Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 179: Chương 179




Ánh mắt mang theo hận ý, tràn ngập ưu tư phức tạp trong đó, Vong Sinh cứ như vậy mà nhìn Hách Thiên Thần, bên ngoài gió lạnh xuyên thấu qua khe cửa sổ bị phong kín, tạo nên những âm thanh như tiếng khóc nức nở. Từ khi Vong Sinh mở miệng, Hách Thiên Thần liền nhắm mắt lại, lặng im mà đứng.

Hách Cửu Tiêu nhớ đến một chuyện mà trước kia Hách Thiên Thần từng nói qua, khi hắn chín tuổi đã giết chết một phạm nhân trốn thoát khỏi ngục thất, lúc ấy đối phương muốn lấy mạng của hắn, vì Ngụy Tích Lâu ép hắn phải xuyên thấu tâm tư của rất nhiều người, cho nên hắn cũng bị người ta hận đến tận xương tủy.

“Là hắn?” Hách Cửu Tiêu thấp giọng hỏi, Hách Thiên Thần cũng nhớ lại, rồi chậm rãi mở mắt ra, gật đầu với Hách Cửu Tiêu, “Nói như vậy, ta quả thật là kẻ thù giết cha của hắn, hắn muốn giết ta cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên.”

Vong Sinh nghe được bốn chữ kẻ thù giết cha, sắc mặt hơi thoáng vặn vẹo, cắn chặt khớp hàm, hai mắt nhắm nghiền, cánh tay bị trói sau lưng bắt đầu run run, nhưng vạt y bào màu thanh lam trước mắt của hắn vẫn bình yên như trước, sau đó Hách Thiên Thần bước đến trước mặt hắn.

“Lúc ấy vì sao ngươi không đâm xuống?” Trong bầu không khí ẩm ướt lạnh lẽo, ngữ thanh của Hách Thiên Thần tựa như một gợn sóng nhắm về phía Vong Sinh, thân thể đang quỳ trên mặt đất của hắn hơi thoáng lay động, nhưng vẫn im lặng không trả lời.

Bên vách núi là thời cơ tốt nhất để hắn giết chết Hách Thiên Thần, một khi bỏ qua thì sẽ không còn cơ hội lần thứ hai, vì vậy hắn nên xuất thủ. Khi đó toàn bộ tâm tư của Hách Thiên Thần đều đặt trên người Hách Cửu Tiêu, mặc dù thấy Vong Sinh ra tay nhưng hoàn toàn không thể tránh né.

Quả nhiên Vong Sinh thuận lợi đâm một kiếm vào ngực của Hách Thiên Thần, lúc ấy tựa hồ có cái gì đó xẹt qua, nhưng hắn đã cảm giác được máu tươi chảy xuôi theo mũi kiếm, từ trước ngực Hách Thiên Thần chảy ra, chỉ cần sâu thêm vài phân thì Hách Thiên Thần sẽ chết.

Chết dưới thanh kiếm trong tay của hắn, đây là thanh kiếm mà hắn sử dụng để hộ vệ Hách Thiên Thần. Nhưng hắn không biết vì sao hắn lại không thể tiếp tục đâm xuống.

“Vì sao ngươi lại do dự? Vong Sinh, ngươi vốn có thể giết chết ta.” Hách Thiên Thần dường như đã biết đáp án, ngữ thanh thản nhiên không hề hàm chứa sự nghi ngờ, vẫn nhẹ nhàng ôn hòa như ngày xưa, tựa như mỗi khi hắn phân phó Vong Sinh đi lấy vài quyển tư liệu.

Vẻ mặt của Vong Sinh tái nhợt, thần sắc đờ đẫn mơ hồ pha lẫn hận ý, đáy mắt có vô số cuồn cuộn đang nổi lên. Vì sao lại do dự, vì sao không đâm xuống? Đáp án này ngay cả hắn cũng không biết phải đối mặt như thế nào.

