Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 153: Chương 153




Hách Thiên Thần nghe như vậy cũng không lộ ra bộ dáng kinh ngạc, mà chỉ hơi nhướng mi, nhưng ánh mắt của Hách Cửu Tiêu lại đột nhiên trở nên lạnh lẽo, hắn lập tức hỏi. “Người ở đâu đến?”

Giọng nói sắc bén, ánh mắt như tiễn, Vong Sinh quỳ xuống đất, thật lâu vẫn không trả lời, sắc trời đã dần sáng, vẻ mặt của Vong Sinh cũng âm u như ngày hôm nay, Xá Kỷ thấy như vậy cũng quỳ xuống, nhưng không biết phải trả lời như thế nào.

“Không biết?” Hách Cửu Tiêu chỉ nói hai chữ, từng chữ một lại làm cho người ta kinh hãi, những người khác thấy Xá Kỷ và Vong Sinh cùng quỳ trên đất, lại nghe thấy giọng nói chất vấn khiến người ta hoảng sợ như vậy, tất cả đều đồng loạt quỳ xuống.

Hách Thiên Thần giữ chặt Hách Cửu Tiêu, biểu tình vẫn trấn tĩnh thản nhiên, “Vô luận là người phương nào đột nhập thì bọn họ đều không làm được gì, thứ quý giá nhất trong Thiên Cơ Các chính là con người, mà đa số đều ở bên ngoài, ở lại trong Các cũng không phải hạng tầm thường.”

Hách Thiên Thần không truy vấn là người phương nào đột nhập, chỉ hỏi trong Các tổn thất như thế nào, Vong Sinh thấp giọng trả lời, xác thật như những gì Hách Thiên Thần đã nói, không quá nghiêm trọng. Có lẽ cũng vì nguyên nhân này mà Vong Sinh không bẩm báo ngay lập tức.

Ra vào hoàng cung không phải việc nhỏ, còn liên lụy đến hoàng tử, nếu bẩm báo ngay lúc đó cũng chỉ vô ích.

Điểm này Hách Thiên Thần hiểu được, nhưng sắc mặt của Hách Cửu Tiêu thủy chung lại không tốt, “Thủ hạ của ngươi như thế nào mà ngay cả người đột nhập là ai cũng không biết? Cho dù người tới bịt mặt, che giấu tung tích, chẳng lẽ hai ngày còn chưa đủ để điều tra? Tại sao một chút tin tức cũng không có?”

Hắn lạnh giọng chất vấn, lúc này không phải nói với Vong Sinh mà là đối với Hách Thiên Thần, “Chuyện này là thế nào? Vì sao ngươi không xử phạt khi bọn họ thất trách, cũng không hỏi vì sao bọn họ không điều tra được?” Đây không phải là cách hành xử của Hách Thiên Thần.

Đối với lời chất vất của Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần chỉ mỉm cười, điềm nhiên mà nói, “Ta biết rõ chuyện của Thiên Cơ Các, không sao, nếu ngươi lo lắng thì cùng ta đi về nhìn thử là sẽ biết.” Xoay người, hắn bước đi thong thả.

Xá Kỷ lại nhịn không được mà thấp giọng nói, “Các chủ ra lệnh cho tất cả thủ hạ chúng ta đều đi tìm Linh Tê Băng Thiền, lần này Thiên Cơ Các bị đột nhập, trong lúc nhất thời không có đủ người để đi điều tra…”

“Xá Kỷ.” Vừa đi được vài bước, Hách Thiên Thần xoay người lại, hơi thở nhẹ nhàng ôn hòa dần dần trầm xuống, có thể nhìn thấy vẻ bất mãn và nghiêm khắc hiện lên trên mặt, Xá Kỷ kinh hãi cúi đầu, không dám nói tiếp.

Hách Cửu Tiêu không nói, ánh mắt nhìn chăm chú thật sâu, Hách Thiên Thần cảm giác ánh mắt kia dường như rất chân thật, hắn thở dài, ngước mắt nhìn về phía chân trời, thản nhiên nói, “Phải tìm cho ra Linh Tê Băng Thiền, ngoại trừ Sở Thanh Hàn, ta không tin ở trên đời chỉ có một, nếu thật sự tìm không thấy thì đến chỗ của hắn, trộm cắp chém giết, dù sao cũng phải tìm cho bằng được.”

Trộm cắp chém giết, tuyệt đối sẽ không xuất hiện trong lời nói của Đàn Y công tử, nhưng giờ khắc này, đứng dưới chân hoàng thành, thanh y như gió, người nam nhân trầm tĩnh như sơn thạch đang chắp tay ngửa đầu mà nói ra những lời này.

