Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 243: Chương 243




Vết thương kéo dài từ bả vai đến bên hông thắt lưng, sâu đến mức có thể thấy được xương cốt, máu tươi nhày nhụa từ bên trong y phục thẩm thấu ra ngoài, nhiễu xuống mặt đất, hắn lảo đảo ngã về phía trước, được Hách Cửu Tiêu đỡ lấy, bàn tay đang ôm hắn trở nên run rẩy, kinh hãi nhìn màu đỏ tươi trước mắt, “Chuyện gì xảy ra?”

Hách Cửu Tiêu gầm lên, nhưng không người nào có thể trả lời hắn, trước mắt của Hách Thiên Thần trở nên đen kịt, trời đất đảo nghịch, chỉ nghe thấy một tiếng quát khẩn trương từ phương xa truyền đến, giống như thiên địa đều chấn động, Hách Thiên Thần miễn cưỡng bắt lấy y mệ của Hách Cửu Tiêu, “Khống chế bản thân….Đừng quên những gì ngươi đã đáp ứng với ta…”

“Thiên Thần!” Hách Cửu Tiêu đỡ lấy hắn, trên trán của Hách Thiên Thần đổ đầy mồ hôi, nắm lấy y mệ của Hách Cửu Tiêu, cố gắng đứng thẳng, máu tươi lây dính đầy người của Hách Cửu Tiêu, thương thế như vậy chỉ cần có một chút sơ suất sẽ dẫn đến tử vong.

Hách Cửu Tiêu lập tức che lại vết thương của Hách Thiên Thần, lúc này điểm huyệt cũng vô dụng, từ đai lưng lấy ra vài cây kim châm cứu, chỉ trong chớp nhoáng những cây kim đã nhập vào người của Hách Thiên Thần, sau đó lấy ra thuốc trị thương, thuốc bột được rải lên vết thương chỉ trong nháy mắt đã bị huyết sắc hấp thu, hóa thành màu đỏ sậm, bàn tay của Hách Cửu Tiêu đang run rẩy, nhưng hắn lại không thể khống chế được cảm giác sợ hãi này.

“Không sao, ngươi cẩn thận…” Hách Thiên Thần nắm lấy tay Hách Cửu Tiêu, trên lưng đau đến mức muốn chết lặng.

“Câm miệng!” Hách Cửu Tiêu quát lạnh, tiếng rống tràn đầy thịnh nộ, trong lòng của hắn nóng như lửa đốt, hắn chỉ nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của người trước mắt, “Lúc này còn nói là không sao, như thế này mà gọi là không sao?”

Băng hàn hóa thành lãnh khốc, Hách Cửu Tiêu ôm lấy hắn, ánh mắt như lưỡi đao xuyên thấu đám người.

Hách Thiên Thần muốn hắn khống chế bản thân, Hách Cửu Tiêu cũng đang cực lực khống chế, nhưng phẫn nộ và nôn nóng, lo lắng và đau lòng lại giống như một cây kim không ngừng đâm vào tim hắn, huyệt thái dương đột nhiên nhảy vài cái, “Là ai? Là ai trọng thương hắn?”

Một câu hỏi, một cỗ hàn khí khiến lòng người run sợ đang tràn ngập trên bình nguyên, mọi người ở xung quanh đều nhận ra sự nguy hiểm này, Phong Ngự Tu nhìn thấy tình hình phía bên đây, hắn lập tức hạ lệnh cho người của Xích Lang tộc ở phụ cận nhanh chóng rời xa, lúc này Hách Cửu Tiêu là nguy hiểm nhất.

Nhưng người của Ngao Kiêu tộc lại không biết, quan binh Vạn Ương chỉ nhìn thấy hai kẻ khó đối phó nhất bên trong đám người, trong đó có một kẻ đã bị trọng thương, vì vậy muốn thừa thắng xông lên, một tảng đá khác lại được ném đến, Hách Cửu Tiêu không hề ngẩng đầu lên mà chỉ nâng tay xuất chưởng, ngay khi hắn bước đi thì tảng đá nổ tung.

Đá rơi như mưa, nện xuống mặt đất thành những chiếc hố lồi lõm, có người đột nhiên né tránh, khi Hách Cửu Tiêu hỏi ra câu kia thì hắn co rúm thân thể một chút, động tác đó khó có thể nhận ra giữa cả ngàn người đang giao chiến, nhưng Hách Cửu Tiêu vẫn phát hiện.

Ánh mắt sắc bén như tên, lạnh lùng như đao, lần lượt lướt qua từng người, cuối cùng dừng lại trên thân của một người giữa đám đông.

