Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 138: Chương 138




Từ khi Hách Thiên Thần xuất hiện thì ánh mắt của Hách Cửu Tiêu liền dừng trên người của hắn, trong mắt tràn đầy phức tạp.

Hách Thiên Thần cũng nhìn hắn, vẻ mặt cũng rất khó phân biệt.

Ánh mắt hai người giao nhau, đứng trong gian phòng từng thân mật ôm hôn, mây mưa kịch liệt, nhưng không khí lại hoàn toàn khác xưa, không còn kiều diễm, không còn nhu tình, càng không có nửa điểm thiêu đốt, chỉ có lãnh ý nhè nhẹ cùng tĩnh mịch thăng trầm đang tràn ngập mỗi ngóc ngách trong thư phòng.

“Hách Thiên Thần, ngươi không muốn biết hắn còn giấu diếm ngươi chuyện gì hay sao? Ta có thể nói cho ngươi biết. Còn ngươi, Hách Cửu Tiêu, Linh Tê Băng Thiền đúng là ở trong tay của ta.” Sở Thanh Hàn ấn vào vết thương trên cổ, đưa tay tháo xuống chiếc mặt nạ, quả nhiên đúng là Thanh Diện Hổ Hàn Thanh mà Hách Thiên Thần từng gặp qua vài lần, cầm lấy chiếc mặt nạ quỷ dị không có ngũ quan, lộ ra khuôn mặt tuấn dật tiêu sái, phong thái và khí phách không hề giảm đi nửa điểm.

Sở Thanh Hàn dùng tên giả là Hàn Thanh, thường xuyên đi lại trên giang hồ, nay bị Hách Thiên Thần nhận ra thân phận thật sự, hắn cũng không che giấu, càng không kinh ngạc, chiếc mặt nạ bị hắn tung qua tung lại trên tay như đang thưởng thức, nụ cười vẫn phóng khoáng thân thiết như trước.

Khi hắn gặp Hách Thiên Thần là lúc cố ý đổi giọng, vì vậy ở dưới chân núi Ngọc Điền Sơn, Hách Thiên Thần mới nhất thời không nhận ra hắn. Nhưng lần này, chính tiếng cười độc đáo đã làm cho Hách Thiên Thần đoán ra thân phận thật sự của hắn.

Hách Cửu Tiêu đứng yên bất động, ánh mắt sáng quắc, đường cong bên khóe môi như lưỡi đao sắc bén, hắn trầm giọng nói, “Ta biết ngươi đã nghe thấy, nếu ngươi muốn biết thì ta sẽ nói ra toàn bộ cho ngươi. Những gì ta muốn biết, ngươi cũng phải nói ra cho ta.”

Ánh mắt của hắn giống như nơi này không có những người khác, chỉ có hắn và Hách Thiên Thần. Trong khi ánh mắt của Sở Thanh Hàn xoay chuyển một vòng, rồi nhìn thấy Hách Thiên Thần hơi lộ ra một chút ý cười, “Bây giờ nói những lời này, ngươi không thấy là nực cười hay sao?”

Ý cười lạnh nhạt, nhạt nhẽo đến mức cơ hồ không có, nụ cười này căn bản không thể xưng là cười, ánh mắt lạnh lùng, vẻ đùa cợt trên mặt của Hách Thiên Thần thoáng chốc như một mũi kiếm đâm xuyên vào tim của Hách Cửu Tiêu. Khuôn mặt lạnh lùng của Hách Cửu Tiêu trở nên trắng bệch, đôi mắt yêu dị hiện lên vô số sắc đỏ.

Hách Cửu Tiêu không nói một lời. Bị hắn nhìn chăm chú như vậy thì bất luận kẻ nào cũng không tránh khỏi kinh hãi, Hách Thiên Thần không phải người khác, cũng sẽ không tránh né, nhưng lần này lại dời mắt đi, giống như không muốn đối mặt, hoặc có lẽ là Hách Thiên Thần không biết nên đối mặt như thế nào.

“Sở Thanh Hàn, tấm bản đồ da người vốn thuộc về ngươi, có phải hay không? Ngươi muốn mượn tay ta để mở ra bảo tàng của Ngọc Điền Sơn, cho nên ngày đó mới trùng khớp như vậy. Ngươi sợ trực tiếp giao bản đồ cho ta thì sẽ làm ta nghi ngờ, nên mới cùng Uyển Nguyệt diễn trò, vì ngươi biết ta sẽ ghi nhớ tấm bản đồ. Rồi sau đó ngươi xuất hiện vài lần, mục đích là xác định ta đi đến Ngọc Điền Sơn.”

