Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 214: Chương 214




“Thiên Dũ Tuyền?” Hách Thiên Thần nghe thấy cái tên này thì liền giật mình, “Không biết nguồn nước suối này có gì đặc biệt? Ngoại trừ chữa trị nội thương thì còn có công hiệu gì khác hay sao?” Dường như trong thư sách có ghi chép lại, nhưng hắn nhớ rõ nguồn nước suối kia đã khô cạn.

“Có thể chữa trị nội ngoại thương.” Trước khi Lục Hữu Công trả lời thì Hách Cửu Tiêu đã giải đáp thắc mắc của Hách Thiên Thần, hắn biết nguồn nước suối này, cũng biết Hách Thiên Thần đang suy nghĩ cái gì, “Nhưng nó vô hiệu đối với độc vật.”

“Chưa thử qua thì làm sao có thể xác định? Nếu ta đoán không lầm, thì nguồn nước suối này sau khi khô cạn lại xuất hiện, có lẽ dược tính trong nước biến đổi, cũng chưa thể biết được.” Hách Thiên Thần nắm thật chặt tay của Hách Cửu Tiêu, ánh mắt thản nhiên nhìn hắn, cũng rất chuyên chú, “Bất luận một tia hy vọng nào cũng không thể bỏ qua, chúng ta đi nhìn thử cũng vô hại.”

Đối với loại thuyết phục như vậy thì Hách Cửu Tiêu chỉ có thể đành chịu, mỗi lần Hách Thiên Thần quan tâm lo lắng đều làm cho Hách Cửu Tiêu cảm thấy thật ấm áp, vuốt nhẹ mái tóc trên bờ vai của Hách Thiên Thần, hắn chỉ có thể gật đầu, “Được rồi, vậy thì đi nhìn thử.” Nếu không đi, Hách Thiên Thần nhất định sẽ bất an, điểm này thì Hách Cửu Tiêu hiểu rất rõ.

Tố Tố nhìn cử chỉ của huynh đệ bọn họ một cách kỳ quái, nàng có nghe qua lời đồn, nhưng trong lời đồn không nói rõ quan hệ của hai người, cho nên nàng chỉ có thể dựa trên tính danh của bọn họ mà suy đoán hai người là huynh đệ, không biết điều gì khác, trước mắt nhìn thấy tình cảnh như vậy, liền cảm thấy quan hệ giữa huynh đệ bọn họ tất nhiên phi thường tốt đẹp, vì thế trong lòng có một chút so đo.

Sau khi nàng nghe thấy Hách Cửu Tiêu trả lời thì lập tức vui mừng bước đến trước mặt Hách Thiên Thần, “Tố Tố đa tạ nhị vị đã cứu giúp, chúng ta đi thôi, nếu các ngươi muốn lấy nước suối thì phải đi sớm một chút, bằng không sẽ bị người ta múc hết, nguồn nước suối kia mỗi lần phun ra không nhiều nước lắm.”

“Tố Tố nói không sai, chúng ta mau lên đường.” Lục Hữu Công dáng người gầy yếu, mặc bạch y bào, hơi có một chút cốt cách của người tu tiên, hắn phất y mệ lên phía trước, “Chúng ta dẫn đường, đến chiều tối có lẽ sẽ đến nơi.”

Hơn mười người lên ngựa, tiếp tục đi phía trước, dọc đường đi, Tố Tố thủy chung loanh quanh bên cạnh ngựa của hai huynh đệ.

Thoạt nhìn Hách Thiên Thần có vẻ dễ tiếp cận hơn một chút, vì vậy nàng luôn quanh quẩn bên cạnh hắn, nhẹ nhàng hỏi, cúi đầu nói, không biết trò chuyện cái gì với Hách Thiên Thần, kỳ dị chính là Hách Thiên Thần cư nhiên không đuổi nàng đi.

