“Không tiếp khách….” Lặp lại lời nói của thị vệ canh gác trước Hách Cốc, Hách Thiên Thần ngồi trên lưng ngựa, khóe miệng khẽ nhếch, không biết là cười khổ hay là đang tự giễu, y bào màu thanh lam bám bụi phong trần, nhan sắc luôn luôn nhẹ nhàng tao nhã nhưng hôm nay lại bịt kín một màu ảm đạm.
Mấy chục người dừng lại trước cốc, đối mặt với người của Thiên Cơ Các, đối mặt với vị Đàn Y công tử này thì thủ vệ canh gác không dám tùy tiện mở miệng, cúi đầu yên lặng, vừa rồi là nguyên văn của Cốc chủ, hắn chỉ có thể truyền đạt đúng như vậy.
“Các chủ…” Xá Kỷ giục ngựa đến bên cạnh Hách Thiên Thần, do dự nói ra, “Trong Các có rất nhiều sự vụ vẫn chưa được xử lý, cũng không thể kéo dài, mặt khác, nghe nói những người trên Ngọc Điền Sơn bị quan phủ đuối xuống núi, không ai biết rõ đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, mấy ngày hôm trước có không ít người đến trước Các gây sự…”
Có người nghe nói Thiên Cơ Các liên quan đến triều đình nên nghi ngờ bọn họ, về điểm này thì Vong Sinh không dám đề cập.
Đây chính là nhắc nhở hắn cần phải quay về. Hắn phải rời khỏi Hách Cốc, để quay về Thiên Cơ Các…Nam nhân mặc thanh y ngồi trên lưng ngựa, ánh mắt vọng vào Hách Cốc, nhớ lại hết thảy tình cảnh dưới chân núi Ngọc Điền Sơn, trong nháy mắt có một chút hoảng hốt, “Từ khi rời khỏi Ngọc Điền Sơn đã mất bao lâu?” Nửa tháng, hay là một tháng.
Từ khi Sở Lôi nói ra lời đó, hắn một mạch đuổi theo Hách Cửu Tiêu đến Hách Cốc, căn bản không lưu tâm đã trải qua bao nhiêu ngày, mà rõ ràng người nam nhân đi trước hắn không xa dường như cố ý lảng tránh, ngay cả một chút dấu vết cũng không lưu lại.
Vong Sinh trả lời câu hỏi của hắn, nhưng hắn tựa hồ không hề đặt vào trong tai.
Ngồi thẳng trên lưng ngựa, ánh mắt của hắn xuyên qua Hách Cốc, lướt qua mặt hồ xanh biếc ngưng tụ hàn sương, tầm mắt dừng ở một nơi, rất lâu sau đó mới thong thả dời đi, nhắm lại đôi mắt đang che khuất hết thảy gợn sóng đang sắp nổi dậy.
“Quay về Thiên Cơ Các.”
Quất roi, chát một tiếng, vó ngựa giơ lên, tiếng hí vang vọng trong khói bụi mù mịt, mấy chục người chạy theo Các chủ của bọn họ hướng về Thiên Cơ Các.
Khói bụi đầy trời dần dần hạ xuống, trong Hách Cốc yên lặng không một tiếng động, chỉ có Vô Cực Uyển mơ hồ truyền ra tiếng gào thét đau đớn, tiếng khóc la thê thảm phiêu bạt đến mặt hồ xanh biếc tĩnh mịch, cùng với hàn sương lượn lờ trôi nổi, lãnh ý hiu quạnh dần dần tràn ngập.
Tiết trời đã vào thu.
Cỏ cây khô vàng, lá rơi lác đác, khi Hách Thiên Thần quay trở về Thiên Cơ Các thì trước cửa đã rợp vàng lá rụng, có người đang quét tước, nhìn thấy Các chủ trở về, rất nhiều người ra nghênh đón, trong đó có Tử Diễm, còn có cả Hoa Nam Ẩn.
Lúc ấy trong sơn động không có ai bận tâm đến Hoa Nam Ẩn, sau đó hắn phải thừa dịp quan phủ vận chuyển những vật trong sơn động ra ngoài thì mới có thể thoát thân, hắn không nghe thấy Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đối thoại, cũng không biết An Lăng Vương và Thiên Cơ Các có ước định gì, nhưng hắn lại nghe được lời miêu tả của những người khác.