Hách Cửu Tiêu đi vài bước đến bên cạnh rồi ôm lấy Hách Thiên Thần, nhắm lại đôi mắt lạnh như băng đang bị hòa tan bởi sự ấm áp dịu dàng, hắn ôm chặt đệ đệ của mình, ôm lâu đến mức Hách Thiên Thần cảm thấy người khác sẽ cho rằng không ổn, lúc này mới nhẹ nhàng đẩy hắn ra, “Trước tiên theo ta quay về Thiên Cơ Các?”

Hách Cửu Tiêu vẫn nhìn hắn, sau đó mới chậm rãi gật đầu, “Không theo ngươi trở về để chứng kiến tận mắt thì ta không thể an tâm”

“Vậy đi thôi.” Vỗ nhẹ lên vai Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần xoay người lên ngựa. Gọi Xá Kỷ và mọi người đứng lên, lập tức xuất phát.

Hách Cửu Tiêu ở bên cạnh hắn, hai người sóng đôi đi phía trước, bọn họ đều biết giang hồ và triều đình là hai phương đối lập nhưng lại cân bằng, bọn họ đang đứng ở giữa, chỉ cần sơ suất một chút thì có thể dẫn đến lửa thiêu thân.

Quất roi giục ngựa, đoàn người hướng về Thiên Cơ Các. Trời đã sáng choang, người đi đường dần dần đông hơn, có thể thường xuyên nhìn thấy những người trên giang hồ mang theo binh khí.

Những người đó cũng không xa lạ đối với Thiên Cơ Các Đàn Y công tử, còn sáu tiếng Vu Y Cốc Huyết Ma Y lại giống như sấm đánh bên tai, với dung mạo đặc biệt của hai người, cho dù lần đầu tiên nhìn thấy thì cũng chỉ trong khoảnh khắc đều sẽ nhận ra.

Cũng không phải lần đầu tiên nghe thấy những lời đồn liên quan đến hai huynh đệ này, kiểu nào cũng có.

Hách Thiên Thần nhìn chăm chú phía trước, không để ý ánh mắt quan sát của những người khác, đến khi lướt qua thì lại nghe thấy hai chữ “Vô sỉ”, hai tiếng rất nhỏ biến mất ngay sau lưng, cho nên sẽ làm cho người ta ảo giác hai chữ này có thật hay không.

Bàn tay cầm dây cương siết chặt, trong ánh mắt nổi lên gợn sóng mà bề ngoài không thể nhìn thấy, Hách Thiên Thần từng nghe qua rất nhiều lời tán dương và nịnh hót, cũng không phải chưa từng bị người ta chê bai, nhưng duy nhất chưa bao giờ nghe thấy hai chữ này, hắn có thể xác định hai chữ đó không phải nói người khác, mà là chỉ vào đoàn người bọn họ, trong đó hàm chứa sự hèn mọn và kinh sợ.

Có chuyện gì? Hách Thiên Thần lắc đầu, từ trên mặt của hắn nhìn không ra bất luận điều gì khác thường, ánh nắng mặt trời chiếu xuống khuôn mặt, thần sắc vẫn bình thản ôn hòa như trước.

Bạch mã cất vó dưới thân, tóc đen bay trong gió, quất roi, ngựa chạy như điên về phía trước, chỉ khoảnh khắc, trong đầu của Hách Thiên Thần đã hiện lên vô số suy nghĩ, đến tột cùng là ai phái ngườiđột nhập Thiên Cơ Các….hay là…..không có kẻ giật dây….Từ khi An Lăng Vương Sở Lôi xuất hiện dưới chân núi Ngọc Điền Sơn, nhân sĩ khắp giang hồ nhìn thấy Hách Thiên Thần và Sở Lôi đối thoại, địa vị của Thiên Cơ Các trên chốn võ lâm đã thay đổi, lòng người cũng sinh ra nghi ngờ. Một khi có liên quan đến triều đình thì bất luận chuyện gì đơn giản cũng trở nên phức tạp.

“Hách Thiên Thần! Nạp mạng đi!” đột nhiên có một đám người lao ra giữa đường, mũi kiếm chỉa thẳng vào thanh y nam nhân đang cưỡi ngựa.

Ngựa bay nhanh về phía trước, mũi kiếm hướng đến, muốn tránh cũng tránh không được, trong nghìn cân treo sợi tóc, Hách Thiên Thần kẹp chân vào bụng ngựa, thân thể ngã ra sau, đường kiếm hướng vào bụng của hắn thì lại đâm vào hư không, đồng thời Hách Cửu Tiêu tung chưởng đánh vào người đang cầm kiếm bay đến.