Áp chế hết thảy phập phồng đang hừng hực trỗi dậy, Hách Thiên Thần bình tĩnh mở miệng, giọng nói lạnh lùng thản nhiên, khoát tay phất lên y mệ, động tác này làm cho người ta cảm thấy thật tĩnh lặng, tĩnh như ao tù nước đọng, không một gợn sóng.

Thấy Hách Thiên Thần như thế, dưới đáy mắt của Sở Thanh Hàn như có cái gì chớp động, sau đó hắn cười rộ lên, “Sớm biết Đàn Y công tử danh bất hư truyền, quả nhiên mỗi một chuyện đều bị ngươi đoán trúng, đáng tiếc Sở Lôi sớm phái nghĩa nữ của hắn đi theo các ngươi, làm cho hắn biết được tiên cơ, bất quá ta phải đa tạ ngươi, cuối cùng mấy thứ kia hơn phân nửa vẫn thu vào túi của ta.”

“Hàn Thanh, Thanh Hàn, là ta thật không ngờ ngươi chính là nhị hoàng tử, ngươi và hắn…” Hách Thiên Thần dừng lại một chút, vẻ mặt dường như đã trắng bệch, chậm rãi quay đầu đi, “Ngươi và hắn có phải đã sớm biết chuyện của Ngọc Điền Sơn?”

Lúc này, hắn rốt cục đón nhận ánh mắt của Hách Cửu Tiêu, nhìn một cách trầm tĩnh. Hắn chưa bao giờ nghĩ việc này lại có liên quan đến Hách Cửu Tiêu, hắn vốn muốn vãn hồi hết thảy, nhưng lại phát hiện đã không thể vãn hồi.

Nguyên lai hai người bọn họ đều đã sớm hãm sâu vào nội chiến hoàng cung, nguyên lai hết thảy sóng gió trên giang hồ đều là vì như vậy mà dựng lên, nguyên lai không phải chỉ một mình hắn có điều giấu diếm, nguyên lai…..Hách Cửu Tiêu cũng giống như hắn.

Hách Thiên Thần cảm thấy nực cười, nhưng hắn thật sự cười không nổi.

“Ta cũng không dám nói chuyện của Ngọc Điền Sơn cho hắn biết, vì vậy ta mới tìm ngươi, Đàn Y công tử.” Sở Thanh Hàn lấy ra tấm bản đồ da người, “May mắn Huyết Ma Y không cảm thấy hứng thú đối với bất luận kẻ nào, chỉ biết ta là nhị hoàng tử Sở Thanh Hàn, không biết ta là Thanh Diện Hổ, nếu không, kế hoạch lần này sẽ không thuận lợi như vậy.” (Chín vô can)

Hách Cửu Tiêu không phải chưa từng hoài nghi. Ánh mắt của Hách Thiên Thần đột nhiên phóng đến, hắn nhớ rõ Hách Cửu Tiêu từng truy vấn tấm bản đồ này và chuyện của Thanh Diện Hổ, hắn nghĩ rằng Hách Cửu Tiêu ăn vị, nên không nói ra cái tên Hàn Thanh.

Hết thảy những chuyện này thật sự là trùng hợp.

Nghĩ đến trùng hợp, thoáng chốc có rất nhiều sự trùng hợp nổi lên trong lòng, ánh mắt của Hách Thiên Thần bắt đầu trở nên lạnh lẽo, “Đám Các lão làm phản cũng là do ngươi thao túng! Bọn họ cho dù có tâm tư này nhưng không dám mạo hiểm như thế, trừ phi có người để bọn họ dựa vào, kẻ mà bọn họ dựa vào chính là ngươi!”

Niên kỷ mà Đám Các lão ở Thiên Cơ Các còn lâu hơn hắn, được Ngụy Tích Lâu tín nhiệm, cho nên không thể nào lại không biết Thiên Cơ Các và triều đình có quan hệ, là bọn hắn tìm tới Sở Thanh Hàn! Sở Thanh Hàn đương nhiên vui vẻ chấp thuận. Giả như đám Các lão tiến hành thuận lợi, Thiên Cơ Các đổi chủ sẽ là một sự đả kích lớn đối với Sở Lôi, Sở Thanh Hàn càng có thể nhân cơ hội nắm Thiên Cơ Các trong tay!