“….Thật sự…..còn sau đó…” Hách Cửu Tiêu ở trên lưng ngựa chỉ nghe thấy Tố Tố sợ hãi thán phục, sau đó liền thấy Hách Thiên Thần mỉm cười có thâm ý, ngẫu nhiên lại liếc nhìn hắn một cái, ánh mắt tựa hồ có một chút lạnh nhạt.

Hắn cùng với tiểu nha đầu kia có thể nói cái gì với nhau? Hách Cửu Tiêu nhìn hắn, sắc mặt sương hàn như muốn ăn tươi nuốt sống người ta, Hách Thiên Thần tựa hồ không biết, thản nhiên trả lời một đống vấn đề của Tố Tố, cũng không hề thất lễ, vẻ mặt ôn hòa thản nhiên, làm cho những người khác ở phía sau đều không ngừng gật đầu.

Trung Nguyên đất rộng người đông, nhưng thanh danh của Đàn Y công tử ở Trung Nguyên lại khiến người ta kính nể, huống chi là tái ngoại, sau khi bọn họ biết hai người là nhân vật rất nổi danh ở Trung Nguyên, thì đều đồng thanh tán thưởng, thậm chí còn có người trêu ghẹo Tố Tố và Hách Thiên Thần. Đối với những lời này, Tố Tố chỉ thờ ơ, còn Hách Thiên Thần khẽ nhếch môi, nhưng không hề tỏ thái độ.

Hắn không tỏ thái độ lại làm cho Hách Cửu Tiêu nổi giận, rốt cục nhịn không được mà giữ chặt dây cương của Hách Thiên Thần, làm cho hắn dừng ngựa, những người khác cảm thấy kỳ lạ nên cũng dừng lại, Hách Thiên Thần mỉm cười lắc đầu, “Các ngươi đi trước đi, huynh trưởng của ta có việc cần nói với ta.”

Tất cả mọi người đều cảm thấy tính cách của Hách Cửu Tiêu kỳ quái, lạnh lùng, không hề để ý đến ai, nên bọn họ càng kính sợ hắn hơn một chút, nghe như vậy cũng không cảm thấy hành động bất thình lình của hắn có gì kỳ lạ, bọn họ chậm rãi đi phía trước, chờ hai người đuổi theo.

“Huynh trưởng?” Hách Cửu Tiêu nheo mắt một cách nguy hiểm, đôi mắt sắc lạnh trở nên sáng quắc, Hách Thiên Thần mỉm cười lạnh nhạt, “Chẳng lẽ ngươi không phải huynh trưởng của ta?”

“Ngươi nói lại một lần nữa xem, ta sẽ ở trước mặt bọn họ mà hôn ngươi, để xem ngươi còn dám nói như vậy hay không.” Hách Cửu Tiêu cầm chặt tay hắn. Hách Thiên Thần đang ngồi trên lưng ngựa, nghiêng người qua một chút rồi dựa vào Hách Cửu Tiêu, kéo dây cương làm cho ngựa đến gần, chờ đến khi ngồi thẳng thì hắn mới bất đắc dĩ cười khẽ, “Chẳng lẽ lại nói là không phải?”

“Ngươi đã nói như vậy thì phải hảo hảo chuẩn bị, chờ đến khi bọn họ biết quan hệ kia của chúng ta, lúc đó sẽ có phản ứng gì.” Ánh mắt lạnh như băng của Hách Cửu Tiêu nhìn ra phía xa, nhìn thấy Tố Tố đang quay lại nhìn về nơi này, hắn quay đầu thì thấy ánh mắt của Hách Thiên Thần khẽ chớp động, “Nàng nói cái gì với ngươi?”

“Chẳng lẽ ngươi không nghe thấy?” Mặc dù có tiếng cưỡi ngựa, nhưng với công lực của Hách Cửu Tiêu thì hắn vẫn có thể dễ dàng nghe được những câu hỏi của Tố Tố, Hách Thiên Thần điềm nhiên hỏi ngược lại Hách Cửu Tiêu, dẫn đến sắc mặt của Hách Cửu Tiêu càng trở nên thâm trầm, “Ta không có nghe, ta muốn ngươi chính miệng nói cho ta biết, ngươi và nàng nói cái gì mà nhiều như vậy?”