Đó là tâm phúc của Hùng Tích An, là kẻ đã thả tín hiệu dẫn đến viện binh, cũng là kẻ đi theo sau lưng để đánh lén Hách Thiên Thần. Hách Thiên Thần biết phía sau có người nhưng vì để lấy cho bằng được túi gấm nên không thể không gánh chịu một nhát đao này. Hắn thậm chí không kịp nhìn thấy người phía sau là ai, túi gấm tới tay, Băng Thiền không có việc gì, hắn nhìn Hách Cửu Tiêu, tâm tư thả lỏng nên không thể tiếp tục cầm cự.

“Là ngươi.” Không phải nghi vấn mà là khẳng định, sát ý bị Hách Cửu Tiêu đè nén chỉ trong nháy mắt lại bùng nổ. Ầm, tiếng vang còn lớn hơn cả tiếng nổ của đất đá, có cái gì đó nổ mạnh, vỡ ra thành từng mảnh nhỏ rồi rơi xuống, người xung quanh ngỡ ngàng nhìn lên trên thân và trên vai của mình có thứ gì đó! Chính là thịt người!

Từng miếng thịt nát bét đỏ tươi, huyết sắc rơi xuống như mưa, còn có một ít nội tạng linh tinh. Một người còn sống rành rành lại bị một chưởng hóa thành từng mảnh vụn? Có người nhịn không được mà ngồi xổm xuống nôn mửa, bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy thủ đoạn giết người tàn nhẫn độc ác như thế.

“Ngươi….ngươi đừng lại đây…” Sắc mặt của đám binh lính Vạn Ương tái mét, bọn họ nâng đao lên, lại lui về sau từng bước. Sau khi giết người,vẻmặt của Hách Cửu Tiêu vẫn không hề thay đổi, sát ý vẫn tràn ngập trong mắt.

Ôm Hách Thiên Thần, bóng dáng cao lớn giống như quỷ mị đến từ địa ngục, hắn vội vã quay trở về, bộ pháp như gió, phàm là những nơi hắn lướt qua thì lại có thi thể nằm ngổn ngang, chưởng phong càn quét như quỷ dị, tiếng gào thét chấn thiên, vô luận có bao nhiêu binh khí chém xuống thì Hách Cửu Tiêu cũng không hề né tránh, trong mắt chỉ có máu, không phải địch nhân, vô luận là ai thì Hách Cửu Tiêu cũng hoàn toàn bất cần.

“Đừng làm cho mình bị thương nữa….có nghe thấy hay không…” Hách Thiên Thần hoàn toàn dựa vào Hách Cửu Tiêu thì mới có thể gắng sức cầm cự, vết thương của hắn đau đến mức tê dại, trên trán không ngừng đổ ra mồ hôi lạnh, cảm giác được nhiệt huyết trên người của Hách Cửu Tiêu cũng cùng nhau chảy xuống.

Trên cánh tay có thêm vài vết máu, nhưng bàn tay ôm lấy Hách Thiên Thần vẫn không hề nhúc nhích, “Đừng nói nữa!” Một tay của Hách Cửu Tiêu xuyên qua trước ngực địch nhân, móc ra một quả tim đầy máu tươi, lại càng có nhiều người ngăn cản trước mặt hắn.

Hách Thiên Thần quả nhiên không tiếp tục lên tiếng, nhưng không phải hắn không muốn lên tiếng, mà là vô lực mở miệng, trong lòng của Hách Cửu Tiêu đang hỗn loạn, xuất thủ không lưu tình, đây là tàn sát, nhưng cũng sẽ tự làm tổn thương thân thể, Hách Thiên Thần cũng không còn cách nào khác.

Một người căn bản không có khả năng ngăn cản trăm ngàn người, cho dù hắn là Hách Cửu Tiêu thì cũng như vậy, Phong Ngự Tu vội vàng hô to, người của Xích Lang tộc lại tiếp tục bao vây công kích Ngao Kiêu tộc, binh lính Vạn Ương phục hồi tinh thần, lại cùng nhau nhằm về phía Hách Cửu Tiêu.

Nén giận mà bùng nổ, chưởng lực lúc trước quả thật đã tiêu hao không ít chân khí của Hách Cửu Tiêu, nhưng hắn không còn tâm tư để dùng thuốc trị thương hoặc điều tức nội lực, Hách Thiên Thần còn chờ hắn cứu chữa, hắn cảm giác người trong lòng càng lúc càng lạnh.

