vong Sinh ném xuống đất, những văn tự và tranh vẽ trên tấm bản đồ thấm nước nhưng không hề bị phai nhạt.
Hàn Thanh nhìn hắn thật sâu một lúc, rốt cục cúi người nhặt lên, rồi khẽ cười, “Ta Thanh Diện Hổ hôm nay xem như biết sự lợi hại của Các chủ Thiên Cơ Các.”
“Ngươi chính là Thanh Diện Hổ?” Vong Sinh và Xá Kỷ đồng thời kinh hô, Hách Thiên Thần cũng âm thầm kinh ngạc.
Hắn cũng không xa lạ Thanh Diện Hổ, thậm chí phi thường quen thuộc, đó là thưởng kim liệp nhân nổi danh trên giang hồ, người ngoài chỉ biết danh hào của hắn mà không ai biết đích danh cũng như bộ dạng thật sự, nghe nói hắn rất giỏi cải trang, xuất quỷ nhập thần. Trong Thiên Cơ Các, không ít vật được dùng để treo giải thưởng đều bị Thanh Diện Hổ đoạt lấy. (thưởng kim liệp nhân = thợ săn tiền thưởng)
“Không ngờ?” Hàn Thanh lộ ra hàm răng đều đặn, nụ cười quả thật tuấn mỹ, làm cho người ta vừa nhìn thấy liền nảy sinh hảo cảm, nhưng hàm răng lại giống như răng nanh của mãnh thú, tựa hồ đang che giấu vài phần nguy hiểm.
“Ta cũng không ngờ lại có cơ hội xảo ngộ Các chủ Thiên Cơ Các nổi danh khắp thiên hạ, trước kia muốn gặp ngươi thật không dễ dàng, mỗi khi quay về Thiên Cơ Các giao vài thứ cũng không thấy ngươi lộ diện, thật sự làm cho người ta hiếu kỳ.”
Xá Kỷ và Vong Sinh lại tiếp tục kinh ngạc, “Mỗi lần đến Thiên Cơ Các đều là những người khác nhau, chẳng lẽ tất cả là do ngươi cải trang?”Nam nữ già trẻ đều có, bọn họ thật sự không tin trên đời cư nhiên lại có người có công phu lợi hại như thế.
Hàn Thanh nghe như vậy liền cất tiếng cười to, “Ta làm sao lại lợi hại như vậy, đương nhiên là ta thuê người, có đôi khi cũng đích thân đi, đi vài lần nhưng không gặp được Các chủ của các ngươi nên nản lòng, liền để người khác đi thay.”
“Ngươi muốn gặp ta?” Hách Thiên Thần có ấn tượng không tệ đối với Thanh Diện Hổ, biết trước mắt chính là người này, xem như hiểu được vì sao thái độ của đối phương kỳ quái như thế. Tính ra, quả thật là bọn họ có quen biết.
“Ai mà không muốn gặp Đàn Y công tử.” Hàn Thanh cầm tấm bản đồ cất vào trong lòng, nheo mắt quan sát vài lần trên người của Hách Thiên Thần, trong mắt tràn đầy hứng thú không hề che giấu.
Hách Thiên Thần không lưu tâm đối với cái nhìn của Hàn Thanh, hắn không hề để ý đến những việc này, ngẩng đầu nhìn sắc trời, “Mưa đã tạnh, như vậy cáo biệt tại đây.”
Giục ngựa mà đi, bóng dáng màu xanh biến mất rất nhanh trong tầm mắt của Hàn Thanh, hắn nhìn phương hướng mà Hách Thiên Thần đang đi xa, khóe miệng lại lộ ra một nụ cười, trong miệng thì thầm cái tên Hách Thiên Thần vài lần, ý cười càng trở nên sâu sắc.
Sau khi Hách Thiên Thần ra đi thì lập tức suy nghĩ về chuyện mới vừa rồi, không hỏi cũng biết, tấm bản đồ ắt hẳn là có người âm thầm treo giải thưởng, vẫn chưa kịp tới tay Hàn Thanh, chưa hẳn Hàn Thanh đã biết trong đó vẽ cái gì, cũng không biết vì sao lại dẫn đến nguy hiểm.
