Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 220: Chương 220




Tố Tố còn chưa đi, nàng do dự đứng ngoài cửa, nàng đương nhiên sẽ không tùy tiện đi vào, hồng cảo đang ở ngay trên đỉnh đầu của nàng, là nàng tận mắt nhìn thấy Hách Thiên Thần treo lên.

Không nghe thấy động tĩnh bên trong, vì vậy Tố Tố không phát hiện mình đứng ở nơi này không đúng lúc, nàng đang suy nghĩ không biết nên nói thế nào để bày tỏ sự áy náy của mình, nàng nghĩ đến lúc trước luôn miệng hỏi Hách Thiên Thần về Hách Cửu Tiêu, trong lòng liền cảm thấy phi thường hổ thẹn.

Nàng đứng yên bất động, nhưng người bên trong lại không thể nhẫn nại.

Nhịp tim cuồng loạn, lồng ngực kề sát vào nhau, có thể nghe thấy mạch đập kịch liệt của đối phương, độ ấm trong cơ thể của Hách Cửu Tiêu làm cho Hách Thiên Thần cơ hồ không thể khống chế, nhưng vẫn phải khống chế, ngay lúc này hắn không muốn chia sẻ Hách Cửu Tiêu với bất luận kẻ nào. Cho dù chỉ là một tiếng rên nhẹ, hắn cũng không nguyện ý.

“Tiêu.” Hách Thiên Thần hôn xuống khuôn mặt ẩm ướt đầy mồ hôi của Hách Cửu Tiêu, động tác chậm rãi tiến vào làm hao tốn hết thảy lực tự chủ của Hách Thiên Thần, nằm trên người Hách Cửu Tiêu, thân hình xích lõa bị hắn chiếm cứ, bởi vì tư thế mà tửu dịch từ chỗ ái ân của hai ngươi chảy xuống bụng của Hách Cửu Tiêu, thấm ướt dục vọng đang giương cao.

Rượu này là do Xích Lang tộc đặc chế, thêm vào thảo dược được nấu nhừ, ủ kín nhiều năm, cơ hồ trở thành loại hảo tửu làm say lòng người, mới vừa rồi Hách Thiên Thần dùng tay thấm nước chính là loại rượu này, không hề thêm bất luận thứ gì khác.

Tửu dịch có màu hổ phách nhạt, nhan sắc say lòng người lấp lánh dưới ánh nến. Bên ngoài, Lục Hữu Công tiến đến tìm Tố Tố, an ủi nàng vài câu, khuyên nàng theo hắn trở về. Bên trong, sắc mặt của Hách Cửu Tiêu hơi vặn vẹo, bị dục vọng tra tấn khiến đồng tử lạnh như băng của hắn rốt cục không còn tìm thấy lãnh ý, như một ngọn lửa, yết hầu không ngừng nhấp nhô, giọng nói khàn đặc, ngữ thanh như đang run rẩy, “Thiên Thần, ngươi tính thiêu chết ta….”

Hắn chuyển động thắt lưng, Hách Thiên Thần rốt cục chịu không được, trong đầu giống như có cái gì đó chỉ trong nháy mắt liền bị bùng nổ, hắn đột nhiên động thân, cơ thể của Hách Cửu Tiêu cũng bị chấn động, nơi hoan ái của hai người không ngừng nhảy lên, nhiệt độ nóng đến mức thiêu người đang đẩy Hách Cửu Tiêu hướng lên trên đỉnh, hai tay giãy dụa, y phục trói chặt tay của Hách Cửu Tiêu bị xé thành từng mảnh nhỏ. Trên tấm lông thú trắng tinh, ngoại trừ mồ hôi của hai người, thì còn loang lổ những mảnh vụn màu tử kim.

