Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 177: Chương 177




Linh Tê Băng Thiền đã vỡ, độc trên người Hách Cửu Tiêu không thể hóa giải, nhưng nếu Già Lam chưa chết, không biết có thể lấy được thứ gì từ Già Lam để thay thế Linh Tê Băng Thiền rồi chế thành thuốc giải hay không? Dù sao thì độc này cũng là do Già Lam bào chế.

Đây là chuyện mà Hách Thiên Thần lập tức nghĩ đến, hắn siết chặt Giao Tàm ti, trong lòng lại dấy lên hy vọng, “Cửu Tiêu, tìm được Già Lam thì độc của ngươi có lẽ sẽ giải được!”

“Lý Miên Ca từng đi tái ngoại, nếu đã gặp qua Già Lam thì ắt hẳn là ở nơi đó.” Hách Cửu Tiêu gỡ xuống miếng vải rách, tỉ mỉ tra xét một chút, xác định nó quả thật là y phục mà Già Lam đã mặc khi bị giết chết.

Buông tay ra, miếng vải rách bị gió núi cuốn đi, hai người tiếp tục leo lên trên. Gió núi lạnh lẽo không ngừng đập vào mặt khiến người ta không thể mở mắt, y phục dính một chút vết máu của bọn họ đang tung bay trong cuồng phong.

Từ trên vách núi nhìn xuống thì có thể trông thấy y mệ màu đỏ sẫm, qua một hồi lâu, quả nhiên phát hiện động tĩnh dưới vực thẳm, có người ở trên vách đá không ngừng vui sướng.

“Ta biết mà…..Ta biết mà, bọn họ không sao! Hắc hắc, cái gì mà người tốt sống không lâu, tai họa lưu ngàn năm. Phải như thế này chứ.” Hoa Nam Ẩn vui cười, nhìn hai người đang chậm rãi leo lên, trong miệng không ngừng trách móc hai người đã gây ra bao nhiêu phiền phức, làm hại hắn thế này thế nọ, vừa nói vừa mắng, trong mắt lại mơ hồ có vài giọt lệ. (mít ướt)

Tất cả mọi người đã thấy rõ tình cảm của Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu, bất luận chuyện gì, bất luận kẻ nào cũng không thể thay đổi. Hai bóng dáng rơi xuống vực thẳm, những người ở đây sẽ không bao giờ quên được, sẽ không thể nào xóa đi cảnh tượng lúc ấy trong ký ức của mình.

Hai người vẫn còn sống sau khi rơi xuống vực thẳm, đây quả thật là một chuyện rất tốt.

“Ngươi vì Hách Thiên Thần còn sống mà cao hứng?” Khóe mắt của Vân Khanh cũng lấp lánh nước, nghe thấy lời nói của Hoa Nam Ẩn, nàng bất giác mở miệng hỏi.

“Vậy còn ngươi? Ngươi vì ai mà cao hứng? Hách Cửu Tiêu?” Hoa Nam Ẩn thấp giọng trả lời, hắn và Vân Khanh đồng cảnh ngộ nên không dám để người khác nghe thấy.

Vân Khanh gật đầu, sau đó lại lắc đầu, hốc mắt ửng đỏ lộ ra ý cười, “Vì Hách Cửu Tiêu, cũng vì Hách Thiên Thần, vì bọn họ mà ta cao hứng.” Nàng không biết trên đời này có người nào cũng giống như hai người bọn họ hay không, trả giá tất cả để yêu đối phương, tình cảm như vậy đã làm cho nàng hâm mộ đến cực điểm. (nỗi lòng fangirl)

“Ta cũng vậy, là vì bọn họ mà cao hứng.” Hoa Nam Ẩn nhìn thấy bóng người đang dần dần tiếp cận, hắn cảm thấy có một chút bùi ngùi, “Trên đời này nếu cũng có người đối với ta như vậy, thì ta chết cũng cam tâm.” (nỗi lòng fanboy)

“Đừng nói cái gì mà chết hay không.” Vân Khanh nhíu mày, tỏ vẻ bất mãn. Hoa Nam Ẩn cười khẽ vài tiếng, thói quen trêu đùa, trong lòng không hề suy nghĩ mà thốt ra một câu, “Chẳng lẽ là vì ta mà đau lòng?”