Toàn bộ ký ức của hắn bị chia thành hai phần, môt phần là thời niên thiếu, hắn từng nghe tộc nhân tự thuật khi ở Yêu Hồ tộc, hắn ghi tạc tên của kẻ thù giết cha vào lòng, một phần khác là ký ức ở Thiên Cơ Các, hắn tùy thị một thiếu niên, nhìn thiếu niên càng ngày càng cường đại, rốt cục trở thành Các chủ Thiên Cơ Các.

Hách Cửu Tiêu cúi mắt nhìn Vong Sinh, ánh mắt tràn ngập mỉa mai, rồi quay sang nói với Hách Thiên Thần, “Mười mấy năm qua hắn tùy thị bên cạnh ngươi, trong một đêm lại biết ngươi là kẻ thù giết cha, hắn không hạ thủ được, bởi vì tâm của hắn đã nhận thức ngươi là chủ.”

Thần sắc đờ đẫn của Vong Sinh trở nên trắng bệch, còn tái nhợt hơn so với người chết, ảm đạm đến mức không còn nhìn thấy bất luận thần thái nào trên khuôn mặt, “Hách Thiên Thần, ngươi giết ta đi.”

“Ta muốn biết vì sao ngươi lại mất trí nhớ, rồi vì sao lại nhớ được tất cả những chuyện trong quá khứ.” Không nhìn ra một chút phẫn nộ trên khuôn mặt của Hách Thiên Thần, hắn cũng không nóng lòng giải quyết Vong Sinh, điều mà hắn quan tâm chỉ có một, vì sao Vong Sinh sớm không khôi phục trí nhớ, trễ không không phục trí nhớ, mà lại cố tình vào lúc này, khi giang hồ đang rung chuyển, dẫn tới phân tranh của các phái?

“Ngươi có biết vì sao mình lại mất đi ký ức hay không?”

Ánh mắt của Vong Sinh khẽ giật, vẫn không mở miệng, bỗng nhiên ngoài cửa lại có người trả lời, “Hắn không phải mất trí nhớ, mà là bị người ta phong bế ký ức, hiện tại có người trả lại ký ức cho hắn, cho nên hắn mới nhớ đến những chuyện dĩ vãng, nhớ đến thân phận của chính mình.”

Không ngại vách tường ẩm ướt và giăng đầy mạng nhện, Mục Thịnh khoanh tay tựa vào tường, không biết đã đứng ở nơi này từ khi nào, mái tóc màu tím sẫm rối tung trên bờ vai, trong bóng tối, hắn bĩu môi lắc đầu thở dài, “Ta rốt cục hiểu được hắn đến đây để làm cái gì…”

Mục Thịnh lầm bầm lầu bầu, lời nói của hắn luôn luôn tràn đầy bí ấn, Hách Thiên Thần để cho hắn đi vào. Mục Thịnh sớm biết rằng, nếu phải đối mặt với sự nghi ngờ của Hách Thiên Thần, những điểm nghi vấn của Hách Cửu Tiêu, thì hắn hoàn toàn không thể không nói, đành đăm chiêu ủ dột chậm rãi bước vào ngục thất.

“Hạ Minh Viễn, ta thật sự đồng tình với ngươi.” Mục Thịnh không nói bất luận điều gì khác, mà trước tiên lại nhìn Vong Sinh, rồi không ngừng lắc đầu, “Căn bản là ngươi bị người ta lợi dụng, từ mười năm trước vẫn lợi dụng cho đến bây giờ, ngươi là quân cờ đặt ở Thiên Cơ Các, đặt bên cạnh Hách Thiên Thần, ngươi có biết hay không?”

Mỗi một câu của hắn thốt ra thì sắc mặt của Vong Sinh lại tái thêm một phần, nhưng vẫn không nhúc nhích, Mục Thịnh dường như không nhìn thấy vẻ mặt của Vong Sinh, vẫn điềm nhiên nói tiếp, “Muốn báo thù cho cha, thì phải giết chủ, ngươi thật sự đã quyết định kỹ càng hay chưa? Ta cũng không tin mười mấy năm qua ở Thiên Cơ Các đối với ngươi không hề có ý nghĩa.”

