Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 270: Chương 270




Hách Thiên Thần đối mặt với rất nhiều ánh nhìn chăm chú nhưng lại tựa như không nhìn thấy, Trần sư thái đã đứng trong chính đường, bàn tay đang lần tràng hạt, “Hôm nay chúng ta là vì giải quyết sự tình mà đến, chuyện ngày xưa thế nào thì bần ni không biết, nếu phu nhân muốn đem việc này điều tra rõ thì không nên lãng phí thời gian ở đây.”

Môn chủ phu nhân lại tựa như bị những lời đó của Hách Thiên Thần mà khiếp sợ, nàng không biết phải trả lời Trần sư thái như thế nào, Hách Cửu Tiêu liếc mắt nhìn nàng một cái, trong lòng của nàng run rẩy, trơ mắt nhìn hai người cùng đi vào trong.

Một hồi phong ba nho nhỏ trôi qua, nhìn thấy hết thảy những chuyện này, vết sẹo trên mặt của Mạc Tuyệt dưới ánh nắng càng thêm đáng sợ, hắn đứng phía sau Liễu Trần, cúi đầu nhìn xuống chiếc bóng trên mặt đất, đó là y mệ của Hách Thiên Thần đang đặt lên chiếc bóng ở bên cạnh.

Các nhân sĩ giang hồ trong phòng đều nhìn bọn họ, biểu tình nào cũng có, tới nơi này là vì Vụ Sắc đao, là vì sự mất tích ly kỳ của Môn chủ Vô Nguyệt Môn, nhưng lúc này tất cả mọi người đều đã quên những chuyện đó, mà chỉ cảm thấy âm thầm kinh ngạc.

Biết và tận mắt chứng kiến lại bất đồng, bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến từ lúc đầu là những lời đồn đãi về mối quan hệ khác thường của hai người, cho đến bây giờ hai người với tính tình hoàn toàn khác biệt lại thật sự đi cùng với nhau.

Kỳ thật so với lời đồn đãi bọn họ là huynh đệ thì lúc này càng đáng ngạc nhiên hơn.

Trong mắt của người khác, Đàn Y công tử sau khi biểu hiện như vậy thì vẫn ôn hòa, không có gì khác lạ, cước bộ vẫn trầm ổn như trước, vừa tiến vào chính đường thì đi đến một nơi vắng người, không hề lên tiếng cũng không ngồi xuống. Hách Cửu Tiêu đứng ở bên cạnh giống như không cảm thấy hứng thú với bất kỳ ai ở xung quanh, hai người đứng ở nơi đó, rõ ràng là một nơi ẩn khuất nhưng lại làm cho người ta không thể không lưu ý đến nhất cử nhất động của bọn họ.

Trần sư thái hỏi rõ tình hình ở Vô Nguyệt Môn, nghe nói thiếu Môn chủ trước đó không lâu vừa mới xuất môn, lại hỏi tình hình của khách viếng thăm. Hách Thiên Thần thủy chung không nhiều lời mà chỉ nghe hai người đối đáp, Trần sư thái làm tiền bối lại là nữ tử, lúc này nàng đến can thiệp có vẻ thỏa đáng.

Giống như rất nhiều người lúc trước đã hỏi thăm sự tình, Trần sư thái cũng không tìm ra manh mối, chuyện này chỉ có hai điểm kỳ lạ, thứ nhất là vô diện nhân, thứ hai là Môn chủ Vô Nguyệt Môn vô cớ mất tích.

“Chỉ cần là người thì khi rời đi nhất định sẽ lưu lại dấu vết.” Hách Thiên Thần nói xen vào, Môn chủ phu nhân biết hắn xưa nay đa mưu túc kế, lúc này cũng không thể so đo chuyện mới vừa rồi, vội vàng hỏi, “Chẳng lẽ ngươi biết hắn mất tích như thế nào?”

“Trước tiên đi đến gian mật thất nhìn thử.” Hách Thiên Thần chỉ về phía trước, hạ nhân vội vàng dẫn đường.