Bắt lấy bả vai của Hách Thiên Thần, Hách Cửu Tiêu cất lên tiếng thở dốc kịch liệt, lập tức bị Hách Thiên Thần hôn xuống, lồng ngực của hai người dán chặt vào nhau, tóc đen hòa quyện thành một chỗ, hai thân thể xích lõa dây dưa phập phồng trên tấm da thú trắng tinh, mồ hôi từ trên người chảy xuống, mỗi một lần tiến nhập lại khiến thân thể va chạm kịch liệt, làm bùng nổ độc hỏa nóng rực khiến người ta trầm luân.

Động tác của Hách Thiên Thần mỗi một lần xâm nhập đều phi thường mạnh mẽ, thân thể của Hách Cửu Tiêu vì va chạm mà bị đẩy lên phía trên, một tay ôm lấy Hách Thiên Thần, tay còn lại thì nắm chặt bộ lông trên tấm da thú ở dưới thân.

Khi dời môi, cả hai đều cùng lúc cất lên tiếng rên rỉ của khoái cảm, bọn họ hoàn toàn không để ý người bên ngoài đã rời đi từ khi nào, Hách Cửu Tiêu nằm trên tấm da thú làm tản mát ra một loại cảm giác mạnh mẽ đầy cuồng dã, bộ lông trắng phía dưới thân càng tô điểm khuôn mặt lạnh lùng yêu dị của hắn, sự mâu thuẫn đối lập khiến người ta phải ngạt thở.

Hách Thiên Thần cảm thấy hô hấp của mình như bị ngưng trệ, Hách Cửu Tiêu bị hắn tách ra hai chân, thân thể bị hắn xuyên thấu, làm cho sự yêu dị băng lãnh hóa thành lửa nóng tà mị, người dưới thân của hắn như một ngọn gió sắc bén, mang theo huyết tinh lãnh liệt, tràn ngập nguy hiểm, lại khiến người ta không thể kiềm chế.

Cổ họng khô rát, bởi vì khoái cảm tột độ mà buộc chặt, Hách Thiên Thần cúi đầu rên rỉ, “Tiêu…” Đôi chân của Hách Cửu Tiêu bị hắn đè xuống đang giãn ra đến cực hạn, hắn lại cảm thấy vẫn chưa đủ, tiếng rên rỉ khàn khàn của Hách Cửu Tiêu thúc giục dục vọng của hắn, làm cho hết thảy lý trí của hắn bị vỡ vụn thành từng mảnh nhỏ.

Một tay vuốt ve mơn trớn lên hạ khố của Hách Cửu Tiêu, mỗi một lần hắn cử động thắt lưng thì hô hấp của Hách Cửu Tiêu lại càng trở nên dồn dập, lực lượng cuồng bạo làm cho người ta khó có thể tin tưởng đây là Đàn Y công tử ôn hòa thản nhiên, Hách Thiên Thần nhíu chặt mi, khoái cảm và khát vọng hòa quyện dưới đáy mắt đang ráo riết truy đuổi hắn.

Trong không khí tràn ngập hương vị của ánh nến, cùng với hương rượu và mùi vị tình dục, tứ chi giao triền, mái tóc ẩm ướt tán loạn trên giường, Hách Thiên Thần cúi đầu nhìn Hách Cửu Tiêu, ánh mắt chưa bao giờ rời đi.

Dưới lưng của Hách Cửu Tiêu không ngừng ma sát lên tấm da thú. Lớp lông mềm mại êm ái khiến mỗi lần Hách Thiên Thần tiến sâu vào, thì thân thể của Hách Cửu Tiêu lại bị lún xuống một chút. Dưới động tác của hai người, tấm da thú trắng tinh dần dần không còn nguyên dạng, bị giày vò nhăn nhúm, vì động tác kịch liệt mà trở nên xiêu vẹo…

Xung quanh đều là da hổ, chỉ có ở giữa là trắng tinh, thân thể của Hách Cửu Tiêu nằm trên đó giống như một pho tượng thần, Hách Thiên Thần giữ chặt thắt lưng của tượng thần, không còn bình tĩnh như trước, hắn chỉ có thể đem hết thảy yêu thương và thâm tình phát tiết vào cơ thể của người dưới thân.

