Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 159: Chương 159




“Tiền bối, có thể ngài đã nói đúng, quả thật như thế.” Quách Tiêu Nhiên thập phần kiêng kị Hách Cửu Tiêu, không dám đến gần, đứng bên phía của Phương Thiên Nhai, vẻ mặt giận dữ chỉ vào Hách Cửu Tiêu, “Hắn hại chết Bang chủ của ta!”

Quách Tiêu Nhiên đang cùng mấy người khác tranh đoạt chức vị Bang chủ, cái chết của Đinh Phong làm cho giang hồ xôn xao, cũng làm cho Cái Bang hỗn loạn, nay hắn muốn mượn cớ vì Đinh Phong mà báo thủ để lấy lòng người.

Thất Phương Kiêu Phách thật sự hài lòng đối với thái độ tôn kính của Quách Tiêu Nhiên, tuổi trẻ hậu bối mà lại thức thời như thế, đương nhiên cảm thấy lời nói của Quách Tiêu Nhiên là không sai, “Tiểu tử này quả nhiên không phải hạng người tốt lành, Bang chủ Cái Bang của các ngươi là ai? Bị hắn hại chết như thế nào?”

“Ở Ngọc Điền Sơn! Hai huynh đệ bọn họ cấu kết với triều đình, hại chết Bang chủ Đinh Phong của chúng ta trong huyệt động!” Quách Tiêu Nhiên giận đỏ mặt, kỳ thật hắn không biết tình hình cụ thể của ngày hôm ấy, nhưng có người nói cho hắn nghe, hắn phi thường oán giận, nay nói lên những lời này mà lòng vẫn tràn đầy căm phẫn.

Thân là trưởng lão Cái Bang, địa vị của Quách Tiêu Nhiên không thấp, lời nói cũng được mọi người rất tin phục, đệ tử Cái Bang nghe như vậy đều đồng thanh hưởng ứng, liên tục khua gậy sau lưng Quách Tiêu Nhiên, khí thế rực trời.

Giữa núi đồi, trong sơn cốc, người của Hách Cốc và đệ tử Cái Bang giao chiến, người của Thiên La Minh vốn đang ở thế hạ phong, lúc này được viện trợ, nhất thời lấy lại cục diện. Cuồng phong tập cuốn những cành lá khô trên núi, gió lạnh mang theo máu tươi văng khắp nơi, tuyết rơi đầy trời cũng nhiễm thành huyết sắc.

“Năm đó lão phu đã từng gặp qua Đinh Phong, không ngờ hắn lại bị người hại chết như thế. Hảo! Hôm nay chúng ta phải huyết tẩy Hách Cốc, vì hắn, cũng vì đồ nhi của ta mà lấy lại công đạo!” Lão đại của Thiên La Minh ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, giống như trở về năm xưa, đại đao quét ngang giữa không trung, râu tóc tung bay, “Thiên La Minh nghe lệnh! Giết cho ta–”

Đinh Phong chết có thể xem như gieo gió gặt bão, nhưng lúc này ai sẽ nghe giải thích, Hách Cửu Tiêu căn bản không thèm giải thích, nhìn thấy Quách Tiêu Nhiên của Cái Bang xuất hiện, khuôn mặt tuấn mỹ yêu dị vẫn không có biểu tình, lạnh lùng như ngày thường, ánh mắt băng lãnh giống như không đặt bất luận kẻ nào vào mắt.

“Nhiều lời vô ích, các ngươi muốn chết thì chớ trách ta thủ hạ không lưu tình.” Phốc, năm ngón tay xuyên qua trước ngực một người, trái tim vẫn còn đang đập bị moi ra, máu tươi chảy dài xuống đất, nửa người của Hách Cửu Tiêu dính máu, ném đi trái tim trong tay, giống như ma thần từ địa ngục bước ra, băng lãnh vô tình.