Gian mật thất mà Môn chủ ở trước kia quả thật thập phần riêng tư, suy nghĩ của hắn cũng hết sức xảo diệu, gian phòng không nằm dưới lòng đất, cũng không ở trong biệt viện, mà lại là một gian phòng trệt nằm trên một vùng đất trống.

Tường trắng ngói xanh, xung quanh có người canh gác, nếu có gì nguy hiểm thì bất luận kẻ nào tiếp cận cũng sẽ bị phát hiện.

Bên ngoài không có gì khác thường, Hách Thiên Thần lưu ý là bên trong, từ bên trong mở ra cửa sổ thì có thể để cho người ta đem thức ăn tiến vào, kích thước của cửa sổ không đủ để một người chui lọt, Môn chủ Vô Nguyệt Môn đã bị mất tích vô cớ tại nơi này.

“Ở đây không có cơ quan, lão phu đã tra xét.” Từ phía sau đám người Hách Thiên Thần có một vị lão giả bước ra khỏi đám đông, y phục mộc mạc, trường bào rộng thùng thình, y phục trên người giống như mượn của kẻ khác để mặc, hắn nói ra những lời này thì những người xung quanh không ai sẽ nghi ngờ.

Ngay cả Hách Thiên Thần cũng không.

“Thần Cơ Tử, Ngô tiền bối.” Hách Thiên Thần nhận ra hắn, vị lão giả này là một kỳ nhân, danh tính là Ngô Dung, thông thạo cơ quan trận pháp, tính tình keo kiệt bủn xỉn nhưng xử sự cực kỳ nghiêm túc và cẩn thận, không chấp nhận có một chút sai lầm, những gì hắn nói ra thì nhất định đã trải qua xác nhận nhiều lần, cho nên hết sức đáng tin.

Ngô Dung gật đầu, lơ đãng vẽ vài vòng lên lòng bàn tay của mình, “Ta đã xem xét vài lần, nơi này không có cơ quan, trong những gian phòng khác thật ra có vài mật đạo, nhưng nơi này lại không có, cấu tạo của lòng đất bên dưới rất cứng rắn, không thể đào hầm.”

Không ý thức được chính mình đang nói ra mật đạo trong nhà của người ta, Ngô Dung cố gắng suy tính lại một lần nữa, Hách Thiên Thần tin tưởng lời nói của Ngô Dung. Luận về cơ quan, tuy rằng hắn cũng có hiểu biết nhưng không thể so với Ngô Dung một lòng nghiên cứu các loại cơ quan, “Nếu không phải cơ quan thì chỉ có thể đi ra từ cửa sổ và cửa chính.”

Môn chủ Vô Nguyệt Môn rốt cục là tự mình rời đi hay là bị người uy hiếp dẫn đi, một khi hắn đã sợ hãi như vậy thì tất nhiên là có nguyên nhân, nếu là vì thanh đao thì thanh đao nay đang ở nơi nào? Việc này có liên quan đến Thiên Khung Thần Giáo hay không?

Sau giờ ngọ, mặt trời dần dần dịu nắng, bóng dáng của mọi người kéo xuống thật dài, gian phòng trên mảnh đất trống được ánh nắng mỏng manh chiếu rọi, cánh cửa được mở một nửa cùng với khóa sắt trên cửa giống như một con dã thú kỳ dị đang mở to mồm chờ cắn nuốt cái gì đó, Hách Thiên Thần đi vào xem xét, hết thảy bên trong đều bình thường, không có vết máu, không có dấu vết giãy dụa và đánh nhau.

“Chẳng lẽ hắn thật sự cứ như vậy mà biến mất?” Môn chủ phu nhân thì thào tự nói, sắc mặt trắng bệch, ngoại trừ lo lắng còn có sợ hãi, đôi mắt vô thần bình tĩnh nhìn cánh cửa, nhìn gian phòng đang dần dần trở nên tối sầm, hoàng hôn buông xuống, mặt đất dần dần bị bóng đêm bao phủ, chỉ để lại vài tia sáng le lói.