“Nàng hỏi ta, ngươi có phải là ca ca của ta hay không, ngươi ở Trung Nguyên có thân phận như thế nào, trong nhà của ngươi có thê thất hay chưa, sẽ ở Vạn Ương bao lâu…” Hách Thiên Thần thuật lại từng câu hỏi của Tố Tố, ngữ điệu dị thường ôn hòa, ánh mắt lại giống như mới vừa rồi Hách Cửu Tiêu nhìn thấy, có một chút lạnh nhạt. Hách Thiên Thần thản nhiên nói tiếp, “Là ngươi làm cho cô nương người ta động xuân tâm, đừng tới hỏi ta.”

Hách Thiên Thần thu tay lại, nhưng Hách Cửu Tiêu lại túm chặt y mệ của hắn, bỗng nhiên lộ ra một chút tươi cười, “Quả nhiên là vì vậy, ngươi đang ghen, trong lời nói chỉ có mùi chua.”

Nghe giọng điệu của Hách Cửu Tiêu thì chứng tỏ đã biết rõ, vậy mà còn muốn hỏi hắn, Hách Thiên Thần trầm mắt xuống, nhíu mày nhìn Hách Cửu Tiêu, “Mới vừa rồi ngươi thật sự không nghe thấy?”

“Ta không cố tình, nhưng ta vẫn nghe thấy được.” Ánh mắt của Hách Cửu Tiêu chớp động, hắn siết chặt bàn tay đang túm lấy y mệ của Hách Thiên Thần. Hách Thiên Thần nhìn ra xa xa, qua một lúc, người của Xích Lang tộc đã cách khá xa, nhìn không thấy nơi này.

“Đều là tự ngươi rước lấy.” Hách Thiên Thần vọt người nhảy ra sau lưng của Hách Cửu Tiêu, đè hắn xuống, bờ môi của hai người dán chặt vào nhau.

Hách Thiên Thần vòng hai tay ôm lấy Hách Cửu Tiêu, kéo Hách Cửu Tiêu ngửa ra phía sau, rồi nhoài người cắn xuống bờ môi của Hách Cửu Tiêu, giống như phát tiết bất mãn. Đáy mắt của Hách Cửu Tiêu đang mang theo ý cười thì bị nhiệt độ nóng rực trên môi dần dần thay thế, hắn ngửa đầu, đưa tay ngược ra sau để ôm lấy cổ của Hách Thiên Thần, làm cho đôi môi đang giao thoa càng xâm nhập sâu hơn.

Đầu lưỡi quấn quanh, hơi thở dồn dập, tiếng gió thổi vi vu bên tai, đôi tay của Hách Thiên Thần đang đặt trước ngực của Hách Cửu Tiêu mạnh mẽ kéo ngược hắn về phía sau, làm cho hai người càng thêm kề sát. Mút vào, khẽ cắn, lại buông ra, đầu lưỡi xâm nhập và chiếm đoạt hết thảy ướt át bên trong.

Bọn họ thiếu chút nữa đã quên bản thân mình đang ở đâu, quên rằng bây giờ đang là ban ngày, bọn họ đang ở trên đường lộ.

Nụ hôn này dây dưa không ngớt, mỗi lần Hách Thiên Thần thối lui thì lại bị Hách Cửu Tiêu giữ chặt, đến khi Hách Cửu Tiêu đình chỉ thì Hách Thiên Thần lại đoạt lấy thế chủ động. Ngựa dưới thân tựa hồ cảm giác được nhiệt độ kịch liệt trên lưng, nó nôn nóng phe phẩy chiếc đuôi dài, giẫm chân vài cái lên mặt đất, hai người đang ngồi trên lưng ngựa không kịp phòng bị, nên bờ môi chạm vào nhau, bọn họ thở hổn hển tách ra, rồi nhìn nhau cười to.