Hách Cửu Tiêu cũng đáp lại không hề che giấu, hắn đưa tay ôm lấy Hách Thiên Thần, sự ấm áp của lớp da thú dường như đang tích trữ độ ấm trên cơ thể của bọn họ. Chỉ trong gang tấc, mỗi một hơi thở đều trở nên hừng hực nóng bức.

Ban đêm rất lạnh, bên trong lều không được nhóm lửa, nhưng bầu không khí giữa bọn họ lại phi thường ấm áp, thậm chí mỗi khi hô hấp lại xuất hiện những làn sương trắng mỏng manh, tìm được bờ môi của đối phương, thở ra hơi nóng trong miệng của nhau.

Không hề giữ lại, trả giá nhiệt tình, bởi vì quá kịch liệt mà tấm da thú dưới thân Hách Cửu Tiêu bị hắn bấu rách một mảng.

“Khó chịu?” Trong tiếng thở dốc, Hách Thiên Thần nắm lấy tay Hách Cửu Tiêu, mười ngón đan vào nhau, nụ hôn nóng bỏng hạ xuống bên cổ của Hách Cửu Tiêu, lưu lại một vết đỏ ửng, đầu lưỡi chậm rãi nếm lấy hương vị mồ hôi. Trước ngực của Hách Cửu Tiêu nhô cao vì bị cắn nuốt, đầu nhũ bên dưới ngón tay của Hách Thiên Thần không ngừng phập phồng. Hách Cửu Tiêu vừa rên rỉ vừa phủ nhận, “Tốt lắm, Thiên Thần….Ngươi học tốt lắm….”

Loại cảm giác này so với nói là khó chịu thì nên nói là khó nhịn, dục vọng không ngừng dày vò, mỗi một lần bị lấp đầy thì sau đó lại trống rỗng, vừa mới cảm thấy mát lạnh vì được rời khỏi, thì lửa nóng kích tình lại đẩy vào, rồi bao phủ lấy hắn. Hách Cửu Tiêu không biết phải khích lệ khả năng học hỏi của đệ đệ mình như thế nào, chỉ có thể đáp lại càng nhiều để Hách Thiên Thần biết được cảm giác của hắn.

Siết chặt bàn tay đang giao nhau với Hách Thiên Thần, yết hầu của Hách Cửu Tiêu phập phồng kịch liệt, nâng thắt lưng lên, hắn khẽ rên rỉ, trước mắt Hách Thiên Thần chỉ có hắn, mà ở trước mặt Hách Cửu Tiêu, đôi mắt thâm thúy kia lại lấp đầy sóng triều, sắp làm cho hắn trầm luân, khoái cảm không ngừng dâng trào từ nơi ân ái, trong đầu của hai người chỉ còn một mảnh trống rỗng.

Chỉ có tiếng tim đập, chỉ có người ở trước mặt, chỉ có dục vọng và thâm tình trong mắt của nhau.

Tăng thêm va chạm và tốc độ, làm cho tấm da thú ở dưới thân cũng bị dịch chuyển từ chính giữa sang đến bên cạnh, đĩa đựng trái cây ở phía trên bàn bị lật úp, lúc này hai người lại đụng vào ngọn nến.

Ngọn nến vẫn chưa ngã xuống, vài giọt nến đỏ bị tràn ra, có vài giọt dừng trên cánh tay của Hách Cửu Tiêu, lớp sáp màu đỏ mỏng manh bị Hách Thiên Thần dùng lưỡi liếm đi, dùng hôn ấn thay thế, Hách Cửu Tiêu nâng tay xé rách một góc lều bạt, gió đêm theo khe hở thổi vào, khiến vài sợi tóc nhẹ nhàng tung bay.