“A!” Bỗng nhiên nàng la hoảng lên, sững sờ nhìn vào trong cửa, những người khác không hiểu, chỉ nhìn thấy sắc mặt của nàng càng lúc càng tái nhợt, thậm chí trở nên run rẩy, nàng chỉ vào cánh cửa đang khép hờ, gắt gao cắn môi, biểu tình như nhìn thấy quỷ.

Những người đứng phía sau nàng đang dò xét cũng kêu lên, tất cả ánh mắt đều nhìn chăm chú vào cửa chính, sau đó nhìn vào cánh cửa sổ đang hé mở thì nhìn thấy một người ở bên ngoài cửa sổ.

Tạm thời xưng hắn là người, vì người nọ chỉ có một cái miệng, ở phía trên hoàn toàn trống rỗng.

Vô diện nhân.

“Xá Kỷ.” Hách Thiên Thần khoát tay, bóng người ở phía sau hắn như thoi đưa, Xá Kỷ lắc mình vòng ra phía sau gian phòng, tốc độ của hắn cực nhanh nhưng khi hắn đến nơi thì phía sau cửa sổ lại không có một bóng người, vô diện nhân đã rời khỏi, tựa như lúc trước chỉ là một hồn ma đột nhiên xuất hiện, lại đột nhiên biến mất.

Sắc trời dần dần ngầm tối, một trận gió lạnh thổi đến, “Vụ Sắc đao không phải phàm phu tục tử có thể khống chế, người có được thanh đao này sẽ bị phản phệ, Vô Nguyệt Môn là kẻ thứ nhất, các ngươi nhớ kỹ, thanh đao này là điềm xấu.”

“Nếu là điềm xấu thì vì sao các ngươi muốn chiếm lấy nó?” Trong khi các phái đều im lặng một cách dị thường thì Hách Thiên Thần lại lên tiếng, ngữ thanh lang lảnh xuyên thấu không trung.

Ngữ điệu trả lời của người nọ vẫn cứng đờ, lời nói âm u tựa như vừa truyền đến từ không trung vừa truyền đến từ lòng đất, “Thiên Khung Thần Giáo muốn cứu thương sinh, muốn các ngươi giao thanh đao ra, đây là vì diệt trừ tai họa, có nghe hay không là tùy các ngươi.”

“Thiên Khung Thần Giáo!” Đám người vỡ òa, tìm khắp xung quanh lại không thu hoạch được gì, sắc mặt của Môn chủ phu nhân trở nên trắng bệch, nàng chỉ nhớ rõ khuôn mặt như quỷ dị, vẫn còn chưa định thần, nghe đến mấy từ này, rốt cục chịu không nổi đả kích mà ngất đi.

Có người lấy lại tinh thần thì lập tức liên mồm truy vấn rốt cục thanh đao có bí mật gì, nhưng không thấy ai trả lời.

“Thiếu Môn chủ ở đâu?” Hách Thiên Thần đột nhiên đặt câu hỏi, đệ tử Vô Nguyệt Môn lập tức đáp lời, “Từ khi Môn chủ gặp chuyện không may thì thiếu Môn chủ chưa từng quay về, không biết hắn….”

“Đi tìm!” Hai chữ lẳng lặng không còn ôn hòa như lúc đầu, người nọ vội vàng gật đầu, xung quanh có người cảm thấy kỳ quái, “Chẳng lẽ công tử đang lo lắng thiếu Môn chủ cũng gặp chuyện không may?”

“Đao ở trong tay hắn.” Chắp tay mà đứng, đôi mắt hạ xuống,một câu chậm rãi của Hách Thiên Thần dẫn đến quần hào xôn xao và khiếp sợ, “Đao ở trong tay hắn?”

Hách Thiên Thần dựa vào cái gì mà kết luận đao ở trong tay thiếu Môn chủ? Mọi người không ngừng kinh nghi, đệ tử của Vô Nguyệt Môn lại vội vàng chạy tới, “Không xong! Thiếu Môn chủ hắn…” Người nọ không kịp thở, vẫn chưa nói xong thì quần hùng đã truy vấn, “Hắn làm sao?”

“Thiếu Môn chủ đã chết!” Tên đệ tử kia rốt cục nói xong, ngã ngồi xuống mặt đất.