Vong Sinh không tỏ ra bất luận điều gì, Hách Thiên Thần nghe như vậy thì ánh mắt thản nhiên nhìn chăm chú Mục Thịnh lại trở nên sắc bén, “Phong bế ký ức, cùng với chuyện quân cờ là như thế nào?”

Mục Thịnh lớn tiếng than thở, lại kéo tới kéo lui y bào không bao giờ chỉnh tề ở trên người, rồi trừng mắt nhìn Hách Thiên Thần, “Ngươi cũng biết ta là Yêu Hồ tộc, nhưng ngươi có biết hắn…..” Mục Thịnh chỉ vào Vong Sinh, “Cũng là Yêu Hồ tộc hay không?”

Giọng nói của Mục Thịnh rất nhẹ, nhưng Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu lại phi thường chấn động, thân thế bí ẩn của bọn họ rất phức tạp, nhưng bọn họ lại biết rất ít về việc của Yêu Hồ tộc, tỷ như Vong Sinh cũng là Yêu Hồ tộc, từ khi đó đã bị người ta an bài ở Thiên Cơ Các.

Hách Thiên Thần nắm chặt tay, trong phòng nhất thời có một luồng hơi thở cuồn cuộn đang thổi quét, “Hơn mười năm trước, người của Yêu Hồ tộc đã chú ý đến huynh đệ chúng ta, chúng ta thủy chung nằm dưới sự giám sát của bọn họ.”

Khi Hách Thiên Thần nói ra những lời này thì ngữ điệu phi thường thong thả, bình thản nhưng cũng khiến người ta bất an. Từ khi nghe Vong Sinh tự thuật chuyện năm xưa thì toàn thân của Hách Cửu Tiêu tràn ngập hơi thở lạnh lùng phệ nhân. Hai người bọn họ, một người nhìn Vong Sinh, một người nhìn chăm chú Mục Thịnh, bị bọn họ nhìn như thế, vô luận là Vong Sinh hay Mục Thịnh đều cảm giác được nguy hiểm đang đến gần.

“Đừng tức giận, đừng tức giận!” Mục Thịnh đứng thẳng người, rồi tiến lên vài bước, “Ta sẽ nói cho các ngươi biết chuyện này là như thế nào, kể cả cạm bẫy hỏa dược ở lôi đài trước kia…”

Hai người cùng nhìn sang hắn, cho dù lá gan của Mục Thịnh có to cỡ nào thì cũng không dám trực tiếp đối diện ánh mặt của bọn họ, e hèm vài tiếng, “Thực tế là trong Yêu Hồ tộc có người muốn các ngươi chết, có lẽ là vì hiện tại các ngươi đã vượt khỏi sự khống chế của người nọ.”

Hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng hàm nghĩa trong lời này lại khơi dậy những cơn sóng to trong lòng của Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu, vô luận bọn họ có phải là thân huynh đệ hay không, thì Diễm Âm là người của Yêu Hồ tộc, vì sao tộc nhân muốn giết con của Diễm Âm?

Hách Thiên Thần bỗng nhiên mở miệng, “Ngươi không định nói một chút về Ân Phách Mệnh hay sao?”

Hắn nhìn Mục Thịnh, tựa như không có bất luận bí mật nào có thể che giấu dưới ánh mắt chăm chú của hắn, Mục Thịnh vốn là muốn nói Đông nói Tây, lúc này mới ý thức được Hách Thiên Thần đã sớm nhìn ra mấu chốt trong đó.

“Yêu Hồ tộc đều có dị năng?” Ánh mắt yêu lãnh của Hách Cửu Tiêu giống như kim châm sắc nhọn, thẳng tắp nhìn về hướng Mục Thịnh.

