Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 155: Chương 155




Cầm lấy thảo dược từ trong tay của Hách Thiên Thần, ánh mắt của Hách Cửu Tiêu lành lạnh, “Không biết là Sở Lôi hay Sở Thanh Hàn.”

Trong không khí có hương thơm thảo dược, mùi thơm ngát hòa lẫn với không khí băng hàn lạnh lẽo, tạo thành một hương vị đặc biệt, đó là hơi thở thuộc về Hách Cửu Tiêu. Đứng trong gian phòng phi thường rộng lớn, với đầy ấp thảo dược trong phòng, Hách Thiên Thần trầm ngâm đi vài bước, không lập tức nói tiếp, mặc kệ là Sở Lôi hay Sở Thanh Hàn muốn gặp hắn thì cũng không phải chuyện tốt.

Ngòai cửa, Xá Kỷ đợi một lát nhưng không thấy phản ứng, đang muốn nói lại một lần nữa thì rốt cục nghe được tiếng trả lời từ bên trong, “Để cho người nọ chờ ở ngọai đường.”

Xá Kỷ lĩnh mệnh rời đi, Hách Thiên Thần không biết đang suy nghĩ chuyện mà có một chút xuất thần. Hách Cửu Tiêu đi đến trước mặt hắn rồi quay mặt hắn lại, “Lo lắng người trong cung cũng tới đây gây phiền phức cho chúng ta?”

Từ ngày bị các môn phái phục kích, từ khi Hách Cửu Tiêu thiếu chút nữa đã không thể khống chế mà sử dụng dị lực, Hách Thiên Thần ôm lấy hắn, ở trước mặt người khác mà hai người chạm môi, thì chuyện giữa bọn họ đã bị lan truyền, những người rời đi vào ngày đó trở thành chứng cứ, là bọn hắn tận mắt nhìn thấy Đàn Y công tử cùng ca ca của mình Vu Y Cốc Huyết Ma Y có mối quan hệ bất chính.

“Khi đó là ta sơ suất, lại để cho những người đó rời đi.” Hách Thiên Thần nhíu mày, cầm lấy tay của Hách Cửu Tiêu, sắc mặt hơi trầm xuống, hắn biết rõ điểm này, nhưng bây giờ có nhắc lại cũng chỉ vô ích.

Lúc ấy, dưới tình huống như vậy, hắn hòan tòan không muốn tránh đi nụ hôn của Hách Cửu Tiêu, trong lòng của hắn chỉ mong cho Hách Cửu Tiêu không bị thất khống, không thể để cho Già Lam phát tác.

Hách Cửu Tiêu lắc đầu, nhìn ra ngòai cửa sổ rồi cười lạnh, “Chuyện của chúng ta đã sớm bị lan truyền, ngươi không phải là không biết, nay bất quá là bị bọn họ nắm lấy nhược điểm lớn hơn mà thôi.”

Đáy lòng của hắn kỳ thực cũng có một chút mâu thuẫn, hắn rất muốn nói cho cả thế gian biết rõ Hách Thiên Thần thuộc về hắn, nhưng lại không muốn Hách Thiên Thần bị người đời thóa mạ là vô liêm sỉ.

Là hắn không thể buông tha, là hắn ép buộc Hách Thiên Thần thừa nhận tình ý, nếu không phải hắn bá đạo như thế, với khả năng kiềm chế và lý trí của Hách Thiên Thần thì cho dù có một chút tình cảm với hắn cũng sẽ không đến mức như ngày hôm nay.

Nếu không phải hắn thì Đàn Y công tử vẫn là vầng trăng cô độc giữa không trung, thanh liên tinh khiết trên mặt hồ, mà không phải như ngày hôm nay, bị người ta nói là huynh đệ lọan luân, khiến kẻ khác kinh tởm.

Nhìn thấy trong đôi mắt lạnh lùng lại mang theo một chút ưu tư, Hách Thiên Thần nhếch chân mày, “Ngươi đừng nói với ta là ngươi hối hận.”

“Hối hận?” Hách Cửu Tiêu nheo mắt lại, đôi mắt yêu dị băng lãnh hiện lên huyết sắc cuồn cuộn, thật sâu nhìn chăm chú Hách Thiên Thần, sau đó nói một cách quả quyết, “Không bao giờ có ngày đó.”