Lăng không lướt đi, bóng dáng như tia chớp, tiếng hét điên cuồng xuyên thấu tận thiên không, đôi mắt của Hách Cửu Tiêu đỏ ngầu, nóng lòng, sát ý, phẫn nộ, dị lực trong cơ thể dần dần bị kích động, hắn ra sức kiềm chế, ngay vào lúc này chân khí lại bị nghịch chuyển, hắn cũng đành nhịn xuống. Tiếng hét ầm ĩ bên tai, những bóng người, những bước chân, hết thảy tựa hồ đều đã xa rời, hắn chỉ nhớ rõ phải ôm lấy Hách Thiên Thần trong tay, mau chóng cứu đệ đệ của hắn.

“Hách Cửu Tiêu!” Từ trên tường thành có một tiếng người hô to, người nọ mặc cẩm y hoa phục, đầu đội ngọc quan, bộ dạng tiêu sái tuấn dật, khi nhìn thấy người trong lòng của Hách Cửu Tiêu thì sắc mặt trở nên vặn vẹo, “Mở cửa thành! Xuất chiến!” Hắn vung tay lên, phái người tiếp ứng, cầm lấy dây thừng trên tường thành rồi ném ra ngoài.

Hách Cửu Tiêu nhảy lên bắt lấy, hướng thẳng về phía tường thành, quan binh Vạn Ương chỉ thấy một sợi dây thừng bị ném ra, bóng người bay nhanh, xẹt qua trên đầu của bọn họ rồi dừng ở phía trên tường thành. Hai người thoát hiểm, Phong Ngự Tu yên lòng, thấy cổng thành được mở, từ bên trong có rất nhiều tướng sĩ Đại Viêm đang tràn ra, cầm đại đao trường thương đánh về hướng bọn họ.

“Rút lui!” Lang kỳ bay lên, Phong Ngự Tu hạ lệnh. (Lang kỳ = cờ có hình đầu sói)

Nhân số của Xích Lang tộc không đủ, ở lại tuyên chiến với Đại Viêm cũng không phải là bổn ý của Phong Ngự Tu, nếu hai người kia đã an toàn thì hắn cũng không cần thiết phải ở lại.

Xem ra Xích Lang tộc rút lui cũng không tính là quá chậm, không bao lâu sau thì đã rời xa chiến trường. Ngao Kiêu tộc vốn trấn thủ ở nơi đây nên không thể lập tức ly khai, tướng sĩ Đại Viêm cưỡi chiến mã hướng đến bọn họ, lúc này bọn họ mới hậu tri hậu giác phát hiện bản thân đã dẫm nát lãnh địa của Đại Viêm.

Vừa xong một trận chiến thì lại tiếp tục nổi lên một trận khác, tiếng sát phạt vang thấu tận trời xanh.

“Hắn làm sao lại bị trọng thương?” Nam nhân trên tường thành vứt bỏ dây thừng, vội vàng vọt đến trước mặt Hách Cửu Tiêu, “Công lực của hắn như thế thì làm sao có thể bị thương?”

Hách Cửu Tiêu không nói một lời nào, sắc mặt băng hàn lạnh lùng làm cho người ta nhìn thấy chỉ biết rùng mình, “Phòng.” Chỉ một từ, Hách Cửu Tiêu toàn thân đẫm máu, trong đầu phi thường hỗn loạn, hắn chỉ biết hắn muốn cứu người, về phần Sở Thanh Hàn vì sao lại ở chỗ này thì hắn hoàn toàn không hề bận tâm.

Người kêu hắn ở trên tường thành chính là Sở Thanh Hàn, nghe thấy lời nói lạnh như băng của hắn, Sở Thanh Hàn cũng không tức giận, lập tức phân phó hạ nhân chuẩn bị một gian phòng sạch sẽ, cùng với nước và vải bông.

Hách Cửu Tiêu ôm Hách Thiên Thần đi vào trong, Sở Thanh Hàn còn chưa kịp đi vào, chỉ mới đến trước cửa thì lập tức nghe thấy một tiếng ầm, cánh cửa đã bị đóng lại. Hắn đứng ngoài cửa trong chốc lát, tự giễu mà nhếch khóe miệng một cái, sau đó xoay người rời đi.

Trong phòng rất sáng, tiếng sát phạt và ánh mặt trời bên ngoài cùng nhau truyền vào, trước khi Sở Thanh Hàn xuất hiện thì Hách Thiên Thần đã bất tỉnh, Hách Cửu Tiêu đặt hắn lên giường, làm cho hắn nằm sấp xuống, lưng hướng lên trên, lấy ra kim châm trong cơ thể, sau đó xé rách y phục, thấy rõ vết thương đáng sợ sau lưng của Hách Thiên Thần.

Hách Cửu Tiêu đã gặp qua vô số vết thương, nhưng chưa bao giờ có người nào bị thương mà lại làm cho hắn có cảm giác như giờ khắc này, hắn siết chặt quyền, không cho đôi tay của mình tiếp tục run rẩy. Trước tiên cho Hách Thiên Thần uống một viên thuốc, sau đó bắt đầu rửa sạch vết thương trên lưng.

