Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 222: Chương 222




Thiếu niên thấy được uy lực của hỏa dược, nhưng cước bộ của hắn không hề chần chừ, nếu không giết người này của Ngao Kiêu tộc thì sẽ càng có nhiều người bị thương, hắn tin tưởng vào đao pháp của mình nhất định có thể giết chết kẻ địch, về phần hắn có thể bị thương hay không thì hắn không nghĩ đến, hắn chỉ dựa vào một lòng tràn ngập nhiệt huyết, nhất thời xúc động nên đã làm ra quyết định này, tựa như đêm qua, hắn liếc mắt nhìn thấy Hách Thiên Thần, cảm thấy nhịp tim đập nhanh hơn, hoàn toàn mất đi tự chủ.

Kẻ địch đang ẩn nấp vẫn còn bắn ra Hỏa Lôi tiễn, Xích Lang tộc đông người, địa thế nơi đây phức tạp, muốn bỏ chạy cũng không phải chuyện chỉ trong khoảnh khắc, ngay lúc này lại có mấy mũi ám tiễn bắn ra, cả một khu doanh địa đã hoàn toàn thay đổi, đất đá rung chuyển, ngọn núi sau lưng bắt đầu sạt lở, bụi bay mù mịt, ngọn núi có thể sụp xuống bất cứ lúc nào.

Đám người đi theo thiếu niên tiến vào rừng rậm, thân pháp của bọn họ đều rất nhanh, đuổi theo không bao lâu thì có thể nhìn thấy bóng người chớp động ở xa xa, chính là bóng dáng của thiếu niên kia, loan đao của hắn lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời, hào quang sáng tỏ như hàn nguyệt giữa không trung.

“Đem thứ trong tay của ngươi buông xuống!” Lưỡi đao như huyền nguyệt, hắn lẫm liệt đối mặt với cường địch, không có nửa điểm run sợ.

“Hừ, chẳng lẽ Xích Lang tộc không còn ai hay sao?” Hắn phát hiện địch nhân, mà địch nhân cũng phát hiện ra hắn, kẻ bắn tên là cao thủ trong Ngao Kiêu tộc, nhìn thấy người phát hiện mình chỉ là một thiếu niên nhu nhược, người nọ khinh miệt hừ nhẹ.

Trong khoảnh khắc hai người bắt đầu giao thủ, công phu của thiếu niên quả thật không kém, thân hình rất nhanh nhẹn, đao pháp lại càng tinh xảo, nhưng kinh nghiệm vẫn chưa đủ, lại càng không biết Hỏa Lôi tiễn không thể chạm vào.

Tên Ngao Kiêu tộc còn cầm Hỏa Lôi tiễn trong tray, nhưng thiếu niên hoàn toàn không để ý đến nó mà chỉ dùng toàn lực để vung đao, đối phương biết nó lợi hại, không dám để nó bị va chạm, chỉ dùng một tay để giao chiến, không quên cảnh cáo thiếu niên, “Xú tiểu tử, nếu ngươi đụng vào thứ này một chút là sẽ tiêu đời, nó sẽ nổ mạnh, chúng ta đều chết, hiểu chưa?”

Bởi vì thiếu niên không biết nó lợi hại nên mới xuất chiêu không do dự, nay đã biết thì cũng bắt đầu trở nên khẩn trương, rất nhanh liền rơi vào thế hạ phong, tên Ngao Kiêu tộc lộ ra nụ cười đắc ý, “Ngươi khoanh tay chịu trói, ta sẽ để ngươi chết thoải mái, thế nào?”

Thiếu niên không nói một tiếng, chỉ lo động thủ, tầm mắt lúc nào cũng chú ý đến Hỏa Lôi tiễn, không cho nó bị ném ra ngoài, hắn không phát hiện đám người Hách Thiên Thần đã đến ở cách đó không xa, nhưng địch nhân giao thủ với hắn thì lại phát hiện.

Keng, đối phương chắn lại lưỡi đao của hắn, Hỏa Lôi tiễn bị ném mạnh ra ngoài, hắn vội vàng quay đầu lại, nhìn thấy Hách Thiên Thần ở cách đó không xa, “Chạy đi!”