Lời vừa ra khỏi miệng thì hắn lập tức cảm thấy không đúng, muốn thu hồi nhưng đã chậm, sợ Vân Khanh lại cảm thấy hắn lỗ mạng, hắn hơi thoáng bất an. Vân Khanh nghe như thế thì lại giật mình, cúi đầu yên lặng, chỉ hừ nhẹ một tiếng rồi quay đầu đi, chăm chú nhìn xuống vách núi, không tiếp tục mở miệng lên tiếng.

Đây là thừa nhận ý tứ trong lời nói của hắn, Hoa Nam Ẩn phong lưu phóng khoáng, rất hiểu tâm tư của nữ nhi, làm sao lại không biết, đã sớm hiểu biết đủ loại tình cảm của nữ tử, lúc này chỉ một cái hừ nhẹ nho nhỏ của Vân Khanh cũng làm cho hắn cảm thấy phi thường vui sướng, bên môi lộ ra ý cười, hắn không nói, bỗng nhiên nắm lấy bàn tay dưới y mệ của Vân Khanh.

Vẻ mặt của Vân Trung Tiên Tử không có gì khác thường, nhưng lại kháng cự dưới lớp y mệ, giãy không ra, vì vậy chỉ có thể mặc kệ Hoa Nam Ẩn nắm lấy tay nàng, lúc này trên gương mặt mới hiện lên vài phần phớt đỏ.

Hách Thiên Thần vừa đến vách núi, vẫn chưa đi lên, ngẩng đầu thì liền nhìn thấy Hoa Nam Ẩn và Vân Khanh đang nắm tay nhau, lập tức hiểu rõ, trong lòng cảm thấy cao hứng vì Hoa Nam Ẩn.

“Cho dù là trọng sắc khinh bạn thì cũng không nên chọn vào lúc này, ngươi đang cản đường ta, Hoa Nam Ẩn.” Độc của Hách Cửu Tiêu vẫn còn hy vọng có thể hóa giải, Hách Thiên Thần cảm thấy tâm tình cũng không tệ, hắn leo đến vách núi, vừa cười vừa nhắc nhở.

Vội vàng lui ra phía sau, Hoa Nam Ẩn là lần đầu tiền bị nghẹn lời, vì cao hứng cũng vì ngượng ngùng, Tiêu Hương Khách chưa từng thất thần nghiêm trọng như vậy, đơn giản chỉ là nắm tay của một nữ tử, chỉnh lại sắc mặt, hắn vội vàng kêu gọi những người khác.

Không ít người đang phân tán ở khắp nơi, có Già Diệp đại sư, cũng có chưởng môn Lâm Túc, không xác định Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu sẽ leo lên từ chỗ nào, sợ bỏ qua nên bọn họ đều phân tán. Mấy người bọn họ vẫn chưa hạ sơn, trực tiếp ở trên núi dựng lều chờ đợi, ăn uống đều là do Băng Ngự chuẩn bị từ trong cốc mang ra.

“Các chủ!” “Hách Thiên Thần!” Đám người vọt về hướng Hoa Nam Ẩn.

Hách Thiên Thần ở ngay bên vách núi, tay phải nắm Giao Tàm ti, còn Hách Cửu Tiêu thì tay trái bám vào vách đá, tay phải ôm lấy thắt lưng của Hách Thiên Thần, hai người đều dùng một tay để leo từ dưới đáy cốc lên đây.

“Nắm lấy y mệ của ta!” Biết Hách Thiên Thần sẽ không tiếp xúc với hắn, Hoa Nam Ẩn xoay người giơ ra y mệ, nhưng nắm lấy hắn không phải là Hách Thiên Thần mà là Hách Cửu Tiêu, đến lúc này vẫn là vẻ mặt lạnh như băng, Hách Cửu Tiêu nhảy lên trên, sau đó đưa tay kéo lấy Hách Thiên Thần ở phía dưới.

Lúc này cũng không cho Hách Thiên Thần tiếp cận với người khác? Hoa Nam Ẩn nhìn thấy như vậy liền muốn chế nhạo, nhưng sau đó lại thấy cánh tay trái vô lực buông thõng của Hách Thiên Thần, hắn lập tức ngậm miệng lại.

Vết thương trên đầu ngón tay vẫn chưa khép lại, làm người ta liền nhớ đến hiểm cảnh khi đó, lúc này bọn họ vô sự, nhưng mọi người đều biết đây hoàn toàn là may mắn.