Bộp, bộp, bộp, chiếc mặt nạ bạc lấp lánh trong tay, Sở Thanh Hàn vỗ tay vài cái, tiếng cười lang lảnh trong thư phòng, “Bảo ta phải nói thế nào cho phải, Hách Thiên Thần, ngươi không nên giúp đỡ lão già Sở Lôi kia, không bằng lại đây giúp ta, huynh đệ các ngươi cùng nhau cộng tác, chẳng phải là tốt hơn hay sao?”

“Quả nhiên là ngươi.” Bên ngoài có gió nổi lên, cẩm y của Hách Cửu Tiêu không hề lay động, nhưng mái tóc đen lại tung bay như quỷ mỵ, vẻ mặt tràn đầy huyết sát, “Sở Thanh Hàn, đừng quên Nại Lạc có thể lấy mạng kẻ khác, cũng có thể lấy mạng của ngươi!”

“Bởi vì ta động vào Thiên Cơ Các?” Ý cười của Sở Thanh Hàn đột nhiên hạ xuống, hóa thành cẩn trọng, “Hách Cửu Tiêu, từ khi gặp được Hách Thiên Thần thì ngươi liền phá hoại kế hoạch mà chúng ta đã sớm định ra, nay còn nói như thế với ta, chẳng lẽ hắn quan trọng như vậy? Đừng quên, hắn cũng lừa ngươi, các ngươi bất quá chỉ là lừa gạt lẫn nhau, lợi dụng lẫn nhau mà thôi.”

Địa vị của Thiên Cơ Các và Vu Y Cốc rất đặc biệt trên giang hồ, chỉ cần khống chế một người trong tay thì liền có thể ảnh hưởng đến các thế lực khác ở khắp nơi, nếu ngay từ đầu đã sớm dày công tính kế, bày ra cạm bẫy, làm cho đối phương toàn tâm tín nhiệm, một khi thuận lợi thì lực lượng này nhất định có thể ảnh hưởng đến thế cục của giang hồ, thậm chí có thể thống nhất võ lâm.

Giữa hai người bọn họ, có ai dám nói chưa bao giờ nghĩ đến khả năng này? Một người ở Thiên Cơ Các, vốn nổi danh trên giang hồ với mưu mô tài trí, nhưng Hách Thiên Thần cũng không phải hạng người tự cho mình là thanh cao, không đam mê quyền lực. Trong khi người còn lại được xưng là Huyết Ma Y, hành sự như ma, không theo lẽ thường, Hách Cửu Tiêu lại càng thích làm theo ý mình, tùy tiện thao túng sinh tử của kẻ khác.

Hai người đều từng có mưu đồ tư lợi, nhưng không ai nói với ai, cố tình che giấu, bọn họ làm sao biết được tâm tư của đối phương như thế nào?

Có lẽ hết thảy từ đầu đến cuối chỉ là một âm mưu. Một âm mưu lừa gạt, ý đồ lợi dụng lẫn nhau.

Ngôn từ của Sở Thanh Hàn rất chuẩn xác, chiếc mặt nạ bạc nhẹ nhàng lay động trên ngón tay của hắn, âm thanh gõ vào kim loại quanh quẩn trong phòng, vẻ mặt như cười như không. Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đứng nhìn nhau, đều vì lời này của hắn mà sắc mặt biến đổi vài lần.

Khi ý cười của Sở Thanh Hàn càng thêm rõ ràng là lúc Hách Cửu Tiêu bỗng nhiên nhìn về phía hắn, “Cho dù hắn lừa ta thì hắn vẫn là người ta muốn, người nào dám động vào hắn, chỉ có đường chết.”

“Úc? Bây giờ còn nói như vậy, hay là ngươi vẫn muốn tiếp tục lừa hắn? Cũng không biết Hách Thiên Thần có tâm tư cùng ngươi tiếp tục giả vờ nữa hay không.” Sở Thanh Hàn nhướng mi mà cười.

“Không cần ngươi nhiều lời. Ta biết hắn đối với ta như thế nào, hơn nữa là rất rõ ràng.” Dưới ánh trăng, bóng dáng của Hách Cửu Tiêu kéo ra rất dài, chiếc bóng thật lớn rọi xuống mặt đất, một nửa người của hắn bị vây trong bóng râm, đôi mắt chớp động như ác điểu sắp sửa cắn nuốt con mồi, ánh mắt lướt qua Sở Thanh Hàn, rồi sau đó dừng trên người Hách Thiên Thần.