Có người ẩn nấp trong núi nghe được đoạn đối thoại ngắn, cho dù không nghe rõ nhưng lại chứng kiến tận mắt huynh đệ phản bội, đây là chuyện đã được khẳng định, nếu điểm ấy mà không nhìn ra được thì bọn họ chẳng phải đã uổng công lăn lộn giang hồ nhiều năm như vậy hay sao.
Trong thư phòng của Thiên Cơ Các, Hách Thiên Thần ngồi sau án thư, lật ra một quyển hồ sơ ở trước mặt, bàn tay đề bút vẫn ổn định như ban đầu, sắc mặt bình thản như dĩ vãng, thậm chí bình thản đến mức khiến Hoa Nam Ẩn nhịn không được mà nhíu mày.
“Ngươi…” Hoa Nam Ẩn bồi hồi thật lâu trong thư phòng, đi tới đi lui mấy vòng, rốt cục nhịn không được mà mở miệng, nhưng không biết nên nói cái gì, nói ra một chữ rồi lại không thể nói nên lời.
Hách Thiên Thần không nâng mắt lên, tựa như Hoa Nam Ẩn không hề tồn tại, trong căn phòng yên lặng chỉ có tiếng lật sách thi thoảng vang lên, mùi hương thoang thoảng của Khiên Tâm Thảo bị gió thu phiêu tán khắp phòng.
“Các ngươi…” gõ nhẹ chiếc quạt trên tay, hắn đột nhiên mở miệng, rồi hỏi một cách nghiêm túc, “Lúc trước ngươi thật sự là cố ý tiếp cận hắn, muốn cùng hắn nhận thức?”
Hắn là ai, Hoa Nam Ẩn căn bản không cần nói rõ.
Hách Thiên Thần nâng mắt lên, mực đen nhỏ giọt dưới ngòi bút rồi dần dần lan ra trên trang giấy, bàn tay đang đề bút rốt cục buông xuống, nhưng không hề nói một chữ nào.
“Thật sự là như vậy?” Hoa Nam Ẩn trừng lớn mắt, lúc này sắc mặt luôn thích vui đùa của hắn lại trở nên rất khó xem, “Ta biết ngươi xem trọng Thiên Cơ Các của ngươi, mơ hồ cũng biết ngươi có liên quan đến triều đình, nhưng ta không ngờ người mà ngươi hợp tác lại là An Lăng Vương. An Lăng Vương là ai? Là vương gia đương triều duy nhất, là huynh đệ của hoàng đế, là hoàng thúc của hoàng tử! Hắn là chỗ dựa vững chắc cho Thiên Cơ Các, muốn ngươi mượn sức Hách Cửu Tiêu, ngươi thật sự làm như vậy?”
Hắn biết rõ Hách Thiên Thần thoạt nhìn không phải bình dị dễ gần như vẻ bề ngoài, tuyệt đối không thể khinh thường, người nam nhân này vì củng cố địa vị của Thiên Cơ Các mà không từ bất cứ thủ đoạn nào, nhưng hắn vạn lần không ngờ, lần này Hách Thiên Thần lại có thể lấy tình cảm của mình để xem như lợi thế.
“Sở Lôi quyền cao chức trọng, ngươi và hắn hợp tác đó là bắt hổ tự lột da! Hách Cửu Tiêu là ca ca của ngươi, tuy rằng ta không thật sự đồng ý với quan hệ giữa các ngươi, nhưng việc đã đến nước này thì ta cũng không bận tâm. Ta vốn không thích hắn, nhưng việc này, đừng nói là hắn, ngay cả ta còn chịu không được, lúc ấy hắn bị ngươi làm tức chết thì ta cũng không hề cảm thấy kỳ quái.”
Dứt lời, Hoa Nam Ẩn thở dài một tiếng, “Thiên Thần, không phải là ta chỉ trích ngươi, ngươi làm như vậy là có ý gì? Ngay cả tình cảm của mình mà ngươi còn có thể tính kế, ta thật sự không biết còn có cái gì không nằm trong tính toán của ngươi hay không? Có phải người bằng hữu này cũng là ngươi đã ngấm ngầm tính kế?”