“Nếu không đi thì bọn họ sẽ quay lại.” Ngữ thanh có một chút khàn đặc, Hách Thiên Thần ho nhẹ, sau đó quay trở lại trên lưng ngựa của mình, đang chuẩn bị đuổi theo thì bỗng nhiên Hách Cửu Tiêu lại đưa tay sờ xuống hạ khố một chút, “Mấy ngày nay không chạm ngươi, tích trữ rất nhiều, tới đó chúng ta trước tiên phải tìm một gian phòng.” (em bái anh luôn)

Hách Cửu Tiêu nói lên những lời này nhưng sắc mặt không hề thay đổi, Hách Thiên Thần nghe như vậy, thân hình đang ngồi thẳng trở nên cứng đờ, trên mặt không biết là biểu tình gì, bất quá cũng chỉ trong chớp mắt, “Cửu Tiêu….” Hách Cửu Tiêu thân là thầy y, lại có thể nói ra những lời kinh người một cách thản nhiên như vậy, hắn chỉ có thể lắc đầu.

Nhưng Hách Thiên Thần trả lời vẫn rất ung dung, “Ngươi yên tâm, ngươi còn nợ ta, ta nhất định sẽ đòi lại.”

“Ngươi muốn thử một chút?” Hách Cửu Tiêu không lộ ra vẻ tức giận, mà là thập phần hứng thú, Hách Thiên Thần đá bụng ngựa một cú, “Nói nhiều không bằng làm nhiều.”

Trong tiếng cười và tiếng vó ngựa dần dần đi xa, Hách Cửu Tiêu giục ngựa đuổi theo, hai người cùng nhau bắt kịp hàng ngũ ở phía trước. Không biết hai người nói cái gì mà lâu như vậy, Tố Tố thập phần cảm thấy hiếu kỳ, nhưng Hách Thiên Thần chỉ lắc đầu mỉm cười một cách lạnh nhạt, “Không có gì, chỉ là chuyện trong gia đình.”

Người ngoài không nên tùy tiện hỏi chuyện trong gia đình của người ta, Tố Tố rất thắc mắc, nhưng vẫn im miệng lại, xuyên qua con đường phía trước thì sẽ đến doanh trại của bọn họ, nàng giới thiệu với hai người một chút tập quán của Xích Lang tộc.

Xích Lang tộc dựa theo thời tiết từ Nam chí Bắc, xem săn bắn là việc hệ trọng, đem con mồi trao đổi với các tộc khác để lấy nhu yếu phẩm cho mình, cũng đem da lông của động vật hữu dụng đến biên giới để trao đổi với thương nhân ở Trung Nguyên, lấy một chút ngân lượng.

“Nhưng loại thú duy nhất mà tộc của chúng ta không giết chính là lang, đó là thần vật của tộc ta, tương truyền lang là tổ tiên của chúng ta.” Lục Hữu Công nghe Tố Tố nói xong, liền bổ sung. Sắp đến doanh địa, tâm tình của hắn trở nên ổn định, tinh thần thoạt nhìn cũng tốt hơn rất nhiều, dặn dò những người khác chạy về trước để thông báo.

“Như vậy Yêu Hồ tộc thì sao?” Trong hàng ngũ, hai huynh đệ cưỡi ngựa đi ở giữa, Hách Cửu Tiêu nghe Lục Hữu Công nói về Xích Lang tộc thì lạnh giọng hỏi.

Đây là lần đầu tiên Hách Cửu Tiêu chủ động mở miệng với hắn, Lục Hữu Công bị ánh mắt của Hách Cửu Tiêu cả kinh, cố gắng kiếm chề bất an trong lòng, hắn thành thật trả lời, “Yêu Hồ tộc cũng có thần vật của bọn họ, nghe nói bọn họ là hậu duệ của Yêu Hồ, cho nên trong tộc có không ít người đều có một chút năng lực kỳ lạ.”

Dứt lời, Lục Hữu Công quan sát hai người vài lần, hắn dường như đã từng nghe nói bọn họ cũng có huyết thống Yêu Hồ tộc, nhưng là tin đồn nên hắn không dám khẳng định, vì vậy cũng không cần nhiều lời.