Đè xuống lều bạt, Hách Thiên Thần nắm cả bàn tay này của Hách Cửu Tiêu, nhịp tim đập một cách điên cuồng, khuôn mặt luôn lạnh lùng của Hách Cửu Tiêu cũng trở nên đỏ rực, từ trên mặt xuống đến cổ, toàn bộ thân thể đều bởi vì kích tình mà làn da càng trở nên sẫm màu, giống như đôi mắt của hắn, tựa hồ muốn hút Hách Thiên Thần vào vực sâu thăm thẳm, mái tóc đen huyền tản ra trên tấm da thú trắng tinh, trên khuôn mặt không che giấu thần sắc của dục vọng, có một loại sức quyến rũ đoạt lòng người như dã thú, khiến người ta lâm vào điên cuồng.

Đột nhiên hôn xuống, cùng với sự xâm nhập vào môi lưỡi, Hách Thiên Thần mạnh mẽ đẩy thắt lưng về phía trước, “Ưm…” Hách Cửu Tiêu hừ nhẹ một tiếng, sự va chạm lại trì hoãn một chút, sau đó càng mãnh liệt tiến vào, ngửa đầu rên rỉ, hắn đè xuống bờ mông của Hách Thiên Thần, dùng sức nhào nắn, dục vọng trước người bị Hách Thiên Thần cầm lấy, ra sức kích thích. Ở tất cả mọi phương diện, Hách Thiên Thần đều học rất tốt.

Trong tiếng rên rỉ cùng với những cử động lắc lư của thân thể, mồ hôi trên trán của Hách Cửu Tiêu chảy xuống cổ, rồi từ ngực hội tụ đến hạ phúc, tửu dịch trong cơ thể đang bốc lên, ma sát kịch liệt làm nhiệt độ không ngừng tăng cao, nhiệt độ nóng đến bỏng người làm cho người ta cơ hồ muốn choáng ngợp.

Những ngón tay run rẩy đan vào nhau, hơi thở của Hách Cửu Tiêu dồn dập, hương rượu ngào ngạt hòa quyện vào mùi vị tình dục, khiến cho hai người bọn họ càng giao triền kịch liệt, rốt cục Hách Thiên Thần rùng mình, đột nhiên đè xuống thân thể của Hách Cửu Tiêu, khi khoái cảm đã lên đến đỉnh điểm, Hách Thiên Thần đẩy nhanh động tác trong tay, Hách Cửu Tiêu cũng đưa tay xuống hạ thân của mình, cùng với Hách Thiên Thần nghênh đón sự bùng nổ.

Bạch dịch tuôn trào mạnh mẽ, chảy xuống giữa hai chân, Hách Thiên Thần lui ra phía sau, thở hổn hển nhìn Hách Cửu Tiêu.

Tấm da thú trắng tinh bị hai người làm nhăn nhúm, dính đầy bạch dịch và loang lổ màu hổ phách trong suốt, đêm càng lúc càng khuya, tiếng múa hát vẫn còn tiếp tục, dường như đâu đây vang lên tiếng rên rỉ của dục vọng đang dần dần phiêu tán trong không khí, hai căn lều kế bên cũng có người, thậm chí còn có người cố ý hô to, khắp nơi đều là hơi thở dâm mĩ….

“Có tốt không?” Hách Thiên Thần nhìn chăm chú người dưới thân, cả hai vẫn chưa lui ra nhiệt độ, đôi môi đột nhiên kề sát vào nhau, hô hấp của cả hai đều là nóng rực. Dời môi, lồng ngực phập phồng của Hách Cửu Tiêu vẫn chưa bình phục, hắn thở hổn hển, “Nếu ta nói tốt thì sao?”

“Vậy…” Hách Thiên Thần mỉm cười đáp lại, mái tóc dài của hai người bị mồ hôi thấm ướt, dây dưa giao triền, Hách Thiên Thần để Hách Cửu Tiêu nằm sấp xuống, đẩy ra mái tóc của hắn, chậm rãi mơn trớn đường cong rắn chắc mềm dẻo trên lưng của Hách Cửu Tiêu….

