Tình hình hiện tại nguy cấp, nàng biết hai người này ở võ lâm Trung Nguyên có thân phận bất phàm, yêu cầu của nàng chưa hẳn sẽ được đáp ứng, nếu là bị cự tuyệt thì nàng cũng không còn cách nào khác, vì thế Hồng Lăng khẩn trương nhìn bọn ho, nàng thậm chí đã chuẩn bị sẵn sàng, nếu bọn họ không đồng ý thì nàng cho dù có chết cũng phải bắt bọn họ đáp ứng tương trợ.
“Ngươi dùng vật gì để trao đổi?” Vẻ mặt vẫn lạnh lùng, Hách Cửu Tiêu mở miệng. Vô luận là ai thì giọng điệu của hắn cũng không hề khác biệt, chỉ có duy nhất đối với Hách Thiên Thần là ngoại lệ. Đối với những người khác, vô luận kẻ sắp chết ở trước mặt hắn có thân phận gì thì biểu tình của hắn vẫn luôn hờ hững như vậy.
“Trao đổi?” Sự nôn nóng trong lòng của Hồng Lăng bị một câu băng lãnh như vậy đông lạnh, nàng ngơ ngác lặp lại. Thiên Lộ ở sát biên giới, ngẫu nhiên sẽ nhận được tin tức của võ lâm Trung Nguyên, nàng chỉ nghe qua danh hào của Hách Cửu Tiêu, biết hắn lợi hại nhưng không biết quy củ trên giang hồ của vị Huyết Ma Y này.
Phong Ngự Tu thì biết rõ, hắn giải thích quy củ của Hách Cửu Tiêu cho Hồng Lăng nghe, sau khi biết được thì nàng phi thường sợ hãi, lúc trước Hách Cửu Tiêu rõ ràng trị thương giúp nàng, nhưng không yêu cầu bất luận thứ gì từ nàng, vì sao lần này lại khác biệt?
Sau đó nàng nhìn đến Hách Thiên Thần ở bên cạnh hắn, dường như hiểu được đôi chút, “Mới vừa rồi là vì hắn muốn ngươi cứu ta, nên ngươi mới cứu?” Thấy Hách Cửu Tiêu không phủ nhận, tương đương với việc thừa nhận, rồi lại nghĩ đến nụ hôn mà nàng tận mắt nhìn thấy, lúc này càng cảm thấy kỳ lạ, “Các ngươi đều là họ Hách?”
Phong Ngự Tu thường xuyên ra vào biên giới, có nghe qua một chút tin đồn, hắn vừa khoanh tay vừa nói, “Bọn họ là huynh đệ, sau này lại nghe nói không phải huynh đệ, đến tột cùng như thế nào thì không có ai biết, ta chỉ biết quan hệ của bọn họ bất thường.”
Trước mặt bọn họ mà Phong Ngự Tu thẳng thắn nói ra, cũng không hề thể hiện bộ dáng khinh thường, nam tử tương ái ở nơi này không có gì đáng ngạc nhiên, chẳng qua nếu là thân huynh đệ thì kinh thế hãi tục một chút mà thôi. Sự thật đến tột cùng như thế nào? Phong Ngự Tu ở bên cạnh không nói, hắn muốn biết hai người này có giúp Hồng Lăng hay không.
Vô luận người khác nói như thế nào thì vẻ mặt của Hách Cửu Tiêu vẫn lạnh lùng, sự trầm tĩnh ôn hòa của Hách Thiên Thần cũng không thay đổi, giẫm lên bụi than trên mặt đất, hắn chắp tay nhìn xa xa. Trước mắt, tuyết trắng bao phủ đỉnh núi, giống như muốn nuốt chửng sơn lâm, cho dù tuyết rơi không còn nhiều như trước, nhưng hết thảy những gì có thể nhìn thấy đều là một màu trắng xóa.
Từ khi khởi hành cho đến nay đã vài tháng, bọn họ chọn sơn đạo mà đi, để tránh binh sĩ giao chiến nơi biên cương.
Ngay khi bọn họ đi Vạn Ương thì quan binh đại Viêm ở biên cương và Vạn Ương phát sinh xung đột, làm nổi dậy vô số đợt giao chiến, mà đồng thời trên giang hồ cũng cuồn cuộn vũ bão, không ít môn phái bị tiêu diệt vì Thất sát lệnh.
Đại Viêm và Vạn Ương là lần đầu tiên giao tranh trên chiến trường, thế cục rung chuyển, chiến sự đã ở trước mắt, trên giang hồ cũng không khiến người ta yên tâm, Hách Thiên Thần muốn nhanh chóng giải quyết, sớm ngày trở về. Điều đầu tiên bọn họ muốn làm ở Vạn Ương là tìm được Già Lam để giải độc cho Hách Cửu Tiêu, tiếp theo là tìm Diễm Hoa để hỏi rõ ràng thân thế của bọn họ, thứ ba là Yêu Hồ tộc…..