Trong nháy mắt, hô hấp của Mục Thịnh trở nên tắc nghẽn, nhịn không được mà thụt lui vài bước thì mới có thể đứng vững, “Vì sao ta lại trở thành phạm nhân.” Hắn thì thào tự hỏi, cố gắng điều chỉnh lại thần sắc của mình, rồi ngẩng đầu, nghiêm mặt trả lời, “Các ngươi đều đoán không sai, lúc trước ta nói ký ức của hắn bị phong bế, nay nhớ lại quá khứ là vì có người mở ra, quả thật đó là dị năng của Yêu Hồ tộc, người làm được điều này chính là Ân Phách Mệnh.”

Đột nhiên xuất hiện Ân Phách Mệnh, đó là kẻ đã truy đuổi Diễm Hoa, hắn cư nhiên lại có loại dị năng này? “Hắn có thể giúp người ta khôi phục trí nhớ?” Hách Thiên Thần chỉ vào Vong Sinh, “Ký ức của hắn bị phong bế hơn mười năm trước, có phải là do Ân Phách Mệnh gây ra hay không?”

“Đại khái là thế….” Mục Thịnh nói không tỉ mỉ, ngăn lại trọng tâm câu chuyện, “Bất quá các ngươi đừng tưởng rằng trên đời này cũng có rất nhiều người giống như các ngươi. Cho dù ở Yêu Hồ tộc, không phải người nào cũng có dị năng.”

Hách Thiên Thần đương nhiên nhìn ra sự khác thường của Mục Thịnh, tiếp tục truy vấn, “Rốt cục là kẻ nào đã phong bế ký ức của hắn?”

Mục Thịnh đứng bên vách tường, giật giật môi, giống như phi thường do dự và mâu thuẫn, nhưng nếu lúc này không nói, lỡ sau này bọn họ mà biết thì e rằng càng hỏng bét. Thở dài, hắn bất đắc dĩ nhướng mi lên, “Là cha của ta.”

Trong nháy mắt, đám người cùng lúc quay sang nhìn hắn.

Mục Thịnh không còn đường lui, nếu cứ tiếp tục như thế, hắn thật sự sẽ trở thành phạm nhân, sợ bị hiểu lầm, hắn giơ hai tay lên, giả vờ ung dung mà nhún vai, mở miệng nói rất nhanh, “Ta cũng không muốn, nhưng chuyện này quả thật là do cha của ta đã làm ra, năm đó duy nhất chỉ có một mình hắn là có dị năng phong bế ký ức, hắn cũng chỉ nghe lệnh làm việc.”

Chỉ có một người có thể phong bế ký ức, làm người ta quên đi quá khứ, Hách Thiên Thần không biết đang nghĩ đến chuyện gì, rồi tiếp tục truy hỏi, “Hắn có thể khóa lại một đoạn ngắn ký ức, mà không phải là phong bế toàn bộ hay không?”

“Có thể.” Mục Thịnh không hiểu vì sao hắn lại hỏi như vậy.

Bị khóa lại ký ức! Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu nhìn nhau, “Hoàng hậu!”

Bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ đến một chi tiết, huynh đệ song sinh của thái tử Sở Tĩnh Huyền. Là mẫu hậu của hai người, hoàng hậu không thể không biết! Nhưng Sở Tĩnh bảo rằng trước kia nàng còn đến gặp hắn, sau đó lại biệt vô âm tín, mà Sở Tĩnh Huyền thì lại nói mẫu hậu không biết còn có một vị hoàng tử khác.

“Việc hoàng hậu không biết Sở Tĩnh tồn tại, không phải là giả vờ không biết, mà là bị người ta xóa đi ký ức.” Hách Thiên Thần chậm rãi nói ra điểm này, Hách Cửu Tiêu lạnh lùng nói tiếp, “Kể từ năm đó thì Yêu Hồ tộc đã có quan hệ sâu xa với triều Viêm.”

Mục Thịnh lộ ra biểu tình cổ quái nhìn bọn họ, bỗng nhiên che miệng lại, chuyện này không phải là hắn nói, hắn chưa từng nói cái gì, cũng chưa từng tiết lộ bất cứ chuyện gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.