Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 210: Chương 210




“Nàng không thể đi theo chúng ta.” Hách Thiên Thần ngoảnh đầu nhìn vào bên trong, “Ở Vạn Ương không biết còn có thể gặp phải chuyện gì, nàng ở cùng chúng ta rất nguy hiểm.”

“Vậy trước tiên phái người đưa nàng về Trung Nguyên, đến Thiên Cơ Các, thủ hạ Tử Diễm của ngươi có thể chiếu cố nàng.” Từ khi Hách Thiên Thần nói rõ với Tử Diễm thì nàng thập phần chú ý ngôn hành, Hách Cửu Tiêu đối với nàng cũng không giống như trước kia, Hách Thiên Thần nghĩ đến dĩ vãng, không khỏi cảm khái, “Gần một năm.”

“Ừhm.” Hách Cửu Tiêu trầm giọng đáp, “Qua một tháng nữa sẽ tròn một năm.” Từ khi nhận thức cho đến nay đã gần một năm, biết hắn nói về chuyện gì, khi Hách Cửu Tiêu trả lời là lúc giọng nói phất qua bên tai Hách Thiên Thần, ngửi vào mùi hương thanh đạm của hơi nước trên tóc Hách Thiên Thần.

Đó là mùi hương của nước suối ở khe núi, Hách Thiên Thần phái người xuống hạ sơn mua thức ăn, Hách Cửu Tiêu thì phái người múc nước suối, trải qua một trận đại chiến, không thể hoàn toàn tắm rửa nhưng lau mình thì vẫn có thể. Mặc dù Hách Thiên Thần cũng không nói gì, nhưng Hách Cửu Tiêu vẫn cầm đến trang phục sạch sẽ cho hắn thay đổi, sau đó bọn họ mới dùng bữa.

“Thời gian trôi qua thật nhanh, chúng ta đến Vạn Ương cũng được một quãng thời gian, chờ đến khi trở lại Trung Nguyên, không biết sẽ có bao nhiêu biến hóa.” Hách Thiên Thần thản nhiên nói, không có cảm khái cũng không có lo lắng, đã thật lâu không trò chuyện yên bình như vậy, không thảo luận việc gì, mà chỉ là thuần túy tán gẫu.

Hách Cửu Tiêu ôm hắn từ phía sau, hai người cùng nhau nhìn về phía chân trời, tối nay những vì tinh tú trên bầu trời dị thường sáng ngời, trong lòng của hắn cũng thật an bình, chậm rãi cầm lấy bàn tay đang vờn quanh trước người.

Một ngữ thanh nhẹ nhàng vang lên, “Cửu Tiêu, ta đã nghĩ, nếu như độc Già Lam của ngươi không được giải thì cùng lắm cả đời này ta sẽ xem chừng ngươi, không cho ngươi sử dụng dị năng, như vậy thì độc Già Lam cũng không ảnh hưởng đến ngươi.”

“Vậy thì ngươi lúc nào cũng phải xem chừng, lúc nào cũng phải quan tâm mới được, nếu không, khi không có ngươi ở bên cạnh mà ta lại sử dụng dị năng, sẽ bị phát độc.” Hách Cửu Tiêu thấy đề nghị này xem ra cũng không tệ, hắn khẽ trêu đùa, tựa như lúc trước, hắn dùng chính an nguy của mình để trói buộc người trước mắt.

“Giảo hoạt.” Hách Thiên Thần âm trầm cười nhẹ, đối với điểm này thì hắn chỉ có thể đưa ra lời đánh giá như vậy. Mở ra vòng tay đang ôm trước người, hắn nghiêng đầu nói với Hách Cửu Tiêu, “Chúng ta đi ra phía sau quan sát một chút.”

“Ngươi muốn đi ra phía sau làm cái gì? Nơi đó không có người…” Hách Cửu Tiêu vẫn giữ chặt hắn, truyền đến ánh mắt như mang theo một hàm nghĩa nào đó, bóng đêm càng khiến khuôn mặt này có vẻ lạnh lùng yêu dị.