Mấy chuyện này cũng không phải chỉ trong vài ngày ngắn ngủi là có thể giải quyết ổn thỏa, nhất thiết phải nhanh chóng.
Không muốn hao phí thời gian, Hách Thiên Thần quyết định để cho Hồng Lăng đi thăm dò nơi nào có Băng Hà Liên Tử, bọn họ sẽ giúp nàng đi lấy ra, Hách Cửu Tiêu có thể trị bệnh cho cha nàng, rồi sau đó nàng phải dẫn bọn họ đi gặp Tư Tô, ngoài ra còn phải tường thuật hết thảy những chuyện về Tư Tô mà nàng biết được.
“Không cần phiền phức như vậy, hiện tại ta lập tức nói cho các ngươi, về Tư Tô thì kỳ thật ta cũng không biết nhiều lắm, ta chỉ biết cách một khoảng thời gian thì hắn sẽ đến ngọn núi này, có lẽ là luyện dược, có lẽ là hái thuốc, các ngươi trực tiếp gặp hắn để hỏi thì mới biết được.” Tính tình Hồng Lăng nóng nảy, vài ba câu thì liền nói về Tư Tô.
Nguyên lai Tư Tô thường đến Thiên Lộ, có gặp Hồng Lăng vài lần, sau đó xem như có quen biết, hắn muốn vài ngày thì Hồng Lăng giao cơm cho hắn một lần.
“Khi hắn đến, ngươi mấy ngày thì giao cơm một lần? Ngươi có thấy hắn đang làm cái gì hay không, bên cạnh hắn có ai khác hay không?” Hách Thiên Thần liên tục đặt câu hỏi, Hồng Lăng thiếu chút nữa trả lời không kịp, nàng không biết vì sao chuyện này lại quan trọng như vậy, bất quá vẫn trả lời, “Ước chừng hai ba ngày thì ta đi một lần, nhưng đều ở dưới chân núi, ta không thấy hắn, cũng không biết bên cạnh hắn còn có người nào khác hay không.”
“Hắn là người như thế nào?” Câu hỏi của Hách Cửu Tiêu vẫn lạnh như băng, nhưng Hách Thiên Thần có thể nghe ra cảm xúc phập phồng trong đó, Già Lam chế ra độc dược làm Hách Cửu Tiêu trúng độc đến nay vẫn chưa giải được, nay một tên đệ tử khác của Già Lam đã xuất hiện hành tung, nói không chừng có thể tìm được Già Lam, tính ra Hách Cửu Tiêu và Tư Tô chính là sư huynh đệ.
“Hắn…đợi một chút, để ta nhớ lại.” Hồng Lăng mặc dù lo lắng cho sinh tử của cha mình, nhưng nàng cũng biết không thể đắc tội hai người ở trước mắt, cha của nàng đã được đưa đến một nơi an toàn để người ta chiếu cố, nhất thời sẽ không xảy ra chuyện gì.
Nàng đi qua đi lại, cuối cùng chán nản khoát tay, “Ta không nhớ rõ, người này thật sự rất kỳ quái, mấy năm nay thỉnh thoảng gặp hắn, dường như cũng không thay đổi quá nhiều, vẫn là bộ dạng thiếu niên chưa đến hai mươi, lần nào cũng mỉm cười với ta, sau đó bước đi, ta không biết nên nói như thế nào.”
Hồng Lăng nhíu mày buông tay, tâm phiền ý loạn, sợ rằng mình không giúp gì được, sẽ khiến hai người thay đổi chủ ý.
Nhưng thật ra Hách Thiên Thần không muốn thay đổi chủ ý, bọn họ nhất định phải gặp Tư Tô, hắn cũng không quá bận tâm nếu phải giúp Hồng Lăng, Băng Hà Liên Tử là một bảo vật, thập phần hữu dụng đối với thanh tâm tĩnh khí, nếu tạm thời không thể hóa giải được độc của Già Lam thì Băng Hà Liên Tử vẫn có ích đối với Hách Cửu Tiêu.
Lúc này đám người đang đứng trên mảnh đất đã bị hỏa thiêu để nói chuyện, gió đông rất lớn, chờ đến khi màn đêm buông xuống, lại hỏi một chút chuyện liên quan đến Tư Tô, rồi phát hiện thật sự không hỏi thêm được điều gì, Hách Thiên Thần rốt cục buông tha, muốn tìm một nơi dừng chân để hảo hảo nghỉ ngơi, ngày mai lại tính tiếp.