Ngôn từ của Hoa Nam Ẩn từ trước cho đến nay luôn luôn gay gắt, lời nói trào phúng bị hắn nói ra như một lưỡi kiếm sắc bén, phe phẩy chiếc quạt trước mặt, hắn nhướng mi, “Nhà của ta cũng có một chút quan hệ với triều đình, cống phẩm hàng năm đều có tơ lụa của gia trang nhà ta, không biết ngươi muốn cái gì? Tơ lụa làm ngươi chướng mắt? Dù sao cũng không thể so với Vu Y Cốc, thanh danh cũng không bằng Hách Cửu Tiêu, nhưng cho dù thanh danh hiển hách như thế nào thì xem ra cũng vô dụng, ai bảo hắn là người, là người thì khó tránh khỏi có tình, Huyết Ma Y Hách Cửu Tiêu chung quy lại xuất ra hết thảy chân tình, sau đó phát hiện ngay từ đầu chính mình đã bị lừa, bị người đùa bỡn, người kia lại chính là đệ đệ của hắn…”
“Đủ rồi!” hồ sơ trên bàn bị quét ngang rơi xuống đất, trang giấy bay tán loạn, Hách Thiên Thần tung ra một chưởng thật mạnh xuống bàn, mực văng tung tóe trên án thư, nhuộm đen trang giấy thành màu trầm hắc, cũng dính vào y mệ đang run lên bần bật của hắn.
“Ngươi nghĩ rằng ta thật sự có thể làm được đến mức này? Làm cho ca ca của ta yêu ta, lấy việc này để khống chế hắn, khống chế Vu Y Cốc, khống chế thế cục võ lâm? Hoa Nam Ẩn, ngươi đừng quên, hắn là ca ca của ta! Nếu chuyện này bị người khác biết được thì sẽ hủy hoại thanh danh của ta, cũng hủy hoại cả Thiên Cơ Các!” Sự bình tĩnh trên khuôn mặt cuối cùng bị nghiền nát, bàn tay nắm chặt góc bàn, tựa hồ nếu không làm như vậy thì hắn sẽ không thể khống chế chính mình.
Trong thư phòng tĩnh mịch chỉ có tiếng hít thở của hắn, trước ngực kịch liệt phập phồng, ánh mắt của Hách Thiên Thần trở nên lãnh liệt, khàn giọng hét lớn, Hoa Nam Ẩn chưa từng nhìn thấy bộ dạng như vậy của hắn, sửng sờ đứng một bên, bị nỗi thống khổ đau đớn dưới đáy mắt của hắn gây chấn động, biểu tình vừa bi ai vừa như đang tự giễu.
Hách Thiên Thần hít sâu một hơi, chậm rãi ngồi xuống ghế, vùi tay vào đầu, tựa hồ làm như vậy thì mới có thể bình phục cơn sóng đang cuồn cuộn dưới đáy lòng của hắn, “Nếu quan hệ của chúng ta bị người ngoài biết được thì có thể hủy hoại Thiên Cơ Các, Các chủ Thiên Cơ Các loạn luân với ca ca của chính mình….”
Hắn cười khẽ, tiếng cười vừa chua sót vừa áp lực, tựa như làn gió thu, trong trẻo nhưng lại lạnh lùng và hiu quạnh.
Trong phòng yên lặng một hồi lâu, hoa tàn hoa rụng, không thấy xuân hồng, chỉ có gió thu bám bên ngoài cửa sổ làm những chiếc lá vàng rơi xuống đất. Trên y mệ màu thanh lam, những vết mực đen dần dần loang lổ, như gợn sóng trên mặt nước, nhưng không có cách nào khôi phục lại ban đầu, cũng không bao giờ có thể xóa sạch.
Chờ đến khi Hách Thiên Thần buông tay, nét mặt gần như bình thản, bóng râm che khuất một nửa khuôn mặt, có vẻ tĩnh mịch, thậm chí có vài phần tối tăm.
Giờ khắc này, người nam nhân kia có phải đang trách hắn hay không, hay là vẫn đang hận hắn, oán hắn?
Thấy Hách Thiên Thần như thế, Hoa Nam Ẩn cũng biết mới vừa rồi mình đã quá lời, hối hận vì đã lỡ mồm, lấy lại bình tĩnh, muốn giải thích, nhưng theo sắc mặt của Hách Thiên Thần thì hắn nhận ra việc này căn bản cũng không cần thiết.
Sở dĩ Hách Thiên Thần xúc động mạnh như vậy, không phải bởi vì những gì Hoa Nam Ẩn đã nói, mà chính là vì Hách Cửu Tiêu.
“Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu sinh ra ngay tại Hách Cốc, đúng là hắn không bận tâm đến những người khác, hắn có tình đối với ngươi, nay biết chuyện này, với tính cách của hắn, không biết hắn sẽ làm ra chuyện gì, ngươi có từng nghĩ tới hay chưa? Hắn rất nguy hiểm, giả sử hắn không nghe lời giải thích của ngươi thì phải làm thế nào bây giờ? Nếu hắn muốn hủy diệt Thiên Cơ Các thì sao? Thậm chí cũng hủy diệt cả ngươi, ngươi tính làm thế nào?”