Hách Cửu Tiêu đến gần, hai tay nắm lấy vai của Hách Thiên Thần, ánh mắt bình tĩnh nhìn đệ đệ của mình, tựa như sợ Hách Thiên Thần thay đổi chủ ý, “Đừng quên những gì ta đã nói với ngươi, cho dù ngươi hận ta thì ta cũng không buông ngươi ra, lần này cũng vậy. Cho dù tòan bộ giang hồ, thậm chí tòan bộ thiên hạ muốn ta buông tay, thì ta cũng không bao giờ đáp ứng.”

Lời nói lạnh lùng kích động vang vọng khắp gian phòng, tình ý và băng lãnh trong mắt của Hách Cửu Tiêu hòan tòan tương phản, nóng rực như lửa. Hách Thiên Thần mỉm cười đối với ánh mắt gần như uy hiếp của Hách Cửu Tiêu, nụ cười không phải lạnh nhạt, mà lại hàm chứa một hương vị khó nói nên lời. Trong sự trầm mặc, hai người yên lặng nhìn nhau.

Từng làn gió thổi qua cửa sổ làm mái tóc phất phơ, những sợi tóc giao hòa tựa như tầm mắt đang quấn quýt của hai người, dựa vào cửa sổ mà đứng, hai người hòan tòan tương phản, nhưng trên một khía cạnh nào đó lại cực kỳ tương tự, huynh đệ nhìn nhau, thật lâu sau cũng không nói chuyện, mãi cho đến khi Hách Thiên Thần mỉm cười. Nụ cười kia tựa như thổi tan mây mù, bên trong trầm tĩnh có một lọai mãnh liệt khó lường.

“Nếu ngươi muốn buông tay thì ta cũng không cho phép.” Chậm rãi mở miệng, giọng nói thâm trần cùng nụ cười ôn hòa rốt cục trở thành một lọai nguy hiểm áp bách. Hắn cứ như vậy mà nhìn Hách Cửu Tiêu, đột nhiên đến gần, kề sát vào bên tai Hách Cửu Tiêu, “Nếu ngươi dám buông tay thì ta nhất định sẽ bắt giữ ngươi, sau đó cho ngươi biết đã phạm bao nhiêu sai lầm.”

Nụ hôn hạ xuống, thật mạnh ngậm lấy vành tai của Hách Cửu Tiêu, thậm chí dùng lưỡi xâm nhập vào bên trong rồi khuếch trương, Hách Thiên Thần nắm chặt ngọai bào của Hách Cửu Tiêu, đẩy mạnh đối phương vào tường, sau đó cắn xuống bên cổ, trong lời nói hàm chứa oán giận, “Nếu không phải ngươi thì ta làm sao lại có ngày hôm nay? Nếu không phải ngươi không nói đạo lý mà bức bách ta, làm cho ta thừa nhận tình ý của mình đối với ngươi thì bây giờ ta sẽ không có cảm giác đối với một người nam nhân như vậy.”

Hạ thể của Hách Thiên Thần áp sát vào người Hách Cửu Tiêu, nhiệt độ nóng rực cùng độ cứng của Hách Thiên Thần làm cho Hách Cửu Tiêu mỉm cười hài lòng, choàng tay ra sau lưng Hách Thiên Thần rồi nói, “Chỉ đối với một mình ta?”

“Chẳng lẽ còn người khác?” Hách Thiên Thần thấp tiếng trách mắng, Hách Cửu Tiêu căn bản là biết rõ mà còn cố hỏi, thối lui thân, Hách Thiên Thần đi đến trước bàn, chống tay xuống án thư rồi hít sâu một hơi, không đợi Hách Cửu Tiêu đến gần thì hắn đã xoay người, nhíu chặt mi, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, “Đừng bao giờ để cho ta nghe thấy những lời tương tự, lúc trước người nào đã nói muốn kéo ta cùng xuống địa ngục? Nay ngươi và ta không thể quay lại, ngươi sẽ không hối hận, ta cũng sẽ không!”

Lời nói mang theo hàn phong, vừa quyết tuyệt vừa kiên định, không hề dao động, giống như người đang đứng thẳng trước mặt Hách Cửu Tiêu, sự trầm ổn tựa hồ không có chuyện gì có thể lay động. Đây là thái độ của Hách Thiên Thần, những gì đã muốn làm thì hắn sẽ không trốn tránh lại càng không phủ nhận, cho dù người trong thiên hạ đều nhạo báng hắn, cho dù từ nay về sau phải đối mặt với vô số lời chỉ trích trách móc, nếu hắn đã nhận thức thì tuyệt đối không đổi ý.