Năm đó Thất Phương Kiêu Phách hoành hành giang hồ, thủ đoạn cực kỳ tàn nhẫn, không phải chưa từng tra tấn người khác, cũng không phải chưa từng thấy qua thủ pháp giết người như vậy. Nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy có một kẻ hờ hững lấy mạng người như thế, tản mát ra hàn khí âm u lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi, trong lòng không khỏi cả kinh, nhất thời đều trở nên cẩn thận.

Âm thanh sát phạt và giao chiến vang vọng khắp sơn cốc, giống như bị trận huyết sát thấm nhiễm, sắc trời âm trầm càng trở nên u ám, cuồng phong lướt qua khung cảnh tiêu điều xơ xác, tuyết rơi trắng xóa cả bầu trời.

Mười mấy người dùng chiến thuật lấy đông đánh ít, bao vây Hách Cửu Tiêu. Thất Phương Kiêu Phách, Cái Bang Quách Tiêu Nhiên, còn có đám thủ hạ, mười mấy người đối một người, chưởng phong kiếm ảnh chưa bao giờ gián đoạn, chủ ý là muốn tiêu hao nội lực của Hách Cửu Tiêu, làm cho chân khí của hắn bị hao tổn, không thể tiếp tục giao chiến. Mặc dù bọn họ tự tin chắc thắng, nhưng trong lúc giao thủ cũng không tránh khỏi kinh hãi.

Công lực của Hách Cửu Tiêu lại thâm hậu đến mức này, có thể bằng lực của một người mà đối phó với nhiều người như vậy! Hôm nay nếu không thể diệt trừ hắn, nếu sau này hắn trả thù thì Thiên La Minh và Cái Bang chắc chắn gặp nguy!

Trong mắt hiện lên thần sắc sợ hãi, suy nghĩ trong lòng của đám người đều giống nhau, nhất định phải giết chết Hách Cửu Tiêu!

“Sư phụ! Lại có người đến!” Phương Thiên Nhai bị thương nặng, đang ở một bên xem trận chiến, nhìn thấy có người từ dưới chân núi đi lên liền lớn tiếng kêu gọi.

Lúc này người đến là ai? Là địch hay là hữu? Song phương đều suy đoán, không bao lâu sau thì bóng người tiếp cận, dẫn đầu là Long Ưng Song Kiệt Mộc gia huynh đệ, phía sau còn mang theo không ít người, “Huyết Ma Y, chúng ta đến trợ giúp!”

Hách Cửu Tiêu đột nhiên lui ra sau, những người bao vây hắn cũng lập tức dừng tay, nếu lúc này bị kẻ khác nhân cơ hội đánh lén thì bọn họ sẽ bị bất lợi.

Lấy ra một chiếc lọ ngọc trong ngực, Hách Cửu Tiêu nuốt vào một viên thuốc, bình ổn khí huyết đang bốc lên, một mình hắn chống lại nhiều người như vậy, cho dù là công lực cao thâm thì hắn cũng không thể duy trì quá lâu, trên người đã có vết máu, tóc tai tán loạn, sắc mặt hơi thoáng tái nhợt, nhưng hàn sương bên ngoài vẫn như trước, bàn tay nhiễm đầy máu tươi, vẻ mặt không chút thay đổi, chậm rãi nâng mắt lên.

“Vì sao các ngươi lại đến đây?” Long Ưng Song Kiệt là người của triều đình, bọn họ không cần thiết tham dự vào trận chiến này.

“Khi chúng ta đang đi điều tra thì nghe được tin tức Vu Y Cốc gặp chuyện không may, vừa lúc đang ở nơi phụ cận nên vội vàng chạy đến.” Mộc Thương Nhai cảnh giới rút kiếm, rồi chỉ tay ra phía sau, “Ta còn gọi thêm những người khác.”