Uyển Nguyệt có lẽ là bị hắn mua chuộc, cũng có thể là Hàn Thanh dùng tình ái để làm thủ đoạn, muốn nàng lấy trộm. Nếu Hàn Thanh dùng thủ pháp này thì cũng không có gì đáng ngạc nhiên, bằng bộ dáng và phong độ của hắn thì quả thật ít có nữ tử nào có thể cưỡng lại.
Nhưng không biết chủ nhân ban đầu của tấm bản đồ là ai….
Hai ngày sau, bọn họ đến Lương Châu thành. Trở lại Thiên Cơ Các, việc đầu tiên mà Hách Thiên Thần xử lý chính là sự vụ chồng chất trong Các. Lúc ấy ở Hách Cốc, không ít chuyện đều giao cho thủ hạ trông coi, có vài chuyện trọng yếu thì hắn phải đích thân xử lý, còn có vị khách nhân rất khó tiếp đãi, hắn đang chờ đối phương đến đây.
Không quá mấy ngày, quả nhiên người nọ lại đến.
Hạ nhân nghênh đón vị khách thần bí này, rồi dẫn đến Vấn Tâm Đình.
Vấn Tâm Đình không phải là nơi thường xuyên dùng để tiếp khách, tứ phía đều là nước bao quanh, chỉ có một cây cầu nối liền bờ. Ở trong Vấn Tâm Đình nghị sự thì cho dù có người lẻn vào đáy nước để tiếp cận, bị nước ngăn cản cũng sẽ không nghe được người bên trong đang đối thoại chuyện gì.
Đình ở trong nước, cây cầu quanh co khúc khuỷu, gợn nước dập dờn trên mặt hồ, một người đang ở trong đình chờ đợi, đội trên đầu một chiếc nón che mặt, chắp tay đưa lưng về phía sau, nhìn có vẻ thản nhiên, nhưng nhìn vào đôi tay đang siết chặt thì có thể thấy được người này rất lo âu và bất an.
Hách Thiên Thần bước vào, người nọ lập tức tháo xuống chiếc nón che mặt, niên kỷ trên dưới bốn mươi, mặt trắng râu dài, bộ dáng nhã nhặn mà người giang hồ ít có, giống như tiên sinh dạy học, chẳng qua nhìn biểu tình và tư thế đứng thẳng của hắn thì cũng biết đây không phải là người chỉ thích đọc sách.
Nhìn thấy thanh y nam nhân với y mệ phất phơ trên cây cầu, khuôn mặt như viễn sơn, thần sắc lạnh nhạt âm trầm đang chậm rãi đi đến, cái loại phong thái này thì thế gian tuyệt đối không có người thứ hai, quả thật là Các chủ Thiên Cơ Các mà hắn đã chờ đợi rất lâu, người nọ hơi thoáng thở phào nhẹ nhõm.
“Đàn Y công tử.” Hắn vừa mở miệng, ngữ điệu xưng hô rất khác với người bình thường, không có sự kính sợ giống như người bên ngoài, mà chỉ chắp tay.
Hách Thiên Thần không bận tâm, nhắc tới thân phận của người này, sợ là hơn phân nửa giang hồ đều không ở trong mắt của y, “Lưu đại nhân.”
Tuy đã sớm thành thói quen, Lưu Quyền nhìn thấy Hách Thiên Thần chỉ hơi thoáng gật đầu thì trong lòng có một chút khó chịu, bất quá hắn vẫn còn chuyện phải lo lắng, nên đành kiềm chế một chút, rồi thấp giọng hỏi, “Chuyện kia như thế nào? Đã có manh mối hay chưa?”
Đường đường là Xu Mật Sứ Lưu Quyền của Xu Mật Viện, thường xuyên đến Thiên Cơ Các chỉ vì có một chuyện phải nhờ vả.
Hách Thiên Thần vốn đã bắt tay vào xử lý chuyện này, nhưng bởi vì Hách Cửu Tiêu xuất hiện nên mới bị phá rối, lúc trước lại xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn, cho đến tận bây giờ hắn kỳ thật vẫn chưa từng hỏi, vẫn yên lặng chờ đợi tình hình tiến triển.