Túp lều vải che lại một cảnh xuân tình, bên ngoài bóng đêm dày đặc, dưới ánh trăng rằm, tiếng múa hát không ngừng reo vang, Hào Nguyệt vốn là ngày cho phép những người hữu tình có thể phóng túng. Đêm khuya còn rất dài.

Bóng đêm dai dẳng, tiếng hò reo dần dần ngừng lại, cho đến khi bầu trời chuyển sang hừng đông, trong không khí vẫn còn lan tỏa mùi thịt nướng và dầu mỡ, tiếng trống tiếng cười dường như vẫn còn văng vẳng bên tai, có người bắt đầu dọn dẹp đống tro tràn của lửa trại lưu lại vào đêm cuồng hoan tối qua.

Trong một túp lều vải có hai nam nhân đang ôm nhau, vẫn còn say giấc nồng.

Phía trên mặt đất có một tấm da thú màu trắng bị vứt bỏ, dính đầy các dấu vết đã khô, trong không khí tựa hồ còn có một chút dư vị khó nói nên lời, kịch liệt mà nóng rực, giống như chỉ cần hít vào thì cổ họng sẽ bị cháy bỏng.

Sau nửa đêm, bọn họ đã sai người mang đến nước ấm, chiếc giường vốn được lót rất nhiều da thú đã bị bọn họ xé ra một phần, đợi đến khi bọn họ tắm rửa thay y phục, sau đó lót thêm một tấm thảm lên giường thì mới đi ngủ.

Lúc này đã được như nguyện, khiến cho tâm tình của Hách Thiên Thần rất tốt, khi tắm rửa còn nói một vài lời trêu chọc Hách Cửu Tiêu, hắn muốn Hách Cửu Tiêu hai lần, lần nào cũng thật hoàn hảo, cho dù Hách Cửu Tiêu vẫn còn sức để hồi báo, nhưng thời gian cũng không cho phép, nơi này dù sao cũng là chỗ của người ta, không phải Hách Cốc cũng không phải Thiên Cơ Các.

Nói đùa rằng đây là bồi thường, cũng là vì chuyện trước kia của Hách Cửu Tiêu mà hoàn lại, hai người nói một lát thì rất nhanh liền tiến vào giấc ngủ.

Mãi cho đến lúc này, tiếng quét dọn đột nhiên không còn, bên trong túp lều yên tĩnh chỉ có tiếng hô hấp bình ổn.

Chíu, một mũi tên băng hàn bắn đến, đột nhiên xuyên vào túp lều, hàn quang chưa đến nhưng hai người đang nằm trên giường đã phân ra hai hướng, rồi nghiêng người lăn xuống đất.

Đây là một loại cảnh giác theo bản năng, rất nhiều người từng trải đều có loại bản năng này, nếu có chuyện gì bất trắc, bọn họ nhất định sẽ là người đầu tiên tỉnh ngủ, có thể tránh được nguy hiểm.

Hai người từ dưới đất đứng lên, trên người cả hai đều mặc y phục, chỉ cần khoác vào ngoại bào thì có thể hành động. Khi ở bên ngoài, bọn họ có thói quen trước khi ngủ sẽ tắm rửa thay y phục, như vậy khi có chuyện gì đột ngột xảy ra sẽ khiến cho bản thân không quá chật vật. Đây là thói quen của Hách Thiên Thần.

Nhưng bọn họ chưa hề nghĩ rằng lần này phòng ngừa chu đáo sẽ cần thiết, bởi vì nơi này là Xích Lang tộc.

Còn chưa kịp suy đoán thì trường đao đã chém đứt lều vải, có người nhảy vào bên trong, cùng lúc đó, bên ngoài không ngừng vang lên tiếng kêu thảm thiết, tiếng người ồn ào, hỗn loạn lan tràn.

“Là địch tập kích!” Hách Thiên Thần tung ra một cước, Hách Cửu Tiêu xuất ra một chưởng, ngay cả tiếng kêu thảm thiết cũng chưa kịp cất lên, kẻ đột nhập đã bị mất mạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.