“Nói cho ta biết, Hách Thiên Thần, rốt cục ngươi nghĩ như thế nào?” Kêu thẳng đích danh, vô cùng nghiêm túc, ngữ điệu và ánh mắt giống như trở lại lúc trước, khi Hách Cửu Tiêu muốn Hách Thiên Thần phải ưng thuận, tựa hồ không cho người ta tránh né.

Hai người nhìn nhau, Hách Thiên Thần nhớ rõ ở dưới chân núi Ngọc Điền Sơn, hắn nhìn thấy Hách Cửu Tiêu xoay lưng rời đi, cả đời này hắn sẽ không bao giờ quên cái cảm giác vào lúc đó. Hít sâu một hơi, trong lòng của hắn luân chuyển đủ loại suy nghĩ.

Nhìn đôi mắt kia, gằn từng tiếng, giọng nói vang vọng trong thư phòng, trầm ổn mà lại kiên định, “Cho dù là giả, ta cũng muốn làm cho nó trở thành thật, Hách Cửu Tiêu, lúc này ta đến đây để nói cho ngươi biết, ta sẽ không buông tay.”

“Hảo.” Ánh mắt của Hách Cửu Tiêu lộ ra ý cười, vươn tay hướng Hách Thiên Thần. Hách Thiên Thần cũng không do dự mà tiến về phía hắn, hai tay giao nhau, hai người bỗng nhiên ôm chặt đối phương vào lòng, trước mặt Sở Thanh Hàn, không hề kiêng kị mà bắt đầu hôn môi đối phương.

Giống như mất đi rồi có lại, Hách Thiên Thần ôm chặt lấy Hách Cửu Tiêu, tựa hồ đã quên có người khác đang ở đây, đầu lưỡi thâm nhập kịch liệt vào trong miệng của Hách Cửu Tiêu, cướp lấy, đáp lại. Từ khi đến Hách Cốc, nhìn thấy hết tất cả, nghe nói về việc này, trong lòng của hắn thủy chung vẫn tràn đầy nghi hoặc, mãi cho đến khi Sở Thanh Hàn nói ra câu đó, cho đến khi nhìn vào ánh mắt của Hách Cửu Tiêu….

Hắn rốt cục hiểu được cảm giác lúc trước của Hách Cửu Tiêu, sau khi đau lòng khiếp sợ trôi qua, lý trí lại một lần nữa quay về, hắn biết rõ hắn tin tưởng cái gì, hết thảy mọi thứ cho đến bây giờ cũng không phải là giả.

Hai tay xoa nhẹ trên lưng Hách Thiên Thần, đáy lòng của Hách Cửu Tiêu kỳ thật cũng không bình tĩnh, mãnh liệt cướp lấy hơi thở của đối phương, cho đến lúc này tâm tư của hắn mới bình ổn, hắn không quên lời nói lúc trước hắn đã nói với Hách Thiên Thần. Hắn tin Hách Thiên Thần, mà đối phương cũng tin hắn.

Cả hai kỳ thật cũng không phải hạng người dễ dàng tin tưởng lời của kẻ khác, chẳng qua sự tình liên quan đến nhau nên mới có thể mất đi lý trí, sau một hồi nếm trải đau đớn thì bắt đầu tỉnh táo trở lại, chỉ cần dựa vào cảm giác trong lòng của mình thì liền phân biệt đâu là thật đâu là giả.

Nụ hôn triền miên giữa đêm khuya, lặng lẽ nắm chặt hai tay trước mặt người khác, biết rõ loại tình cảm này là không nên, nhưng vẫn hãm sâu vào, không thể tự mình kiềm chế, thậm chí tổn hại cả luân thường đạo lý. Thứ tình cảm này, làm sao có thể là giả?

Lừa gạt lẫn nhau, lợi dụng lẫn nhau? Sự thật không phải như thế.

Từ ngày đầu tiên gặp lại cho đến nay, Hách Cửu Tiêu thăm dò, Hách Thiên Thần do dự, cho đến khi thừa nhận rồi đáp lại, hoài nghi tranh chấp, dây dưa thỏa hiệp, giao ra hết thảy chân tình, sớm tối có nhau, sinh tử hoạn nạn không rời, triền miên gắn bó, làm sao có thể là giả?