Người nọ phun ra máu tươi, toàn thân đẫm máu văng ra ngoài, rơi vào bụi cỏ nơi ven đường, cỏ khô bị nhuộm đỏ một màu, càng dẫn đến nhiều tiếng gầm kích động. “Hạng người giả nhân giả nghĩa, bỉ ổi vô sỉ!”

Rất nhiều người từ trong những bụi cỏ và tàng cây nhảy ra, trong tay cầm đủ loại binh khí, đúng là người của các môn phái! Vẻ mặt đầy căm phẫn, tựa như mang theo thâm cừu đại hận, trên mặt chỉ còn thịnh nộ, gân xanh nổi lên trên cổ, miệng không ngừng quát mắng.

“Dừng tay!” Hách Thiên Thần ghìm ngựa lại, nâng tay hô to, Hách Cửu Tiêu lạnh lùng liếc mắt nhìn đám người, quay đầu ra hiệu cho Băng Ngự phái người chuẩn bị, chỉ trong khoảnh khắc, thủ hạ của Hách Cốc đã triển khai trận thế, sẵn sàng thu gặt sinh mạng.

Thanh danh của Đàn Y công tử không phải được tạo nên chỉ trong một sớm một chiều, mà là tích lũy trong một thời gian dài, những người đó khiếp sợ oai nghi của hắn, rồi lại nhìn thấy thủ hạ của Hách Cửu Tiêu lộ ra sát khí, khiến động tác tiến lên của bọn họ hơi thoáng tạm dừng, nhưng sắc mặt vẫn như cũ. Dường sự phẫn nộ và sợ hãi hòa lẫn vào cùng một chỗ, làm cho khuôn mặt của cả đám trở nên vặn vẹo.

Dân chúng đã sớm bọc đường vòng để tránh né, cỏ khô hai bên đường phát ra tiếng vang xào xạc trong gió, cảnh tượng dường như có vẻ xơ xác tiêu điều. Giữa sự yên lặng bất thường là bầu không khí nguy hiểm, hết sức căng thẳng.

“Không biết các vị từ đâu mà đến, vì sao lại ngăn cản tại hạ?” Thanh y nam nhân ngồi trên ngựa, bàn tay nắm dây cương vững vàng, nhìn sang hướng của bọn họ. Những người khác trong Thiên Cơ Các đều xuống ngựa, tất cả đều tự cảnh giới.

Có người tay nắm trường kiếm, hừ lạnh một tiếng, “Hách Thiên Thần, lúc trước ngươi bảo rằng sẽ giữ bí mật, mà nay lại làm cho tất cả những người trên giang hồ đều biết, ngươi muốn dồn chúng ta vào đường chết! Một khi đã như vậy, chúng ta cũng sẽ không cho ngươi được sống thoải mái!”

Không biết bọn họ đang nói cái gì, Hách Thiên Thần định hỏi lại thì Vong Sinh đã nghĩ ra, “Các chủ! Là bọn họ! Những người ở dưới Tuần Thiên Tháp, lần đó người của Thiên Mộng Ma Cung tiến đến Trung Nguyên, cùng với Diễm Sát Xá Nữ Trận, còn có Yên Mộng…”

“Thiên Dục?” Hách Thiên Thần ngẩn ra, rốt cục tỉnh ngộ. Hắn sẽ không quên Thiên Dục, cũng nhớ rõ những người bị trúng Thiên Dục dưới Tuần Thiên Tháp.

Ngày ấy ngoại trừ những người có khả năng khống chế cực tốt thì kịp xuống núi để tìm nữ nhân giải quyết dược tính của Thiên Dục, cũng có không ít người bị mất đi nhân tính nên đã làm ra chuyện cẩu thả ngay tại ban ngày ban mặt, không có lý trí vì vậy bọn họ căn bản mặc kệ nam nữ, có người thậm chí còn dùng xá nữ đã chết để phát tiết dục vọng…..Đối với bọn họ mà nói, chuyện này là một cơn ác mộng phải lãng quên.

Sau ngày đó, Hách Thiên Thần đã hứa sẽ không nói ra chuyện trên núi, bọn họ cũng cảm kích vì lúc ấy người của Thiên Cơ Các và Vu Y Cốc chặn lại những người đang muốn xuống núi và lên núi, không để cho quá nhiều người nhìn thấy chuyện hoang đường này của bọn họ.

Ngày đó còn cảm động đến rơi nước mắt, nhưng hôm nay lại cầm đao giơ kiếm muốn dồn hắn vào chỗ chết.

“Ngươi còn dám nói đến Thiên Dục? Nếu không phải các ngươi thất tín thì chúng ta sẽ không rơi vào thảm cảnh ngày hôm nay!” Nam nhân đang giơ kiếm là đại đệ tử của phái Hoa Thương, vốn rất được chưởng môn coi trọng, hắn rống to một tiếng, hốc mắt đỏ ngầu, trước ngực kịch liệt phập phồng, ánh mắt như muốn ngấu nghiến tất cả, dường như hận không thể đem bọn họ thiên đao vạn quả.