Ngay từ đầu hắn không ủng hộ bọn họ, loại tình cảm này rất nguy hiểm, rất kinh thế hãi tục, nhưng chuyện tình cảm không phải nói muốn bỏ thì có thể dễ dàng vứt bỏ, nay giữa hai người tình ý sâu đậm như vậy, ngay cả hắn cũng bất tri bất giác bị cuốn theo tình cảm của hai huynh đệ bọn họ. Nhưng trước khác, nay khác, hắn không thể không thay Hách Thiên Thần lo lắng.
“Đừng quên hắn được người đời xưng là Huyết Ma Y, nếu là người khác thì ngươi nhất định có thể đối phó, nhưng nếu là hắn…”
“Có lẽ ngươi sẽ cảm thấy nực cười, nhưng ta chưa bao giờ biết yêu, cũng rất khó chấp nhận tình cảm của người khác, chỉ có hắn là đặc biệt. Hắn thật sự đáng sợ như vậy đối với ngươi hay sao?” Hách Thiên Thần nói rất chậm, như là đang đắn đo phải nói như thế nào, hắn chưa bao giờ nói với người khác về việc Hách Cửu Tiêu có ý nghĩa như thế nào đối với hắn.
Hắn hiển nhiên đã tỉnh táo trở lại, hồi tưởng về lúc trước, ngữ thanh hơi khàn khàn, nhưng lại tự thuật một cách bình thản, “Hắn không phải vô tình, chẳng qua hắn đem hết thảy tình cảm đều giành cho ta…” Hách Thiên Thần cúi đầu nói tiếp, “Nhưng lúc này, ta đang tổn thương hắn.”
“Vậy ngươi vì sao lại làm ra ước định như thế với An Lăng Vương?” Hoa Nam Ẩn vừa hỏi vừa suy đoán, hắn cảm thấy bản thân mình có thể đoán được một phần tâm tư của Hách Thiên Thần, “Mới đầu ngươi trốn tránh hắn, chẳng lẽ chính là vì không muốn bị An Lăng Vương lợi dụng quan hệ huynh đệ của các ngươi?”
Chậm rãi gật đầu, Hách Thiên Thần thở dài, “Thiên Cơ Các là do ta đoạt được từ trong tay của Ngụy Tích Lâu, căn cơ của ta vẫn chưa đủ ổn, mấy tên Các lão lúc ấy liên tiếp gây khó dễ, ta tự mình tiếp nhận mấy vụ ủy thác quan trọng thì mới miễn cưỡng áp chế sự kiêu căng của bọn hắn. Trong đó có một việc chính là Thiên Cơ Các có liên quan với triều đình, khi đó ta mới biết được, trước ta, Ngụy Tích Lâu đã sớm hợp tác với triều đình, chịu sự khống chế của Sở Lôi.”
Cho nên sau đó hắn hạ lệnh các mật thám trong Thiên Cơ Các không được dò hỏi chuyện triều đình, vì để tránh nghi ngờ, vì bảo hộ Thiên Cơ Các.
“Ngụy Tích Lâu vừa chết thì An Lăng Vương liền tìm ngươi?”
“Ta đáp ứng giúp An Lăng Vương cân bằng thế lực giang hồ, ổn định cục diện, chỉ cần trên giang hồ không xảy ra đại sự, dân chúng được thái bình, triều đình có thể yên ổn. Điều kiện trao đổi là hắn không được nhúng tay vào bất cứ sự vụ gì của Thiên Cơ Các.”
Hoa Nam Ẩn lúc này mới hiểu được, “Sau đó thì thế nào, ngươi tránh Hách Cửu Tiêu là vì không muốn làm cho hắn cũng bị liên lụy?”
“Cũng là vì ta nghĩ rằng không cần thiết phải nhận thức Hách Cửu Tiêu, ai có thể ngờ…” Hách Thiên Thần cười khổ.
Ai ngờ thế sự vô thường, tạo hóa trớ trêu, hắn lại xảo ngộ với Hách Cửu Tiêu, sau đó là vì huyết thống mà nhận thức với Hách Cửu Tiêu, đang do dự có muốn lợi dụng hay không, nhưng có ai ngờ tình huynh đệ dần dần biến chất, rốt cục đã đến lúc không thể quay đầu.