Cả Hách Thiên Thần cũng hiểu rõ, lúc ấy bọn họ tùy tiện nhảy xuống vực như vậy, khả năng lớn nhất chính là chết ở dưới cốc, Hách Cửu Tiêu có thể tẩu hỏa nhập ma, mà hắn thì có thể không bám được trên những cành cây ở vách núi, trực tiếp rơi thẳng xuống đáy cốc, cuối cùng ngay cả thi thể cũng không toàn vẹn.

Nếu bây giờ bảo hắn rơi xuống một lần nữa, hắn chưa hẳn có thể bảo đảm mình sẽ vô sự, về phương diện này thì có nhiều nhân tố rất khó xác định, tỷ như sức gió trong sơn cốc, góc độ hắn nhảy xuống, tình trạng thân thể của hắn, mỏm đá lồi lõm nhô ra trên vách núi, hết thảy những thứ này có thể sẽ không trùng hợp và may mắn như lần trước, thật sự không người nào có thể cam đoan.

Mọi người đều hiểu được, cho nên cũng phi thường vui mừng, bọn họ quả nhiên không uổng công chờ đợi, kiên trì một đêm, tất cả đều dựa vào niềm tin mà ở lại chỗ này, bọn họ tin rằng hai người kia sẽ không dễ dàng chết như vậy.

“Hách Thiên Thần, lần này ngươi lại dọa ta, hai người các ngươi….thật sự là không thể nào làm cho người ta yên tâm a!” Mục Thịnh không ngừng lắc đầu, hắn dường như đã bị hai người hù cho một trận. Lúc ấy Mục Thịnh khẳng định mạnh miệng như thế, kỳ thật trong lòng của hắn cũng bồn chồn, mắt thấy nhiều người chờ ở nơi này như vậy, hắn thật sự sợ rằng bọn họ sẽ chờ không được.

Hách Cửu Tiêu và Hách Thiên Thần đứng bên vách núi, nhìn xuống sương khói lượn lờ dưới chân, trong lòng cũng trở nên thổn thức.

“Xuống núi rồi nói sau.” Hách Thiên Thần nhìn Diễm Hoa đứng bên trong đám người, hắn và Hách Cửu Tiêu nhìn nhau, ánh mắt đều dừng trên người Diễm Hoa, bọn họ có rất nhiều chuyện muốn hỏi nàng.

Diễm Hoa vẫn chưa đi, từ khi hai người rơi xuống vực thẳm, nàng cứ ngơ ngác đứng bên vách núi, không ai biết nàng đang suy nghĩ chuyện gì, người phụ nữ bị điên này có rất nhiều bí mật, Mục Thịnh là đuổi theo nàng, bỗng nhiên đến chân núi thì nàng lại vội vàng chạy lên rồi la to, bảo rằng bọn họ không phải thân huynh đệ.

Xá Kỷ đang đứng chờ bên trong đám người, sắc mặt của hắn là tệ nhất. Phản đồ trong Các, nhưng hắn làm hữu sứ lại không phát hiện, đây là thất trách, hơn nữa kẻ phản bội lại chính là Vong Sinh, người mà hắn mỗi ngày đều gặp mặt. Vì sao Vong Sinh lại phản bội Thiên Cơ Các, hắn thủy chung nghĩ không thông, cũng thủy chung hỏi không ra.

Long ưng Song Kiệt cũng tin tưởng Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu chưa chết, tận mắt nhìn thấy võ lâm biến động, bọn họ phải quay về cung để phục mệnh trình báo sự tình phát sinh lần này.

Thuận Đức Đế Sở Mục lâm bệnh nặng vẫn chưa khỏi, không còn sức để hạ lệnh, Mộc Thương Nhai và Mộc Hàn Giác nghe lệnh thái tử Sở Tĩnh Huyền mà hành sự, xem như cũng không phạm vào lời phân phó của Thuận Đức Đế trước kia, cũng đều là bảo hộ hoàng tử Sở Tĩnh.

Mấy người cùng nhau xuống núi, đi đến nửa đường thì bỗng nhiên lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Có một bóng đen từ phía sau vách núi thoát ra, năm ngón tay chỉ thẳng vào sau đầu Mục Thịnh, ngón tay lóe lên dưới ánh mặt trời, dị thường sáng bóng.