Đến doanh địa Xích Lang tộc, đó là nhà của bọn họ, nơi đây căn bản không có phòng ốc hay những tòa kiến trúc, phóng mắt nhìn lại, nơi nơi đều là lều trại, giống như sử dụng trong quân ngũ, nhưng có vẻ rắn chắc hơn, phía trên những tấm bạt đều có khảm lông hoặc da thú, mỗi một cái lều đều khác nhau, thoạt nhìn có một chút phong tình nơi tái ngoại.

Bọn họ chọn nơi này cũng không sai, phía sau là sơn lâm và sông suối, lại nằm trên một vùng đất khô ráo, hương thơm mùa xuân ở nơi này đặc biệt ngào ngạt, lục thảo ở khắp nơi đã nảy mầm, phía trên lửa trại đang nướng thịt, thịt dê thịt bò đã được nướng chín tới, tản mát một hương thơm đặc biệt hòa quyện trong gió, có người quết lên phía trên một loại gia vị tự chế, ở bên cạnh còn đặt rất nhiều dược thảo dùng làm hương liệu.

“Bọn họ đã đến? Ở đâu? Mau dẫn ta đi gặp!” Ngoại trừ mùi thịt nướng, thì còn có tiếng nói của Phong Ngự Tu truyền đến theo gió, giọng điệu tràn đầy kinh hỉ, hắn bước ra từ một căn lều rộng rãi thoáng mát, hắn vẫn giống như trước kia, một thân chỉnh tề, mái tóc ánh nâu được cột gọn gàng, dung mạo sắc bén tuấn lãng lộ ra dã tính ngang ngược.

Được người dẫn đường, thấy bọn họ, khuôn mặt của Phong Ngự Tu giãn ra, hắn cười to một tiếng, “Hách Thiên Thần! Hách Cửu Tiêu! Các ngươi đến đây, hảo! Ta mời các ngươi uống rượu, mau đến, mau đến!”

“Nghe nói phụ cận có Thiên Dũ Tuyền, chúng ta đến đây để làm phiền.” Hách Thiên Thần ở trên ngựa cười nhẹ, gật đầu đối với Phong Ngự Tu

Phong Ngụ Tu trời sanh tính tình hào hiệp phóng khoáng, bị triệu hồi vì giết Ngao Kiêu tộc, sau khi giải thích cũng không bận tâm trong tộc nghĩ thế nào, thấy hai người bọn họ thì hắn vẫn thập phần cao hứng, “Nghe nói các ngươi lại cứu tộc nhân của ta? Tính cả lần đó ở Thanh Đại Lâu, ta vẫn còn nợ các ngươi, không bằng dùng rượu để bồi lại. ”

Hắn mỉm cười tiếp đón hai người xuống ngựa, sai người lập tức dựng ngay một căn liều rộng lớn đặc biệt dành cho bọn họ, bề ngoài màu đen, có khảm da hổ màu vàng óng ánh, vẫn không quên nói với Hách Thiên Thần, “Yên tâm đi, ta nhất định phái người mang đến tất cả những vật dụng còn mới.”

“Đa tạ.” Nói cảm tạ hắn chính là Hách Cửu Tiêu, mặc dù giọng điệu vẫn lạnh lùng, nhưng Phong Ngự Tu vẫn cảm thấy bất ngờ, bất quá ngẫm lại cũng hiểu được, đây chính là vì Hách Thiên Thần.

“Các ngươi muốn đi lấy Thiên Dũ Tuyền?” Mục Thịnh bước ra từ trong một căn lều nhỏ hơn, xuyên qua đám đông, trên đường còn có vài người chào hỏi hắn, hắn chỉ nhẹ nhàng phất tay, phong thái nhàn nhã tiêu sái bước đến, “Ở chỗ của ta đúng lúc có một ít, mới gọi người đi múc nước, các ngươi có muốn thử trước hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.