Phong Ngự Tu xem ra thật sự có quan hệ đặc biệt với Mục Thịnh, cũng có thể là cảm thấy chỉ cần đi theo hai người bọn họ thì sẽ đợi được đến lúc Mục Thịnh xuất hiện, vì vậy hắn chủ động thay bọn họ an bài chỗ nghỉ ngơi, đó là một khách điếm trong thành Thiên Lộ, không lớn nhưng rất sạch sẽ.
Ban đêm, hai người dùng bữa tối, Hách Cửu Tiêu đứng dậy thu dọn bát đũa, bị Hách Thiên Thần giữ chặt, “Nếu để cho người ta nhìn thấy Huyết Ma Y làm những chuyện vặt vãnh như vậy, thì không biết sẽ có phản ứng thế nào, đặt xuống đi, gọi người đến thu dọn là được.”
Hách Cửu Tiêu nghe như vậy thì đặt bát đũa sang một bên, nhìn Hách Thiên Thần một cách ngoài ý muốn, “Lần này chúng ta không dẫn theo thủ hạ, việc này giao cho người ngoài đi làm, ngươi không thấy ngại hay sao?”
“Ra ngoài không thể chú trọng nhiều thứ như vậy.” Hách Thiên Thần nâng tách trà lên rồi uống một ngụm, tư thế ngồi trên ghế thật bình yên, ánh mắt như mang theo mây trời đang thản nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tuyết bên ngoài đã sớm ngừng rơi, nhưng sắc trời vẫn không thay đổi, bóng đêm mờ mịt, giống như đem thứ gì đó đặt trên đỉnh đầu, chỉ trong khoảnh khắc sẽ rơi xuống, khiến toàn bộ vạn vật trong thiên địa sẽ sụp đổ, làm lòng người trở nên nặng nề. Thời tiết nơi đây vừa lạnh vừa khô, không khí rất giá rét, hắn thích ngửi vào mùi hương thảo dược do những làn gió thoang thoảng mang đến.
“Không thể cứ tiếp tục như vậy, tật xấu này của ta càng lúc càng nghiêm trọng, ngay cả ngươi cũng mặc kệ.” Cảm giác được ánh mắt của Hách Cửu Tiêu vẫn nhìn hắn, Hách Thiên Thần thu hồi tầm mắt, giống như bất đắc dĩ thở dài.
“Có nghiêm trọng hơn thì cũng không sao, chỉ cần ngươi tin ta là được, ngươi không cần chạm vào người khác, cũng không cần phải thân cận với bọn họ.” Đối với điểm này thì Hách Cửu Tiêu không hề có ý kiến. (khoái quá chứ gì)
Hách Thiên Thần vừa cười vừa lắc đầu, hơi nhắm mắt tựa lưng vào ghế, im lặng trong một lúc rồi mới thì thầm, “Thật hy vọng độc của ngươi sớm được hóa giải…..Như vậy thì ta cũng có thể yên tâm.”
“Ngươi mệt rồi, đừng suy nghĩ nhiều quá.” Hách Cửu Tiêu mơn trớn trên vết nhăn ở mi tâm của Hách Thiên Thần, bộ dáng nhíu mày của hắn rất đẹp mắt, vẻ mặt khi trầm tư rất động lòng người, nhưng bởi vì như vậy mà giữa mi tâm có một dấu vết rất nhạt, cũng không làm cho khuôn mặt bị thất sắc, thậm chí càng tăng thêm phong thái thuộc về người nam nhân chín chắn.
Cúi người hôn xuống, Hách Cửu Tiêu hôn từ giữa mi tâm của Hách Thiên Thần rồi trượt xuống mi mắt, “Ngươi không cần bận tâm chuyện ở Trung Nguyên, ta đã phái người giám sát, trải qua Thất sát lệnh lần này, bọn họ sẽ biết đường mà an phận.”
“Ngươi muốn nhất thống giang hồ, cho dù bây giờ không thể triệt để làm được, nhưng hiệu quả cũng xấp xỉ tương tự, lần này giết một người răn trăm người, bọn họ căn bản không có lời nào để nói, ta chỉ lo lắng phía bên triều đình lại xảy ra chuyện, biết chúng ta đến nơi này, không biết Sở Lôi và Sở Thanh Hàn sẽ có hành động gì.”
Hách Thiên Thần đứng dậy, cử động tay chân một chút, suy nghĩ trong lòng của hắn rất nhiều, gần đây cảm thấy có một chút rối loạn, chắc là độc trên người của Hách Cửu Tiêu chưa được giải, làm cho hắn không thể yên tâm.