“Xảy ra chuyện gì?” Hách Thiên Thần nhíu mày, gần đây hắn và Hách Cửu Tiêu bận rộn về việc của triều đình, không rảnh để ý đến chuyện giang hồ, cũng không nghe nói có việc gì phát sinh.

“Muốn chúng ta chết, nhất định là có chuyện.” Hách Cửu Tiêu lạnh lùng nhìn chăm chú trước mặt, “Có kẻ đem chuyện khi đó nói ra, bọn họ không còn mặt mũi gặp người đời, giận cá chém thớt lên người chúng ta mà thôi.”

Địch ta, hai bên mấy chục người đứng trên đường, chỉ có hai người ngồi trên lưng ngựa, Hách Thiên Thần hơi nhíu mi, bình tình suy nghĩ, vẻ mặt của Hách Cửu Tiêu không hề thay đổi, càng không đặt đám người vào mắt, trong miệng nói ra lời nói lãnh khốc vô tình, khiến nhiều người càng thêm tức giận.

Đại đệ tử của phái Hoa Thương hét to, “Hách Cửu Tiêu! Vu Y Cốc Huyết Ma Y, ngươi thực sự có lòng hảo tâm thay chúng ta giữ bí mật như vậy hay sao? Hai huynh đệ các ngươi liên thủ hại chúng ta! Hại ta thê ly tử tán, bị trục xuất khỏi sư môn! Ta không còn mặt mũi sống trên đời, các ngươi cũng đừng hòng sống tiếp!”

“Ta liều mạng với các ngươi!”

“Đúng, cùng lắm thì chết chung!”

Đao kiếm đồng loạt giơ cao, bầu không khí trở nên kích động khẩn trương, chỉ trong khoảnh khắc thì song phương bắt đầu giao chiến.

“Vì sao ngươi lại khẳng định là chúng ta tiết lộ? Mà không phải người khác? Ngày đó trên núi có mặt không ít người, Đàn Y ta khinh thường những chuyện tổn nhân bất lợi kỷ, các vị thật sự đã điều tra rõ ràng?” Hách Thiên Thần dường như không nhìn đến trận chiến ở xung quanh, lời nói vẫn bình thản, không sợ hãi cũng không tức giận, thái độ điềm tĩnh của hắn làm cho người ta nghi ngờ có phải chính mình đang nhìn lầm hay không. (tổn nhân bất lợi kỷ = tổn hại người khác không có lợi cho mình)

Những người đó không hề lộ vẻ xúc động, mấy tiếng cười lạnh vang lên, “Thiên Cơ Các Đàn Y công tử cũng có chuyện không biết, các ngươi tiết lộ bí mật của giang hồ ra khắp nơi, chuyện này mọi người đã biết, ngươi đừng hòng ngụy biện!”

Sợ cứ kéo dài như vậy sẽ đối với bọn họ bất lợi, vì vậy đám người không tiếp tục lên tiếng, thêm mấy chục người gia nhập cuộc chiến, đứng ở khắp xung quanh, bao vây hai huynh đệ đang ngồi trên ngựa.

Hách Cửu Tiêu hiển nhiên không đặt bọn họ vào mắt, đồng tử không có một chút độ ấm liếc qua, “Chuyện do chính mình làm ra lại trách tội người khác, ngươi tìm sai đối tượng báo thù rồi.” Hắn ngồi trên lưng ngựa nhìn xuống những kẻ đó, tựa như nhìn vào người chết, “Sai lầm thì phải trả giá đắt.”

Đại đệ tử của phái Hoa Thương cùng mấy người khác nhìn nhau vài lần, bỗng nhiên cười to, “Chuyện xấu của chúng ta bị người khác biết, chẳng lẽ ngươi cho rằng chuyện của các ngươi lại không có ai biết?”

“Thiên Cơ Các Đàn Y công tử! Vu Y Cốc Huyết Ma Y!” Bọn họ cười một cách điên cuồng, tiếng cười tràn đầy khinh miệt, “Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu! Các ngươi cũng chẳng tốt đẹp hơn bao nhiêu! Chuyện các ngươi làm ra so với chúng ta còn buồn nôn hơn gấp trăm lần!”

“Đúng vậy, đúng vậy!” Có người nói tiếp, trên mặt lộ ra vẻ hèn mọn, “Các ngươi là thân huynh đệ, huynh đệ loạn luân, làm ra chuyện xấu xa, các ngươi làm sao còn có mặt mũi ở đây nói chuyện với chúng ta?”

“Thật sự là khiến người ta ghê tởm…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.