Tình cảm này thủy chung đều là thật, không hề có nửa điểm giả dối!

Có lẽ thiên ý là như thế, bọn họ đều tự có một phần ẩn tình, có lẽ song phương đều nghĩ đến việc muốn lừa gạt lợi dụng lẫn nhau, nhưng cuối cùng lại bị tác động bởi thứ tình cảm vốn không nên có, cùng nhau hãm sâu, không thể quay trở lại ban đầu. Bất luận đây là lão thiên gia trêu đùa hay là số mệnh, thì không còn đường để hối hận.

Môi lưỡi giao triền tạo ra nhiệt độ thiêu đốt, làm cho băng hàn lạnh lẽo cũng bị xua tan, hai người ôm nhau, giống như không người nào có thể làm cho bọn họ thay đổi hay dao động.

Sở Thanh Hàn nheo mắt lại, hắn thật không ngờ những lời của hắn không chỉ không làm cho hai người quay lưng phản bội, mà lại làm cho bọn họ hoàn toàn thay đổi thái độ, ở trước mặt hắn làm ra hành vi thân mật như vậy.

Kỳ thật hắn căn bản không bận tâm quan hệ của hai người như thế nào, chẳng qua hắn chỉ không muốn làm cho Hách Cửu Tiêu quá mức như ý, phá hỏng kế hoạch của hắn. Hắn đã cảm giác được Hách Cửu Tiêu đã mất đi hứng thú đối với việc thống nhất võ lâm, không còn thứ gì có thể làm cho Hách Cửu Tiêu hợp tác một lần nữa với hắn như trước.

Sở Lôi mất đi sự trợ giúp của Thiên Cơ Các, hắn và Hách Cốc cũng hủy bỏ hợp tác. Nhếch môi tự giễu, Sở Thanh Hàn nhìn hai người ôm hôn, nếm được mùi vị thất bại chưa bao giờ có.

Nụ hôn triền miên, ngọn đèn chập chờn dung hòa chiếc bóng của hai người thành một, đến khi dời môi, cả hai đều tự thở dốc, ánh mắt yêu lãnh phệ nhân chuyển lên người của Sở Thanh Hàn, “Ngươi có thể đi, nếu ngươi vẫn chưa muốn chết.”

“Xem ra lần này là ta tính sai” Sở Thanh Hàn không tỏ ra ảo não, chỉ hơi thoáng tiếc nuối.

Hách Cửu Tiêu đã sớm động sát khí đối với hắn, lạnh lùng nói, “Nếu ngươi muốn đánh chủ ý đối với Thiên Cơ Các và Hách Cốc thì sớm muộn gì sẽ gặp phải người của Nại Lạc.”

Hách Thiên Thần thản nhiên phất y mệ, đứng cạnh bên nhắc nhở, “Đừng quên còn có Nam Vô của ta.”

“Nam Vô là của ngươi?” Sở Thanh Hàn chưa từng nghe Hách Cửu Tiêu nói qua, đuôi lông mày nhảy dựng. Hắn biết Hách Thiên Thần lợi hại, nhưng lúc này mới phát hiện sự hiểu biết của hắn đối với Thiên Cơ Các vẫn chưa đủ, vẫn là xem thường Hách Thiên Thần.

Hắn muốn mượn sức lực và mưu trí của Hách Thiên Thần, nhưng lúc này không phải cơ hội tốt, hắn sẽ không cho rằng lời nói của Hách Cửu Tiêu chỉ là vui đùa, người nam nhân này nếu đã nói ra thì sẽ làm được, cho dù hắn là hoàng tử thì cũng như thế.

Lấy ra một chiếc khăn lụa từ trong ngực rồi thắt lên cổ của mình, hắn chỉ vào vết thương, trước khi nhảy ra cửa sổ mà đi, hắn giương giọng nói to, “Hách Thiên Thần, vết thương này xem như ngươi lưu lại kỷ niệm, ngươi và Sở Lôi trở mặt thì bất cứ khi nào cũng có thể đến tìm ta.”

Một mảnh lệnh bài đang rơi xuống trước cửa sổ, cơ hồ là cùng một lúc bị chưởng phong phá nát, Hách Cửu Tiêu nhìn hắn rời đi, hừ lạnh một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.