Không hề hoang mang mà vẫn tiêu sái bước vào đình, hắn mỉm cười, “Việc mà Lưu đại nhân nhờ vả thì Đàn Y không dám quên, việc này đã sớm được an bài, hôm nay sẽ có kết quả.”
“Khi nào?” Lưu Quyền không hề nhường nửa bước, lý do thoái thác này không thể làm cho hắn vừa lòng, hắn phải đợi hết lượt này đến lượt khác, còn muốn đợi cho đến khi nào?
Hách Thiên Thần không đáp, chỉ dùng ánh mắt mà người bên ngoài không thể nhìn thấu vọng ra ngoài xa xa. Mặt hồ lăn tăn gợn sóng, bầu trời trong xanh thăm thẳm phản chiếu xuống làn nước rồi phất lên một thân thanh y với suối tóc đen huyền.
Thấy thái độ của hắn giống như không bận tâm, Lưu Quyền đi qua đi lại trong đình, tựa hồ là đang do dự, rốt cục dừng lại cước bộ một chút, rồi thấp giọng nói, “Đây chính là việc mà thái tử công đạo!” Nắm chặt y mệ, Lưu Quyền trừng mắt nhìn Hách Thiên Thần.
Sớm biết Lưu Quyền đích thân đến Thiên Cơ Các, chứng tỏ việc này không nhỏ, nhưng Hách Thiên Thần vẫn không ngờ cư nhiên lại là ủy thác của thái tử trong triều, hàng lông mày khẽ nhướng lên, ánh mắt hơi chuyển động, mỉm cười lạnh nhạt rồi trấn an Lưu Quyền, “Lưu đại nhân không cần lo lắng, nếu Thiên Cơ Các đã tiếp nhận việc này thì sẽ không thất tín, đến chiều tối sẽ cho ngươi một câu trả lời thuyết phục.”
Cuối cùng cũng có một kỳ hạn, Lưu Quyền hơi thoáng giảm bớt buồn phiền, nhưng trước khi rời đi vẫn mang theo ưu sắc, hiển nhiên tính nghiêm trọng của việc này vượt quá dự tính của Hách Thiên Thần.
Thân ở giang hồ, có được Thiên Cơ Các, âm thầm duy trì cục diện cân bằng của võ lâm, chỉ có một việc mà Thiên Cơ Các không bao giờ làm chính là có quan hệ với quan phủ, cho nên hạ nhân điều tra toàn bộ võ lâm nhưng vẫn không điều tra ra thân phận của Lưu Quyền, vì bọn họ căn bản không thăm dò trong triều đình.
Đây là quy củ của Thiên Cơ Các.
Tuyệt đối không tự xưng là chính nghĩa, cũng không điều tra chuyện quan gia, vô luận là tham quan phạm pháp cũng được, làm việc riêng rư gây rối loạn kỷ cương cũng được, đó là chuyện của hoàng đế, thế lực của Thiên Cơ Các ở giang hồ không nhỏ, nếu nhúng tay vào triều đình thì nhất định sẽ tự chuốc lấy phiền phức.
Mật thám chưa bao giờ quên những lời công đạo của Các chủ.
Nhưng triều đình làm sao lại không biết thế lực của Thiên Cơ Các trên giang hồ….
Hách Thiên Thần hơi nhắm mắt lại, chuyện lần này nếu giải quyết không ổn, e rằng sẽ khiến cho Thiên Cơ Các rước lấy tai họa. Tình thế càng lúc càng phức tạp hơn những gì hắn đã suy nghĩ.
Ra khỏi Vấn Tâm Đình, hắn gọi Vong Sinh đi Thập Toàn Trang một lần. Từ khi Hồng Nhan gây ra náo loạn phân tranh, địa vị của Thập Toàn Trang trong chốn giang hồ đã tuột dốc không phanh, Tần Chiến bế môn bất xuất, song phương trước kia cũng có một chút giao tình, ân cần thăm hỏi một tiếng cũng là nên làm.