“A di đà Phật, Huyết Ma Y biệt lai vô dạng.” Sa Bà Môn Già Diệp đại sư vẫn mặc trang phục bán tăng nhân, chắp tay vi lễ, đứng kế bên là người của phái Thương Hạc, chưởng môn Lâm Túc của phái Thương Hạc từng điều tra bí mật ở Hỏa Lôi Sơn Trang với những người này, tất cả đều có quen biết.

Hách Cửu Tiêu vì để bảo hộ Thiên Cơ Các nên đã dẫn người của Thiên La Minh hướng về Hách Cốc, dọc đường hai bên vừa chiến vừa đi, đã sớm khiến khắp nơi chú ý. Sau khi hỗn loạn ở Ngọc Điền Sơn, hơn phân nửa giang hồ đều chú mắt vào Thiên Cơ Các và Vu Y Cốc, lúc này Hách Cốc bị kẻ thù kéo đến đã lan truyền khắp giang hồ, các môn phái đều rục rịch nghĩ cách trong đầu.

Vu Y Cốc, Huyết Ma Y Hách Cửu Tiêu, muốn nói kính sợ, thì phần sợ hãi nhiều hơn sự kính trọng một chút. Nghe nói Thiên La Minh tái xuất giang hồ, mặc kệ là xem náo nhiệt, hay là có mưu đồ gì khác,thì tất cả đều chạy tới Vu Y Cốc. (người xưa thật rãnh rỗi)

Cuồng phong kéo đến, giông tố đầy trời, không khí trên núi phi thường quỷ bí, cuộc chiến dưới chân núi đang ở thế giằng co, Già Diệp đại sư không để cho đệ tử động thủ, Lâm Túc dẫn theo người nhưng cũng không tùy tiện gia nhập chiến cuộc.

Quách Tiêu Nhiên chuyển mắt, tiến lên ôm quyền, “Già Diệp đại sư, Lâm chưởng môn, chẳng lẽ các ngươi muốn tiếp tay cho giặc? Giúp đỡ tên ma đầu này?”

Già Diệp đại sư lắc đầu, trả lời thành thật, “Không phải như vậy, nếu Hách Cửu Tiêu thật sự là ma đầu thì Sa Bà Môn sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nhưng chỉ bằng lời nói một bên của Quách trưởng lão thì…..” Hắn tiếp tục lắc đầu.

“Các ngươi có chứng cứ gì nói hắn giết chết Đinh Phong?” Mộc Hàn Giác mang ơn Hách Cửu Tiêu, vẫn cảm kích vì ân cứu mạng, hoàn toàn không tin lời nói của Quách Tiêu Nhiên, thân là bộ đầu, hắn không tin lời nói phiến diện.

“Hắn không chỉ giết Bang chủ của chúng ta mà còn giết cả thân phụ của chính mình!” Quách Tiêu Nhiên khẳng định, hắn nhìn Hách Cửu Tiêu rồi lui về sau nửa bước, hắn vẫn rất sợ Hách Cửu Tiêu, nhưng nay ngoại trừ e sợ thì càng có nhiều chán ghét, nhíu mày nói, “Hắn loạn luân với đệ đệ của mình! Cấu kết với triều đình để hãm hại võ lâm đồng đạo! Gieo rắc Hồng Nhan trên giang hồ! Người như vậy chẳng lẽ còn không phải là ma đầu?”

“Cái gì?” Mấy tiếng kinh hô cùng nhau vang lên.

“Ngươi nói độc Hồng Nhan là do hắn hạ?” Già Diệp đại sư vô cùng khiếp sợ.

Hách Cửu Tiêu hừ lạnh, hàn ý ùn ùn kéo đến tựa như tuyết trắng trên không trung, mỗi một lớp hạ xuống, dày đặc trong không khí, “Quách Tiêu Nhiên, là kẻ nào sai ngươi nói như vậy?”

“Chẳng lẽ không đúng?” Quách Tiêu Nhiên dường như có nhân chứng, rất tin tưởng mà không hề nghi ngờ, “Vạn thiếu chủ! Ngươi tới nói xem!”