Nơi đó có rất nhiều người, có Phong Ngự Tu, có Mục Thịnh, có Hách Cửu Tiêu, nhưng hắn chỉ nhìn Hách Thiên Thần, kỳ thật hắn còn chưa biết danh tính của Hách Thiên Thần, nhưng hắn nhận ra một thân thanh y cùng với đôi mắt lạnh nhạt lại ẩn chứa biển sâu khôn cùng. Thấy Hỏa Lôi tiễn bay đi, hắn nhảy người lên, trường đao của địch nhân ở phía sau chém đến, hắn cũng không né tránh.

Huyết quang dừng trên loan đao, thân hình của thiếu niên lảo đảo, nhưng lại mạnh mẽ phóng đến phía trước, bắt lấy Hỏa Lôi tiễn….

Hỏa Lôi tiễn không thể bắt lấy, mới vừa rồi hắn nghe nói nó lợi hại nhưng vẫn không hề do dự, động tác nhảy lên khó có thể dùng ngôn ngữ để miêu tả, hắn lộn một vòng, tựa như đã luyện tập hơn một ngàn lần, sau đó hắn phóng về hướng của tên Ngao Kiêu tộc kia.

Trong khoảnh khắc, mọi người chỉ nghe thấy một tiếng nổ chấn thiên, tựa hồ bên tai không còn bất luận điều gì khác, chỉ thấy bầu trời rực lửa, nhấc lên lốc xoáy, thổi quét hết thảy cỏ cây xung quanh, kình phong cuốn bay những chiếc lá khô trên mặt đất, cây cối vẫn tiếp tục bị oanh tạc, vụn gỗ văng tung tóe khắp nơi.

Vô luận là ai cũng không thể tránh né tai nạn lần này, không phải lần đầu tiên gặp phải Hỏa Lôi tiễn, Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu bị hỏa dược phản chấn đẩy ra phía sau, ngã trên mặt đất, chờ hết thảy bình ổn, Hách Cửu Tiêu đỡ dậy người được hắn bảo hộ ở trong lòng, Hách Thiên Thần đứng lên, gỡ xuống những cọng cỏ khô bám trên tóc và y phục của Hách Cửu Tiêu, rồi cẩn thận quan sát Hách Cửu Tiêu, “Có bị thương hay không?”

Ngữ khí của hắn tràn đầy lo lắng, lần này nổ mạnh lại làm cho hắn hồi tưởng ngày đó ở Hỏa Lôi Sơn Trang, thiếu chút nữa Hách Cửu Tiêu đã bị hỏa dược nổ chết, lần này khoảng cách tuy không phải gần như vậy, nhưng Hách Cửu Tiêu lại một lòng che chở cho hắn, làm hắn không khỏi lo lắng, sợ hãi chuyện xưa sẽ tái diễn.

“Ta không sao.” Hách Cửu Tiêu phủi đi bụi bặm bám trên thanh y, nghe thấy Phong Ngự Tu đứng một bên thở dài, “Hắn đã chết.” Hắn đang nói đến thiếu niên kia.

Thi thể của thiếu niên vô cùng thê thảm, cũng giống với thi thể của tên Ngao Kiêu tộc, hoàn toàn biến đổi, hắn làm như vậy là vì bảo vệ ai, ở đây mọi người đều biết, sắc mặt của Hách Thiên Thần trở nên trầm trọng, Hách Cửu Tiêu nhìn chăm chú vào thi thể của thiếu niên, im lặng không lên tiếng.

“Hắn gọi là gì?” Hách Thiên Thần nhìn chăm chú thi thể dưới chân, vẻ mặt như thở dài khiến Hách Cửu Tiêu không quá thích thú, nhưng rốt cục ánh mắt của hắn cũng chỉ chuyển lạnh, vẫn im lặng không lên tiếng.

“Ngay cả tên mà hắn còn chưa kịp nói cho ngươi,” Phong Ngự Tu thở dài, “Hắn gọi là Linh”

“Linh.” Hách Thiên Thần lặp lại, không hỏi thêm điều gì khác, rũ mắt xuống, tiếng thở dài tản đi theo gió, hắn lắc đầu rồi nói với Phong Ngự Tu, “Đưa hắn đi an táng, nhớ tìm về thanh đao của hắn.” Xem ra Linh rất thích thanh loan đao kia.

“Ta biết.” Thi thể đã không còn toàn vẹn, như vậy thanh loan đao ắt hẳn vẫn còn nằm trong tay của hắn. Ngao Kiêu tộc dám dùng loại hỏa dược bá đạo này, có thể thấy được là muốn làm thẳng tay, sau này gặp mặt cũng chỉ có thể là ngươi chết ta sống, Phong Ngự Tu chuẩn bị quay về tộc để thông báo tin tức này cho mọi người.