Không quá mấy ngày sau, có người liền tiến đến cảm tạ, Các chủ Thiên Cơ Các ân cần thăm hỏi, đây không phải là việc mà mọi người đều có cơ hội nhận được. Người đến là Nam Cung Lệ, nay đã là nghĩa tế của Tần Chiến, Tần Kha Vũ cuối cùng được như nguyện, gả cho người trong lòng. Tần Chiến đa phần chỉ tự mình trông coi Cửu Chuyển Trân Bảo Lâu, những chuyện khác trong trang thì phân cho Nam Cung Lệ cai quản.
Mấy tháng trước vẫn còn cầm bảo kiếm, Nam Cung Lệ với kiếm khí lẫm liệt đầy người, lúc này đã bớt phóng túng, những người khác nhìn thấy hắn đi qua, thấy cước bộ trầm ổn của hắn, nghĩ đến lúc trước, hắn dám can đảm giơ kiếm đối với Các chủ, không khỏi cảm thấy bội phục, cũng có một chút buồn cười.
Nam Cung Lệ đến thư phòng, trong phòng rộng mở, từng thứ vật dụng đều được sắp xếp ngay ngắn trật tự, không có nhiều đồ trang trí, thư phòng quá mức sạch sẽ, bóng dáng dựa vào cửa số phía sau án thư đang đưa lưng về đại môn, nghe thấy tiếng bước chân cũng không quay đầu lại, chỉ khoát y mệ, làm cho hắn đóng cửa.
Nam Cung Lệ chưa từng tới Thiên Cơ Các, càng chưa đi đến thư phòng này, liếc mắt nhìn một lượt, chờ cánh cửa khép lại, liền đi đến trước án thư của Hách Thiên Thần.
“Thuộc hạ bái kiến Các chủ.”
Trong thư phòng phiêu tán mùi hương thoang thoảng, giọng nói của Nam Cung Lệ vẫn còn vang vọng, thanh y nam nhân đưa lưng về phía hắn chậm rãi xoay người lại, khuôn mặt lộ ra ý cười, “Nam Cung Lệ, không tệ, đứng lên đi.”
“Tạ ơn Các chủ.” Nam Cung Lệ đứng dậy, bóng dáng thẳng tắp như lưỡi kiếm, khuôn mặt tuấn dật cũng lộ ra một nụ cười, còn nói thêm, “Đa tạ.” Ngữ khí trong lời cảm tạ lần này lại có một chút chuyển biến.
Hiểu được hắn nói về chuyện gì, Hách Thiên Thần khẽ nhếch khóe miệng, “Ngươi chịu giúp ta, ta cũng phải giúp ngươi, ngươi muốn Tần Kha Vũ, ta cho ngươi như nguyện, ta muốn thứ kia, không biết như thế nào rồi?”
“Thứ mà Các chủ muốn tìm đúng là ở trong Cửu Chuyển Trân Bảo Lâu. Nhạc phụ của ta ngày ngày phái người trông coi, cách vài ngày sẽ đi vào để tra hỏi một lần, xem có gì khác thường hay không. Hắn cũng dẫn ta đi vào, lúc này ta chỉ có thể đến tầng thứ tám, tầng thứ chín đặt cái gì thì hắn không hề đề cập, ắt hẳn là thứ mà Các chủ muốn tìm.”
Nam Cung Lệ đem tất cả những gì đã chứng kiến và theo dõi ở Thập Toàn Trang lần lượt thuật lại.
Nhìn chăm chú Nam Cung Lệ đang đứng trước mặt, Hách Thiên Thần lại nghĩ đến ngày đó, khi Hách Cửu Tiêu phá hủy kế hoạch của hắn, hắn phẫn nộ rối loạn, không rảnh phân thân, chỉ có thể đi trước một bước, rồi dùng quân cờ dự bị này, Nam Cung Lệ.
Nam Cung Thế Gia đã suy tàn, muốn phục hưng cũng không phải dễ dàng, nhưng nếu nói khó thì cũng không quá khó, chỉ cần Nam Cung Lệ nguyện ý thì Thiên Cơ Các có thể nghĩ cách làm cho Nam Cung Thế Gia lại một lần nữa oai chấn giang hồ.