Trong phòng thực im lặng, chỉ có tiếng hít thở, thỉnh thoảng lại có tiếng nước, cùng với vài câu thì thào nói nhỏ, lại một lần nữa bước đến cửa phòng, Sở Thanh Hàn cứ đứng như như vậy trong chốc lát, cuối cùng lại rời đi. Hách Thiên Thần không phải là người dễ dàng chết như vậy, người giống như hắn thì làm sao có thể chết như thế? Hơn nữa còn có Huyết Ma Y Hách Cửu Tiêu ở đây.

“Điện hạ, bên kia Vạn Ương tăng cường nhân thủ, chúng ta không chiếm được ưu thế, người của An Lăng Vương lại tới…” Có thủ hạ bẩm báo, Sở Thanh Hàn nâng tay lên, “Biết rồi.” Quay đầu nhìn ra phía sau, hắn phân phó, “Người trong phòng cần cái gì thì cứ nghe theo, mặc kệ hắn muốn cái gì thì cứ cho hắn cái đó.”

Nghe nói hai người là thích khách ám sát Vạn Ương Vương, điện hạ quan tâm như thế, hay là hỗn loạn Vạn Ương là do điện hạ phái người gây ra? Âm thầm đoán trong lòng, thủ hạ của Sở Thanh Hàn lĩnh mệnh rồi thối lui.

Khi Hách Thiên Thần và Hách Cửu Tiêu ở Vạn Ương thì Sở Thanh Hàn luân phiên gặp phải cản trợ, vốn chỉ cần đọ sức với một mình Sở Lôi, hiện tại lại có thêm một Sở Tĩnh Huyền. Nhận ra lực lượng mình đang nắm giữ vẫn chưa đủ, hắn tự mình đi đến biên ải.

Từ xưa đến nay, muốn đoạt được vương vị binh quyền thì nhất định phải có lực lượng.

Thủ hạ dựa theo phân phó của nhị hoàng tử, đứng bên ngoài chờ đợi mệnh lệnh. Nhưng từ ban ngày đến đêm tối, ngoại trừ đổ đi chậu nước đã sử dụng, thì trong phòng thủy chung không có bất luận động tĩnh gì khác, đến buổi tối thậm chí không ai bước ra để phái người thắp đèn.

Người bên ngoài chờ phân phó cảm thấy kỳ quái, nhưng không dám đi vào, mặc dù đứng ngoài cửa, bọn họ vẫn có thể cảm giác được một loại âm u lạnh lẽo đang ứ đọng ở bên trong. Sống trên sa trường, ngày ngày bọn họ đã quen với sát khí, nhưng lại chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi như vậy.

Gian phòng kia tựa như không có một bóng người, mà chỉ có tĩnh mịch.

Đêm khuya, Hách Cửu Tiêu ngồi bên giường, không biết tiếng sát phạt ở chiến trường đã dừng lại từ lúc nào, hắn hoàn toàn không để ý, toàn bộ tâm tư của hắn đều đặt trên người của Hách Thiên Thần. Rửa sạch vết thương, khâu lại, rịt thuốc, lau người, chờ đến khi làm xong hết thảy, hắn ngồi xuống, lúc này mới cảm thấy thân thể có một chút mệt mỏi.

Áp lực đè nặng, lại sử dụng nội lực quá độ, chân khí nghịch chuyển cũng bị hắn mạnh mẽ kiềm chế, hắn biết nội phủ của mình đã bị thương, lấy ra một cái lọ, tùy tiền dốc xuống vài viên thuốc, hắn trực tiếp nhai nát rồi nuốt xuống, cũng không cảm thấy thuốc có đắng hay không.

Sợ Hách Thiên Thần nằm như vậy không thoải mái, Hách Cửu Tiêu cẩn thận ôm lấy hắn, sau đó nhìn thấy túi gấm mà Hách Thiên Thần đang nắm trong tay, gắt gao siết chặt, cho dù là hôn mê cũng không buông xuống, trong lúc nhất thời Hách Cửu Tiêu vẫn không thể lấy ra từ trong tay của Hách Thiên Thần

“Linh Tê Băng Thiền đáng giá để ngươi làm như vậy hay sao?” Hàng lông mày nhíu chặt, Hách Cửu Tiêu khàn giọng chất vấn. Mở ra năm ngón tay của Hách Thiên Thần, cầm lấy túi gấm, thiếu chút nữa đã nhịn không được mà đập nát nó, nhưng cuối cùng vẫn cất vào trong lòng. Đây cơ hồ là Thiên Thần dùng chính sinh mạng của mình để đổi lấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.