Muốn nói trên đời có bao nhiêu người có khinh công đạt đến trình độ như Mục Thịnh thì có lẽ không quá năm người, nhưng nếu luận về quyền cước công phu thì Mục Thịnh chỉ có thể nói là tầm thường. Nhưng kẻ tập kích lại là một cao thủ tuyệt đỉnh. Người nọ vừa hiện thân, liền nhảy lên rồi xuất thủ, động tác không hề có một tia chậm trễ, nháy mắt một cái đã ở sau lưng Mục Thịnh, ngón tay như đao, năm ngón cùng vươn ra, hướng vào sau gáy của hắn mà đâm vào.

Mục Thịnh không kịp tránh né, sau lưng hắn là Hoa Nam Ẩn, chiếc quạt trong tay tập kích người nọ không một tiếng động, tình cảnh nghìn cân treo sợi tóc, Hoa Nam Ẩn ra sức ngăn cản thế tấn công của người nọ.

Chiếc quạt của Hoa Nam Ẩn được chế bằng tinh cương, nhưng người nọ lại dùng tay không, hai bên chạm vào nhau, Keng, lại phát ra âm thanh của kim loại.

Người nọ lui nhanh, Mục Thịnh xoay người thì liền lập tức trợn mắt lên, “Ân Phách Mệnh?”

Người nọ không nói một lời, bóng dáng chợt biến mất, khi Mục Thịnh tính tiếp chiêu là lúc thân hình của người nọ lập tức nhoáng lên rồi chộp về hướng của Diễm Hoa.

Dương đông kích tây, mục tiêu của hắn vốn là Diễm Hoa!

“Đừng! Đừng! Giết người….giết người….” Diễm Hoa quát to, phản ứng của nàng nhanh hơn so với người thường rất nhiều, thân thể uốn cong kỳ dị, giống như không có xương, né được một trảo của Ân Phách Mệnh, rồi liều mạng hướng xuống núi mà chạy trốn.

“Cốc chủ!” Người dưới núi vây quanh, thấy Hách Cửu Tiêu và Hách Thiên Thần đều vô sự, bọn họ không ngừng kích động.

Gặp phải kiếp nạn, người của Hách Cốc tụ tập cùng một chỗ để kiểm kê nhân số, thu dọn chiến trường, người trông coi dưới chân núi đã sớm chờ đợi rất lâu, chờ người trên núi mang đến tin tức tốt lành, lúc này tận mắt nhìn thấy hai người vô sự thì đều đồng loạt tiến lên bái lễ.

“Có thấy người nào xuất cốc hay không?” Hách Cửu Tiêu đang tìm người, lạnh giọng hỏi.

Thủ vệ bị dọa nói không nên lời, Băng Ngự vẫn đang điều phối nhân thủ, nghe được động tĩnh, vừa quay đầu thì liền nhìn thấy hai người bọn họ sóng vai mà đứng, trong mắt vô cùng mừng rỡ, vội vàng đáp lại, “Bẩm Cốc chủ, quả thật có hai người ra ngoài, không biết thân phận của đối phương, mà bọn họ lại đi cực nhanh nên ta không ngăn lại.”

Vuột mất, không biết đến khi nào mới có thể gặp lại Diễm Hoa, Hách Thiên Thần quyết định thật nhanh, gọi tới mật thám của Thiên Cơ Các, “Truy tìm!” Vài bóng người đột nhiên thoáng hiện, lập tức rời đi.

“Mục Thịnh, ngươi có rất nhiều việc cần phải giải thích với chúng ta.” Chậm rãi từ phía sau đi lên, hắn đứng trước mặt Mục Thịnh.

Muốn truy ra sự tình từ miệng của Diễm Hoa nhưng kết quả là nửa đường lại trơ mắt nhìn nàng bị người ta đuổi bắt, sắc mặt của Hách Thiên Thần lúc này rất khó xem.

Hắc y tóc rối, Mục Thịnh đứng trong gió, ảo não thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu, “Được rồi, ta biết, nhưng các ngươi không được ép ta, có vài việc….ta thật sự không thể nói.”

Mục Thịnh trong ấn tượng của Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu là một người cẩu thả, không hề bận tâm đến bất luận chuyện gì, muốn tới đâu thì tới, muốn đi đâu thì đi, nhưng chưa bao giờ lộ ra biểu tình buồn rầu giống như hiện tại, có thể thấy được chuyện này thật sự không đơn giản.

“Không bằng chúng ta trước tiên đi gặp thủ hạ của ngươi, vì sao hắn lại phản bội ngươi, ngươi xác định điểm này, thì ta cũng có thể xác định.” Mục Thịnh nói ra những lời không rõ hàm nghĩa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.