Hách Thiên Thần không thể không dừng bước, quay đầu lại, nhìn hắn một cách kỳ lạ, như cười như không mà lắc đầu, “Ngươi đang miên man suy nghĩ cái gì?”

“Ngươi cũng biết ta đang suy nghĩ cái gì.” Hách Cửu Tiêu đi theo hắn, những lời này Hách Thiên Thần tựa như không nghe thấy, thản nhiên liếc mắt một cái, không nói thêm bất luận điều gì nữa, bên miệng khẽ nhếch lên một đường cong, rồi hắn dẫn Hách Cửu Tiêu đi ra phía sau ngôi nhà.

Hai ngươi giẫm lên những bụi cỏ, có thể nghe được tiếng vang sột soạt, trong đêm tối không thể nhận ra màu xanh nhạt của cỏ khô, nhưng có thể ngửi được mùi hương thơm ngát của thảo mộc ở xung quanh.

Lời nói của Hách Cửu Tiêu đương nhiên không phải thật, cho dù bọn họ đã từng hoan ái trong hồ nước, nhưng hắn biết Hách Thiên Thần vẫn có một chút bài xích đối với trường hợp này, Hách Thiên Thần sẽ không làm cho chính mình lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm và khó xử, dưới tình hình ở xung quanh còn có người khác thì Hách Thiên Thần luôn kiềm chế tất cả hành động quá mức thân mật giữa hai người.

Bình tĩnh và lý trí là hai điểm mà Hách Thiên Thần sẽ không thay đổi cho dù ở bất luận nơi nào, Hách Thiên Thần đã vì Hách Cửu Tiêu mà thỏa hiệp, Hách Cửu Tiêu cũng như vậy, làm cho Hách Thiên Thần từ không tin tưởng dần dần không còn nghi ngờ, giữa hai người là một chút thỏa hiệp với nhau, mãi cho đến hôm nay.

Không phải chưa từng có tranh chấp, nhưng lý trí của Hách Thiên Thần luôn tạo ra hiệu quả, giả như khi chiến tranh lạnh, thái độ cường ngạnh của Hách Cửu Tiêu luôn làm tăng cao sự tranh chấp, nhưng sau đó lại có thể nhanh chóng hóa giải vấn đề. Nhớ lại một năm qua, bọn họ đều có ảo giác thời gian như thoi đưa, nhưng bọn họ lại cảm thấy tựa hồ đã chung sống với nhau từ rất lâu.

“Có thấy cái gì không?” Hách Thiên Thần dừng lại ở một khoảng đất trống phía sau ngôi nhà, trước mắt là những bụi cây rậm rạp và bãi cỏ khô mọc tràn lan, Hách Cửu Tiêu hướng ra xa nhìn vài lần, “Ngươi đang tìm cái gì? Mộ của hắn?”

“Ta không xác định.” Hách Thiên Thần cho rằng nơi này quả thật từng là chỗ ở của Già Lam, Già Lam đã chết, dù sao hắn cũng muốn xác thực, “Sống phải thấy người, chết phải thấy xác. Trừ phi thấy thi thể của hắn, bằng không….” Hắn sẽ không mất hy vọng.

Hơi nheo mắt lại, hắn nhìn xuống bóng tốiở dưới chân, y mệ bị gió thổi phất phơ, ánh mắt chậm rãi di chuyển trên mặt đất, Hách Thiên Thần phi thường chuyên chú.

Dù sao sự tình liên quan đến độc Già Lam trên người Hách Cửu Tiêu, bất luận lúc trước nói một cách thoải mái như thế nào thì Hách Thiên Thần vẫn xem rằng đây là tâm bệnh, là mối ẩn ưu cần phải loại bỏ.

“Cho dù tìm không thấy thì ta cũng vô sự, ta cam đoan sẽ không xảy ra chuyện như lúc trước.” Hách Cửu Tiêu cũng muốn giải độc, nhưng không muốn Hách Thiên Thần quá mức chấp nhất đối với điều này, để tránh cuối cùng bị thất vọng.