Bên cạnh hắn, một người bước ra từ trong đám đông, cư nhiên chính là Vạn Minh Khê, cha của hắn Vạn Khiêm Trọng đã chết, nay hắn kế thừa Vạn Lý Phiêu Miểu Lâu, vẻ mặt bi thương, nhảy ra mà chỉ vào Hách Cửu Tiêu.

“Là ngươi lệnh cho ta hạ độc ở đại hội võ lâm, hại chết đệ tử Sa Bà Môn, trước đó cũng là ngươi phái ta đi hạ độc ở khắp nơi, Nam Hải Vô Cực Cung, Bắc Hải Hữu Cực Điện, những người đã chết đều là do ngươi hãm hại! Là ngươi lấy ra độc dược, là ngươi ép ta nghe lệnh hành sự! Nếu không thì ngươi sẽ đầu độc hại chết cha ta!”

“Nay cha ta đã chết, ta không bao giờ còn sợ ngươi nữa!” hốc mắt của Vạn Minh Khê đỏ ngầu, cả người run run chỉ vào Hách Cửu Tiêu, trong mắt có một tia giả dối không dễ phát hiện, chợt lóe lên rồi biến mất.

Toàn bộ đều im lặng, chỉ có tiếng giao chiến ở sườn núi vẫn còn liên tiếp vang lên, Hách Cửu Tiêu lạnh lùng nhìn Vạn Minh Khê, trong lòng hơi thoáng trầm xuống, nguyên lai hắn và Hách Thiên Thần đã đoán sai mục tiêu, quả thật là người của Phiêu Miểu Lâu hạ độc Hồng Nhan, nhưng không phải Vạn Khiêm Trọng mà là Vạn Minh Khê!

Thanh y nam nhân lúc nào cũng ra vẻ sùng kính đối với Hách Thiên Thần, giả vờ vô tri nhu nhược, làm việc lỗ mãng, ở đại hội võ lâm là Vạn Minh Khê thúc đẩy mọi người, ngày đó thức ăn nước uống đều là do hắn phái người chuẩn bị, khi ở trên núi Ngọc Điền Sơn lại hết sức tận lực, Sở Thanh Hàn đuổi đến nhanh như vậy không phải là luôn luôn quan sát chờ đợi, mà là được Vạn Minh Khê bẩm báo nên mới đến đúng lúc như thế.

Mà nay, Sở Thanh Hàn cùng lúc dẫn Hách Thiên Thần rời đi, cùng lúc sai người hãm hại hắn. Sở Thanh Hàn, hảo cho một cái Sở Thanh Hàn!

Lãnh ý trong mắt tăng vọt, cẩm bào nhuốm máu phất phơ cuồng mãnh trong gió, màu tử kím ám trầm giống như ngưng tụ huyết sắc, hàn ý còn lạnh hơn mùa đông giá rét, Hách Cửu Tiêu đứng thẳng bất động, Vạn Minh Khê bị sát khí chấn nhiếp, phải thụt lui vài bước, thất thanh kêu lên, “Hắn…Hắn muốn giết ta! Hắn muốn giết người diệt khẩu! Tựa như năm đó giết người của Hách Cốc, giết thân phụ của hắn, hắn….hắn không phải là người…..hắn là ác ma!”

“Hắn là ác ma! Hắn muốn giết ta!” Vạn Minh Khê la to, Quách Tiêu Nhiên rất nhanh áp chế sự sợ hãi trong lòng, rồi nói với mọi người ở xung quanh, “Chư vị đừng bị Hách Cửu Tiêu đánh lừa! Người của Cái Bang đã điều tra chuyện năm đó, dưới đáy Vu Y Cốc đều là thi thể, tất cả đều là người của Hách Cốc, toàn bộ đều bị Hách Cửu Tiêu giết chết, ngay cả thân phụ của mình mà hắn cũng không lưu tình! Tàn sát tất cả mấy trăm mạng người trong cốc!”