Hách Cửu Tiêu đối diện với ánh mắt nén giận của Hách Thiên Thần, nhìn chăm chú sự lạnh lùng nghiêm nghị trong đó, trước ngực phập phồng vài cái, sau đó ngửa đầu cười to, y mệ màu tử kim nâng lên, như một cơn lốc tập cuốn, mạnh mẽ tiến lên rồi ôm chặt Hách Thiên Thần vào lòng, “Hảo, cứ mặc cho những người đó đi nói, đi mắng, để xem bọn họ có thể nói đến bao lâu, mắng được bao lâu.”

“Đã từng nghĩ tới ngày này, chẳng qua là sớm hơn một chút mà thôi.” Hạ xuống tầm mắt, vẻ mặt của Hách Thiên Thần vẫn thản nhiên.

“Cùng lắm thì tàn sát cả thiên hạ, nếu không thì giết sạch những người tìm tới tận cửa, cho đến khi không còn ai dám nói lung tung.” Hách Cửu Tiêu nhìn bề ngoài có vẻ rất thích giết người, kỳ thực cũng là dùng cách thức này để khiến người khác kinh sợ, hắn biết rất rõ, chỉ có thể dựa vào thực lực thì mới có thể áp chế hết thảy những lời chỉ trích nhạo báng.

“Hiện nay giang hồ nổi lên cuồng phong bạo vũ, chuyện của chúng ta đối với các môn phái mà nói chỉ là lấy cớ và nắm bắt nhược điểm mà thôi. Điều mà bọn họ chân chính muốn có đó là cơ mật được cất giữ trong Thiên Cơ Các, bọn họ lo lắng Thiên Cơ Các để lộ bí mật, chỉ cần có thể chứng minh đây không phải là Thiên Cơ Các gây ra, là có người âm thầm hãm hại thì sự tình vẫn còn nước cứu vãn.”

Tỉnh táo lại, Hách Thiên Thần dùng lý trí phân tích, quan hệ của hắn và Hách Cửu Tiêu bị người ngoài vạch trần, danh dự của Thiên Cơ Các sẽ bị ảnh hưởng, cho dù mỗi người đều tự khinh bỉ trong lòng, bề ngoài không dám trực tiếp làm gì đối với Thiên Cơ Các, nhưng e rằng có người âm thầm giở trò, khơi mào tranh chấp.

“Trước tiên để chuyện này sang một bên, ta ra ngoài để gặp người trong cung, có lẽ đã để người ta chờ khá lâu.” Hách Thiên Thần sửa sang lại y bào một chút, đứng dậy muốn rời đi thì bị Hách Cửu Tiêu giữ lại, “Mặc vào áo choàng rồi hẳn ra ngoài.”

Đi đến bên chiếc ghế, hắn cầm lấy chiếc áo choàng màu đen thêu chỉ vàng, vốn là Hách Thiên Thần mang đến cho hắn, rồi khoác lên vai Hách Thiên Thần, sau đó xoay người Hách Thiên Thần lại, rồi buộc dây cẩn thận, “Bên ngoài gió lớn, ta chỉ chữa bệnh cho người khác, không muốn điều trị cho ngươi, đừng quên thời tiết đã vào đông.”

“Thời gian trôi qua thật nhanh.” Hách Thiên Thần ngắm nhìn những cành cây khô héo ngoài cửa sổ, suy nghĩ có nên thay một gốc lục ngạc mai hay không, chờ đến khi Hách Cửu Tiêu buộc dây hoàn chỉnh cho hắn, thì bỗng nhiên lại nhớ tới một điều gì đó, “Cửu Tiêu, mấy ngày nữa là đến sinh thần của ngươi phải không?”

Hách Cửu Tiêu ngẩn ra, cẩn thận nhớ lại, rồi lắc đầu, vẻ mặt không có biểu tình, “Không nhớ rõ.” Loại sinh thần này nọ, hắn chưa bao giờ nhớ đến.

“Để ta quay về rồi hảo hảo tính với ngươi.” Hách Thiên Thần nghĩ đến những tháng ngày mà Hách Cửu Tiêu sống ở Hách Cốc, cũng không cảm thấy kỳ lạ, chẳng qua trong lòng có một chút chua xót, khi sắp ra khỏi cửa thì lại ôm lấy Hách Cửu Tiêu, bỗng nhiên cảm thấy thương tiếc, cuối cùng cũng không nói bất luận điều gì, chỉ khẽ hôn lên môi của hắn, “Chờ ta quay lại.”

“Ừhm.” Hách Cửu Tiêu mở cửa cho Hách Thiên Thần, một cơn gió rét mang theo vài hạt tuyết thổi vào, bên ngoài chiếc áo choàng màu đen bị bám không ít những điểm màu trắng trong suốt.