Đứng trong gió, bọn họ chăm chú nhìn bụi cỏ dưới triền núi, đôi mắt của Hách Cửu Tiêu ở dưới ánh trăng càng có vẻ lạnh như băng, lại nắm lấy tay của Hách Thiên Thần, “Yên tâm, cho dù không có Già Lam thì sớm muộn gì ta cũng có thể giải được độc trên người, không có Linh Tê Băng Thiền cũng không sao, có lẽ sẽ tìm được vật khác thay thế.”

Hách Thiên Thần gật đầu, ánh mắt vẫn không nhúc nhích, bỗng nhiên chỉ vào một hướng, “Ngươi nhìn nơi đó, có phải là một phần mộ hay không?”

Hách Cửu Tiêu vận công nhìn sang, “Không sai, là phần mộ đã rất nhiều năm.” Hắn đi lên phía trước, Hách Thiên Thần bước nhanh đuổi theo, tới trước phần mộ bị cỏ hoang phủ kín.

“Là Già Lam.” Trên bia mộ có khắc hai chữ thật rõ ràng, lướt nhìn từng chữ một, ánh trăng mờ ảo chiếu xuống vẻ mặt thất vọng của Hách Thiên Thần, hắn thở dài một tiếng, “Ta đoán rằng Già Lam đã chết, Tư Tô cũng đã thừa nhận, nhưng ta vẫn ôm một tia hy vọng, hiện tại, ngay cả một chút hy vọng cũng không có.”

“Cửu Tiêu….” Hắn xoay người ôm chặt Hách Cửu Tiêu ở phía sau, ánh mắt trầm hạ tựa như sắp sửa chìm ngập trong biển sâu, “Nếu Già Lam không thể giải được, cả đời này ngươi phải chịu nó khống chế, khi gặp nguy hiểm cũng không thể sử dụng dị lực, đối với ngươi thật sự bất lợi, ngươi nhất định, nhất định phải vì mình mà chế ra thuốc giải, có nghe thấy không?”

Nghe thấy giọng nói nghiêm khắc giống như mệnh lệnh, Hách Cửu Tiêu lại mỉm cười, ánh mắt lấp lánh dị quang, bờ môi mỏng manh nâng lên, “Đừng quên ta là Huyết Ma Y, trên đời này không có độc nào không thể giải.” Trong lời nói có kiêu ngạo cũng có trấn an, cho dù trên lưng bị Hách Thiên Thần ghì chặt đến phát đau, nhưng biểu tình trên mặt vẫn không có một chút biến hóa, “Ngươi yên tâm.”

“Hảo, ta sẽ chờ đến khi ngươi làm cho ta yên tâm.” Chậm rãi thả lỏng hai tay, Hách Thiên Thần nhìn hắn thật sâu một cái, lại ôm chặt một chút rồi mới buông ra, sau đó nhìn chăm chú dưới chân, “Gọi vài người đến đây.”

“Ngươi muốn đào mộ?” Hách Cửu Tiêu không hề ngờ đến, Hách Thiên Thần cư nhiên lại làm đến mức này, Hách Thiên Thần rõ ràng không thể chịu được những thứ ô uế.

“Ta nói rồi, sống phải thấy người, chết phải thấy xác.” Chậm rãi nói xong, Hách Thiên Thần đứng trước mộ, giọng nói thản nhiên không thấy dao động, hắn thậm chí muốn tự tay nhổ lên tấm bia mộ, vừa mới vươn tay thì đã bị Hách Cửu Tiêu giữ chặt.

“Không cần vì ta mà làm như vậy, hắn đã chết, ta rất xác định, ta rất rõ lực lượng của chính mình, hắn không chết mới là ngoài ý muốn, đã chết thì cũng không có gì kỳ quái, không cần phải đào.” Có thể nghe ra sự bất mãn trong lời nói của Hách Cửu Tiêu, hắn không muốn Hách Thiên Thần làm như vậy.