Mục Thịnh bị Phong Ngự Tu lôi đi, chỉ còn Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu ở lại, bọn họ nhìn thi thể của Linh, ánh mắt của Hách Thiên Thần thủy chung dừng trên mặt đất, Hách Cửu Tiêu đứng bên cạnh hắn, “Ngươi muốn đứng đây bao lâu? Tính nhớ kỹ hắn đến lúc nào? Hắn là vì ngươi mà chết, ngươi có cảm thấy luyến tiếc hay không?”

Hách Cửu Tiêu xoay người nhìn Hách Thiên Thần, “Nói cho ta biết, ngươi có hối hận vì đêm qua không nhận lấy thanh loan đao của hắn hay không?” Ánh mắt sắc bén, không cho phép Hách Thiên Thần lảng tránh, hắn đang lo lắng Linh vốn không ở trong lòng Hách Thiên Thần, nhưng bởi vì cái chết của y mà sẽ lưu lại dấu vết trong lòng của đệ đệ hắn.

“Cửu Tiêu, ngươi đa tâm.” Hách Thiên Thần bất đắc dĩ than nhẹ, “Ngươi đã sớm biết chúng ta không có khả năng đáp lại tình cảm những người có ý với chúng ta, nên làm như thế nào thì chúng ta đều biết rõ, nếu tối hôm qua ta nhận lấy thanh đao của hắn thì chỉ càng làm cho hắn lưu lại tình cảm vô vọng này. Việc của ngày hôm nay vẫn sẽ phát sinh giống như vậy.”

“Ngươi hiểu được là tốt rồi.” Thái độ trở lại như thường, Hách Cửu Tiêu duỗi tay ôm lấy Hách Thiên Thần, “Tuy rằng ta không thích hắn, nhưng hắn dùng tánh mạng để đổi lấy an toàn của ngươi, nếu tâm của hắn đã vấn vương ngươi, xem như chết cũng có ý nghĩa.”

Đêm qua còn thấy thiếu niên múa đao, nhưng không ai ngờ hôm nay lại xảy ra việc như vậy, không ai biết khi Linh nhảy lên bắt lấy Hỏa Lôi tiễn thì đã suy nghĩ chuyện gì, ngay cả Hách Thiên Thần cũng không biết. Hỏa dược phá hủy hết thảy, mặc kệ có oán hay không, tất cả suy nghĩ và tình cảm đều tiêu tán.

Trong không khí có mùi máu tanh và khói lửa hòa quyện vào nhau, nhưng Hách Thiên Thần không bước đi, hắn đứng tại chỗ, vẫn nhìn xống đất, Hách Cửu Tiêu nhìn theo tầm mắt của hắn, ngoại trừ huyết nhục thì trên mặt đất còn có một thứ khác.

Dấu chân.

Cũng không phải dấu chân rõ ràng, bên trong cánh rừng, ngoại trừ vùng đất bị hỏa dược tàn phá thì ở xa một chút còn có thể nhìn thấy những dấu chân không sâu, ngay ngắn trật tự, vừa nhìn cũng biết đó là do một người chỉ huy từ nơi này rời đi đã lưu lại.

“Hùng Tích An.” Hách Cửu Tiêu chậm rãi nói ra ba chữ, vô hình trung có một cỗ lãnh ý ngưng kết.

Ngao Kiêu tộc đến bằng đường này, đây cũng là con đường bọn họ rút lui.

Chờ Phong Ngự Tu và Mục Thịnh quay lại, thì Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu đã đi mất, những thân cây xiêu vẹo cùng với cành lá nằm ngổn ngang trên mặt đất, ngoại trừ thi thể thì nơi đây lặng yên không một bóng người.

Mấy ngày sau, trong thành Hòe Lâm, nơi ở của Ngao Kiêu tộc. Đêm dài tĩnh mịch, tất cả mọi người đều an giấc, chỉ có một gian phòng vẫn chưa tắt nến.