“Mấy trăm mạng người a! Khi đó hắn vẫn là một tiểu hài tử mà đã giết mấy trăm mạng người!” (oai ghê)

Những lời này của Quách Tiêu Nhiên vừa ra khỏi miệng thì Già Diệp đại sư cùng Lâm Túc đều hoài nghi nhìn Hách Cửu Tiêu, Mộc Thương Nhai và Mộc Hàn Giác cũng không ngừng kinh ngạc, bọn họ không biết còn có chuyện như vậy.

“Các ngươi đã nói xong?” Hách Cửu Tiêu lạnh lùng nhìn bọn họ, không hề giải thích một chữ, nếu nói Vạn Minh Khê là kẻ hãm hại thì sẽ không ai tin tưởng, hắn không có chứng cớ, phủ nhận chuyện Hách Cốc năm đó thì càng không thể, hắn quả thật đã làm ra chuyện này.

Y mệ màu tử kim nâng lên, phong tuyết theo động tác của hắn tạo thành lốc xoáy, ban ngày lại giống như đêm tối, gió lốc đột nhiên nổi lên, chỉ nghe một tiếng lạnh lùng như kinh lôi nổ tung, “Nại Lạc!”

Không có ai trả lời, trong tiếng ầm ầm vang dội là mấy chục bóng đen nhảy ra, giống như đã sớm ẩn thân trong bóng tối, mấy chục người vô thanh vô tức đột nhiên xuất hiện, tiếng kêu thảm thiết cùng chưởng phong nổ tung tràn ngập trong tai mọi người.

“Sát lâu Nại Lạc?” Mọi người kêu lên sợ hãi, không ít người trong Thiên La Minh vẫn chưa hiểu vì sao lại bị phơi thây, thân thủ chia lìa. (Sát lâu = tổ chức sát thủ)

Máu tươi lan tràn, hàn quang chớp nhoáng, Thiên La Minh, Cái Bang, Phiêu Miểu Lâu, mọi người đều không ngờ Hách Cửu Tiêu cư nhiên còn cất giấu một nước cờ, đến lúc này mới phát động những kẻ đó, vội vàng nghiêng mình ngăn cản, bọn họ không bao giờ nghĩ đến Hách Cửu Tiêu lại là thủ lĩnh của Nại Lạc.

Hắn đã sớm an bài, cố ý chờ đến bây giờ, đợi cho người trong Cốc tiêu hao sức lực của các môn phái trong giang hồ, khiến thủ hạ của bọn họ bắt đầu mệt mỏi thì mới dùng đến chiêu này!

“Hách Cửu Tiêu, ngươi đừng cao hứng quá sớm, ta đã thông báo tới tất cả môn phái, muốn bọn họ cùng nhau đến đây để tiêu diệt tên ma đầu nhà ngươi!” Sắc mặt của Vạn Minh Khê trắng bệch, mới vừa rồi không kịp né tránh, đầu vai đã bị người của Nại Lạc đâm một nhát, máu không ngừng tuôn ra.

“Muốn giết ta?” Lãnh tiếu xuất hiện trên khuôn mặt yêu dị, ý cười làm cho người ta run rẩy, hai tay nâng lên cao, dưới ánh mắt kinh ngạc nhìm chăm chú của Thất Phương Kiêu Phách, một cơn gió lốc nổi lên, “Vậy thì đến đây đi!”

Oanh! Cành khô trong sơn cốc bị kình phong bẻ gẫy, Hách Cửu Tiêu đứng một mình giữa cơn lốc, tuyết trắng mãnh liệt quấn quanh toàn thân, tóc đen tung bay trong gió, không còn nhìn thấy thiên nhật, chỉ còn sát khí bao trùm khắp sơn cốc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.