“Đi tắm rửa trước, sau đó sớm đi ngủ, việc này không cần phải suy nghĩ nhiều. Nếu bọn họ muốn làm gì, chờ đến khi ngươi nhìn thấy thì sẽ biết, dù sao tin tức cũng sẽ truyền đến.” Hách Cửu Tiêu kéo hắn đi tắm, hai người ngâm mình vào trong nước, cùng nhau nhẹ nhàng thở ra, cho dù bọn họ là người luyện võ, thân thể cường tráng, nhưng dù sao trên đường cũng có một chút mệt nhọc, nhất là vào đông, có thể tắm rửa như vậy thì quả thật dị thường sảng khoái.
Có lẽ là bị nước ấm kích thích, thân thể của Hách Thiên Thần khi kề sát vào người của Hách Cửu Tiêu đã nổi dậy một chút phản ứng, Hách Cửu Tiêu nhìn thấy, bỗng nhiên nói, “Mấy ngày rồi ta vẫn chưa chạm vào ngươi.”
“Thì tính sao?” Hách Thiên Thần xoay người, tắm rửa xong xuôi, hắn chuẩn bị bước ra khỏi bể nước. Trong lòng của hắn kỳ thật không có suy nghĩ kia, chẳng qua phản ứng của thân thể rất trung thực, làm cho hắn muốn che giấu cũng không kịp, kết quả bị Hách Cửu Tiêu nhìn thấy.
“Có muốn hay không?” Lời nói của Hách Cửu Tiêu vẫn rất thẳng thắn, trực tiếp ôm lấy Hách Thiên Thần, ghé vào lỗ tai của hắn mà thì thầm.
Hách Thiên Thần đã sớm quen với những câu hỏi thẳng thắn như thế của Hách Cửu Tiêu, hơi thở bên tai ấm áp, cùng với hơi nước quấn quanh vào trong tai của hắn, hắn yên lặng tĩnh tâm, ngoảnh đầu ra sau, rồi thong thả chậm rãi mở miệng, “Ta đang suy nghĩ, sinh thần của ngươi đã qua, trên đường đến Vạn Ương.”
Quả thật, lúc trước đã từng nhắc đến, nhưng sau đó gấp rút lên đường, không còn ai nhớ lại, Hách Cửu Tiêu không biết lúc này vì sao Hách Thiên Thần lại bỗng nhiên nhắc đến, bọn họ cũng không phải là những người quan tâm đến ngày sinh thần của mình, đang muốn hỏi thì chỉ thấy Hách Thiên Thần chậm rãi nói tiếp, “Ta vốn có chuẩn bị lễ vật cho ngươi, đáng tiếc trên đường cũng không thích hợp.”
“Nga?” Hách Cửu Tiêu nâng mắt lên, khẽ nghiêng đầu về phía trước, nhìn đến một bên mặt của Hách Thiên Thần, ánh mắt rất có thâm ý, trong lòng của Hách Cửu Tiêu khẽ rung động, bất giác mỉm cười, “Là lễ vật gì? Nói ta nghe một chút có được hay không?”
“Ngươi nói xem, là cái gì?” Hách Thiên Thần cười nhẹ, trực tiếp bước ra khỏi bể nước, mang theo một thân ướt sũng, xích lõa bước đi, lấy ra một chiếc khăn cẩn thận lau khô nước trên người, rồi phủ thêm ngoại bào, sau đó trực tiếp lên giường nằm xuống, “Ta ngủ trước, ngươi cũng nên đi nghỉ sớm.”
Đáp án của vấn đề này thì Hách Cửu Tiêu không phải không biết, bọn họ đã sớm hiểu rõ lòng nhau. Trên thực tế, khi ở trên giường, Hách Thiên Thần đã từng ám chỉ rất nhiều lần.
Hách Thiên Thần càng lúc càng để ý đến hắn, điểm này thì Hách Cửu Tiêu hoàn toàn nhận thức.
Đứng trong nước, Hách Cửu Tiêu lướt mắt nhìn xuống hôn ấn trước ngực, cùng với hôn ấn ở bên cổ mà Hách Thiên Thần cố ý lưu lại….Bờ môi ám trầm hơi nhếch lên, hắn bước ra khỏi bể tắm, tùy tay cầm lấy chiếc khăn mà Hách Thiên Thần đã sử dụng, rồi lau khô nước trên người, không mặc thêm y phục mà chỉ trực tiếp xốc chăn bông rồi nằm bên cạnh Hách Thiên Thần, ôm chặt đệ đệ của mình vào lòng.
Hách Thiên Thần hơi cử động, điều chỉnh tư thế ngủ một chút, hai người lần lượt chìm vào giấc ngủ, bọn họ quả thật rất mệt mỏi.
“Hách Thiên Thần! Hách Cửu Tiêu! Ta có tin tức!” Ngày hôm sau, khi trời còn tờ mờ sáng, thì Hồng Lăng đã kích động tiến đến gõ cửa, “Ta biết Băng Hà Liên Tử ở đâu! Đi tìm Vô Ưu phu nhân!”