“Vì sao hắn lại nói như vậy? Có phải tình thế ở Trung Nguyên bất lợi cho hắn nên hắn thay đổi chủ ý? Chẳng lẽ muốn buông tha?” Trong phòng, một ông lão với mái tóc như hùng sư đang ngồi trên một chiếc ghế rộng lớn, sắc mặt góc cạnh hiện lên nét tối tăm, hơi thoáng mang theo vẻ giễu cợt, Hùng Tích An đã hơn năm mươi, nhưng thoạt nhìn hắn vẫn làm cho người ta cảm thấy có một loại tràn ngập lực lưỡng, khi hắn hỏi ra lời này, người đang quỳ dưới chân liền cúi thấp đầu.

“Bẩm đại nhân, tiểu nhân không biết, tiểu nhân chỉ phụ trách truyền lời. Chủ tử nói như thế nào thì tiểu nhân liền truyền đúng như thế nấy.” Người nọ có vóc dáng thấp bé, dung mạo bình thường không có gì đặc biệt, người như vậy mà hòa lẫn vào trong đám đông thì sẽ rất khó tìm thấy, hắn mặc phục sức Vạn Ương nhưng khẩu âm lại là Trung Nguyên.

Ầm, Hùng Tích An đập mạnh xuống bàn, cơ hồ là mọi thứ đặt trên bàn đều nhảy dựng lên, chấn động vài cái, tay của hắn gác lên thành ghế, mu bàn tay nổi rõ gân xanh, “Không được gây phiền phức cho Hách Thiên Thần? Hừ, hay là hắn nghĩ rằng lão phu là thủ hạ của hắn? Mọi chuyện đều phải nghe theo lệnh của hắn?”

Đôi mắt như ngọn đuốc, tiếng rống của Hùng Tích An vang vọng trong phòng, hắn cười lạnh nhìn người dưới chân, “Hùng Tích An ta thân ở Vạn Ương, ngoại trừ Vương Thượng thì chưa có ai dám ra lệnh cho ta như vậy, hắn bất quá chỉ là một tên hoàng tử thất thế, dựa vào cái gì mà yêu cầu ta? Hợp tác với hắn cho đến nay, lão phu còn chưa được một chút lợi ích nào.”

Người dưới chân cúi đầu rất thấp, toàn thân cũng tận lực khom xuống, trả lời không một chút chậm chạp, “Chủ tử nói, nếu đại nhân không làm như vậy thì tương lai sẽ có một ngày phải hối hận, hắn là muốn tốt cho ngươi.”

“Tốt cho ta?” Hùng Tích An nghe xong những lời này thì lửa giận càng tăng, dùng lực đánh một chưởng xuống bàn, lần này cái bàn hoàn toàn nổ tung, “Lúc trước lão phu nói cho hắn biết độc Hồng Nhan, hắn rõ ràng đã tìm được, cũng biết ta muốn có Hồng Nhan, hắn lại tự mình độc chiếm, một tiếng cũng không thốt ra, đây là muốn tốt cho ta?”

Ngoài cửa sổ, có hai người đang nín thở, nghe bên trong đối thoại, bọn họ không mặc y phục dạ hành, tựa vào dưới cửa sổ, một người mặc thanh y, đôi mắt lạnh nhạt phập phồng theo từng lời đối thoại ở bên trong, người còn lại với sắc mặt lạnh như sương, không hề lộ ra biểu tình, đang chăm chú lắng nghe. (dạ hành = y phục màu đen thường dùng để lén lút đột nhập)

Hai người này chính là Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu, bọn họ nhìn thấy dấu chân của Ngao Kiêu tộc rút lui ở trong rừng, liền âm thầm đuổi theo Hùng Tích An đến Hòe Lâm, hiện tại bọn họ đang ở địa bàn của Ngao Kiêu tộc.

Đối với hành động đột nhiên rút lui của Hùng Tích An thì Hách Thiên Thần vẫn cảm thấy không thích hợp. Nếu có Hỏa Lôi tiễn, hơn nữa Hùng Tích An đã dẫn theo đủ người, hắn không có lý do gì lại đột nhiên rời đi khi sắp sửa đạt được thắng lợi.

Sau khi đuổi theo Hùng Tích An, bọn họ phát hiện dáng vẻ vội vàng của hắn, tựa hồ là đang vội vàng quay về, dọc đường bám sát, âm thầm lẻn vào, không ngờ Hùng Tích An quay về là để gặp mặt sứ giả Trung Nguyên, làm cho hai huynh đệ nghe thấy những lời đối thoại này.

Như vậy xem ra, hoàng tử theo như lời của Hùng Tích An chính là Sở Thanh Hàn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.