“Nếu ngươi muốn đào thì để cho người khác đến đào, không cần phải vội vàng.” Hách Thiên Thần trực tiếp bị Hách Cửu Tiêu kéo lui vài bước, Hách Cửu Tiêu dường như sợ hắn lây dính những thứ dơ bẩn, lập tức mạnh mẽ kéo hắn vào sát người của mình, “Ta không muốn ô uế tay của ngươi, hiểu chưa?”

“Chuyện này cũng không thành vấn đề.” Nhẹ nhàng mỉm cười, Hách Thiên Thần từng bị ném vào một núi thi thể, vì vậy chỉ một cái xác thì đối với hắn cũng không thành vấn đề, bất quá thái độ của Hách Cửu Tiêu kiên quyết như thế, hắn chỉ có thể gật đầu, “Được rồi…nghe lời ngươi.”

“Lần này nên nghe lời ta, chuyện của Tư Tô ta còn chưa thanh toán với ngươi.” Hách Cửu Tiêu kề sát vào người hắn, giữ chặt tay hắn rồi kéo hắn đến một chỗ cách xa phần mộ một chút, “Mấy ngày trước ta phải chịu đựng như thế nào, ngươi có biết hay không?”

“Dung mạo của Tư Tô cũng không tệ, ngươi không cần phải chịu đựng hắn.” Như là không biết ý tứ của Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần cười một cách lạnh nhạt, “Đã khuya rồi, chúng ta gọi người đến.”

“Đều là chủ ý của ngươi, cho dù hắn không xấu, nhưng ta cũng không muốn hắn tiếp cận, ngươi biết rõ ngày ngày hắn đến dây dưa, chẳng lẽ trong lòng không thấy khó chịu?” Hách Cửu Tiêu càng lúc càng kề sát vào hắn, toàn thân tỏa ra hơi thở nguy hiểm, cố ý muốn hắn trả lời. Hách Thiên Thần bất đắc dĩ nhìn Hách Cửu Tiêu, “Ngươi cũng đã biết, còn hỏi cái gì nữa?”

“Không nói sao? Không nói, ta muốn ngươi ngay tại chỗ này…” Đột nhiên cắn vành tai của Hách Thiên Thần, hơi thở nóng ấm thổi vào trong tai, Hách Cửu Tiêu ghé vào tai hắn rồi thì thầm, “Ngươi chọn cách nào?”

Hách Thiên Thần đương nhiên không có khả năng làm chuyện đó với Hách Cửu Tiêu ở một nơi mà người ta có thể đến bất cứ lúc nào, Hách Cửu Tiêu cũng không thật sự muốn làm như vậy, nhưng hắn hiểu được Hách Cửu Tiêu quả thật muốn biết.

Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể vòng tay ôm Hách Cửu Tiêu rồi thấp giọng trả lời, “Đúng, việc này vốn là chủ ý của ta, nhưng sau đó ta lại hối hận, hối hận không nên dùng biện pháp này, ta lúc nào cũng nhẫn nại, cố gắng tiếp tục giả vờ, thậm chí có đôi khi ta thật sự nổi giận.”

“Vừa lòng?” Giữ chặt cổ của Hách Cửu Tiêu, Hách Thiên Thần vừa dứt lời thì liền mạnh mẽ hôn xuống bên gáy của hắn, lưu lại một dấu vết màu đỏ thật sâu, đầu ngón tay khẽ vuốt qua, hắn xoay người ly khai, “Ta đi gọi người đến.”

Hách Cửu Tiêu làm sao cho phép hắn ly khai, vừa mới cất bước thì Hách Cửu Tiêu đã giữ chặt y mệ của Hách Thiên Thần, đúng lúc này, bên kia phần mộ vang lên tiếng bước chân giẫm trên cỏ, phát ra những tiếng sột soạt, “Hách Thiên Thần? Hách Cửu Tiêu?”

Hai người xoay lại, cùng nhau nhìn về phía tàng cây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.