Kỳ thật, ngày đó vốn chỉ là một màn diễn, Nam Cung Lệ tiến đến khiến cho mọi thứ càng náo nhiệt, bọn họ hai người vốn có thể đánh ra đến cửa, rồi đánh tới Cửu Chuyển Trân Bảo Lâu, tùy theo thời cơ mà hành động, cũng có thể xem phản ứng của Tần Chiến. Đáng tiếc không thể thành công.
Nam Cung Lệ là một người si mê luyện kiếm, cũng cuồng dại vì Tần Kha Vũ, thiếu chút nữa đã mất đi người yêu, khiến hắn hiểu được, chỉ sử dụng kiếm thì không đủ để làm cho Nam Cung Thế Gia quay trở về vinh quang ngày xưa. Hách Thiên Thần thân là Các chủ Thiên Cơ Các, bản lĩnh thuyết phục lòng người tuyệt đối không kém, muốn kích động nam Cung Lệ, làm cho hắn hoàn toàn bái phục cũng không hề khó khăn.
Hỷ yến lần trước, Nam Cung Lệ lúc đó đã là người của Thiên Cơ Các.
Hách Thiên Thần nhờ Hoa Nam Ẩn truyền lời là vì muốn truyền tin cho Nam Cung Lệ, tỏ vẻ thời cơ đã đến. Việc này quan hệ đến triều đình, quá mức cơ mật, hắn không dám để thủ hạ đi làm. Lúc ấy đám Các lão vẫn ở Thiên Cơ Các, chỉ có Hoa Nam Ẩn là người ngoài, vì vậy sẽ không khiến người ta hoài nghi.
Hách Thiên Thần nhắm mắt ngồi trên ghế trầm tư, nghe xong Nam Cung Lệ bẩm báo, công đạo hắn sau khi trở về thì tiếp tục điều tra, chỉ cần xác định bên trong tầng thứ chín là cái gì, những chuyện khác hắn không cần phải xen vào nữa.
Nam Cung Lệ lĩnh mệnh rời đi, Hách Thiên Thần tựa lưng vào ghế, nghĩ đến những chuyện trước kia, cuối cùng lại nghĩ đến một người.
Sau giờ ngọ, gió thu từ ngoài cửa sổ thổi vào làm cho hắn bất giác nhìn xuống thanh y trên người của mình, y phục này được mang đến từ Hách Cốc. Y ở trên thân, nhưng người đưa y lại đang ở tận Hách Cốc.
Quãng thời gian này bề bộn sự vụ trong Thiên Cơ Các, nhưng chỉ cần có một chút rãnh rỗi thì trong lòng lại nảy lên một cỗ tư vị khó tả, cũng đã từng lĩnh hội cảm giác này, nhưng chưa bao giờ khắc sâu giống như bây giờ.
Đó là nhớ.
“Cửu Tiêu…..”
Trong thư phòng vang lên tiếng thì thầm khe khẽ, nghe như tiếng nỉ non.
Ngoài cửa có một người đang đứng, không biết đã đến đây từ khi nào, ngăn cản Vong Sinh truyền lời, lặng yên mở cửa không một tiếng động, liền nghe hai chữ như thế. Giống như thở dài, ngữ thanh thản nhiên lại uẩn chứa ý tứ hàm xúc nặng nề, đó chính là Hách Thiên Thần bất giác mở miệng, cất lên hai tiếng nỉ non trầm thấp.
Phía sau án thư, Hách Thiên Thần nhắm mắt tựa lưng vào ghế, ngửa đầu ra sau, thần sắc rất bình thản, nhưng hình như có vài phần mông lung, trước bàn vẫn còn những hồ sơ tư liệu chưa được xử lý, một chiếc túi hương đang nằm trong tay hắn.
Hách Cửu Tiêu lách mình tiến vào thư phòng, khi Hách Thiên Thần chưa kịp phản ứng thì đã bị hắn giữ chặt trên ghế, một nụ hôn bất chợt hạ xuống.