“Năm nay tuyết rơi sớm, ngươi vào đi, để xem còn có cách nào áp chế Già Lam hay không. Ngươi mặc kệ nó, nhưng dẫu sao ta vẫn lo lắng.” Đẩy Hách Cửu Tiêu vào trong phòng rồi đóng cửa lại, Hách Thiên Thần ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, gió rét thổi vào mặt, khiến hắn cảm thấy hơi rát buốt.

Xuyên qua hành lang gấp khúc, đến ngoại đường, hắn nhìn thấy người trong cung đến thỉnh hắn, không phải Sở Lôi mà là thủ hạ của Sở Thanh Hàn.

“Công tử, điện hạ công đạo cho tiểu nhân, thỉnh ngài vô luận như thế nào cũng phải tiến cung đi gặp hắn một lần, hơn nữa phải nhanh một chút.” Người nọ quỳ trên mặt đất, tuân theo quy củ trong cung, dị thường cung kính đối với Hách Thiên Thần, có thể thấy được lúc Sở Thanh Hàn công đạo thì đặc biệt thận trọng đến mức nào, tên thị vệ đương nhiên không dám thất lễ.

Ngoại đường, Hách Thiên Thần tùy tiện ngồi xuống, bưng trong tay tách trà nóng, hương thơm có vẻ đặc biệt mát lạnh trong tiết trời mùa đông, hắn hài lòng nhấp một ngụm, không nhanh không chậm mà chỉ thản nhiên, “Quay về nói với chủ thượng của ngươi, tại hạ ngày gần đây sự vụ bận rộn, chuyện trong Các thật sự rất nhiều, trên giang hồ lại có người âm mưu tập kích, thân là Các chủ, ta thật sự không thể ly khai.”

Hắn nói một cách ôn hòa hữu lễ nhưng ý tứ trong lời nói lại rất kiên quyết, người truyền tin vẫn quỳ dưới đất, vẻ mặt đau khổ năn nỉ, “Công tử, chủ thượng của ta có nói, thỉnh ngài nhất định phải đi một lần, bằng không…” Nói tới đây thì dừng một chút, thấy Hách Thiên Thần hoãn lại động tác uống trà bên miệng, lúc này mới tiếp tục nói, “Bằng không, ngài sẽ hối hận.”

Cộp, tách trà bị đặt mạnh xuống bàn, một tiếng vang lớn, gã thị vệ kinh hãi, không dám mở miệng, lúc này chỉ nhìn thấy vạt y bào màu thanh lam, chiếc áo choàng đen bị đặt trên ghế, bên ngoài còn dính vài hạt tuyết vẫn chưa tan, tản mát ra một cỗ hàn khí lạnh lẽo.

“Hắn còn nói cái gì?” Đầu ngón tay khẽ gõ lên bàn, Hách Thiên Thần không rõ đến tột cùng Sở Thanh Hàn có tính toán gì, trừ phi chuyện của thái tử bị Sở Thanh Hàn biết được, vì vậy mới muốn tìm hắn để hỏi cho rõ ràng.

Ai nói chuyện với nhị hoàng tử mà không xưng một tiếng điện hạ, vị Đàn Y công tử này lại tùy tiện nói như thế….Người ở trong cung đều rất khéo quan sát sắc mặt và ngôn từ, thấy Hách Thiên Thần dường như có một chút khó chịu, hắn vội vàng đáp lại, “Bẩm công tử, điện hạ còn nói, lần này cần ngài tiến cung là vì…..Huyết Ma Y.”

Gã thị vệ chần chừ nói ra ba chữ, tuy rằng hắn đang ở trong cung, nhưng không phải chưa từng nghe qua cái tên này, biết trước mắt là đệ đệ của Huyết Ma Y, hắn nhịn không được mà nuốt ực một cái, khi cúi đầu thì lại cảm nhận được một tầm mắt giống như lưỡi kiếm sắc bén đang nhìn hắn, “Tiếp tục nói!”

Hách Thiên Thần đứng lên, cảm giác áp bách vô hình làm gã thị vệ không ngừng giải thích, “Điện hạ nói là vì Huyết Ma Y, còn nói, chỉ cần nói ra bốn chữ thì ngài nhất định sẽ đến…”

“Linh, Tê, Băng, Thiền.” Hách Thiên Thần vỗ mạnh xuống bàn, nói ra từng chữ một, ánh mắt lạnh thấu xương.

Gã thị vệ liên tục gật đầu, “Điện hạ nói chính là Linh Tê Băng Thiền.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.