“Đã chết?”

“Hắn chết như thế nào?”

“Thanh đao đâu? Có nhìn thấy thanh đao hay không?”

Mọi người luân phiên mà nói. Hách Thiên Thần trầm mắt xuống, im lặng không lên tiếng, Hách Cửu Tiêu thấy sắc mặt của hắn không vui, bỗng nhiên bước đi, “Chúng ta quay về.” Hắn kéo Hách Thiên Thần bước đi, đệ tử của Vô Nguyệt Môn nhìn thấy thì vội vàng ngăn cản, “Chẳng lẽ công tử không quan tâm chuyện nơi này?”

Môn chủ Vô Nguyệt Môn mất tích, Môn chủ phu nhân ngất xỉu, thiếu Môn chủ chết, bọn họ là đệ tử đã sớm hoang mang lo sợ, không biết nên làm thế nào, thấy Hách Thiên Thần bị Hách Cửu Tiêu lôi đi, tựa như người gần chết đuối nhìn thấy một thân cây sắp sửa trôi mất, gấp đến độ không biết phải làm thế nào cho phải.

“Hách Thiên Thần, ngươi nhìn ra cái gì?” Trần sư thái không ngăn cản bọn họ mà chỉ hỏi như thế.

Hách Thiên Thần xoay người, “Vô luận thanh đao này rốt cục có cái gì, có đúng như lời của Thiên Khung Thần Giáo rằng nó là tai họa hay không, theo nhận định của Đàn Y thì giang hồ khó tránh khỏi một trận hạo kiếp đang quật khởi.”

Ánh mắt ẩn chứa thâm ý của hắn quét một vòng về hướng đám người, đệ tử Vô Nguyệt Môn đang nói thiếu Môn chủ bị cừu gia giết chết, khi sắp chết đã viết một chữ đao trên mặt đất.

Vụ Sắc đao, sức quyến rũ của thanh đao này là ở chỗ thần bí, cũng giống như sự thần bí của Thiên Khung Thần Giáo, luôn luôn khiến người ta ngoài ý muốn, làm cho người ta bất an.

Hách Cửu Tiêu lôi kéo Hách Thiên Thần ly khai, ra đến bên ngoài, lần này bọn họ cưỡi ngựa đến, trong xe ngựa có đặt vài bộ y phục để thay đổi và vật dụng hằng ngày, Hách Thiên Thần bị Hách Cửu Tiêu đẩy mạnh vào xe, đụng ngã ly ngọc trên bàn trà, trong tiếng loảng xoảng vang lên, hắn đột nhiên bị Hách Cửu Tiêu áp đảo trên ghế ngồi.

“Ngươi còn muốn gạt ta?” Ánh mắt nguy hiểm chớp động một cách sắc bén, Hách Cửu Tiêu đè nửa người lên thân Hách Thiên Thần, “Từ khi ngươi sử dụng dị lực thì có phải càng lúc càng khó khống chế nó hay không? Gần đây ngay cả Tiểu Trúc ngươi cũng không cho tiếp cận, cũng bảo trì khoảng cách với Xá Kỷ, đừng bảo với ta là vì ngươi kiêng kỵ cảm thụ của ta nên chỉ muốn thân cận với ta.”

Hách Thiên Thần không phải là người như thế, cho dù hắn yêu Hách Cửu Tiêu thì cũng sẽ không vì tư tình mà bất hòa với chính thủ hạ của mình, hắn sẽ vì mệnh lệnh xử quyết thủ hạ của mình mà mâu thuẫn, thậm chí vì bản thân không thể không làm như vậy mà cảm thấy khổ sở.

Mặc dù Hách Thiên Thần không hiển lộ ở trước mặt người khác, nhưng người đã tự mình lĩnh hội sự mâu thuẫn và bùng nổ của Hách Thiên Thần chính là Hách Cửu Tiêu, hắn biết rất rõ điểm này so với bất luận kẻ nào khác. Thấy người dưới thân không đáp, Hách Cửu Tiêu đột nhiên vạch ra y bào của Hách Thiên Thần, “Ngươi không nói, ta muốn ngươi ngay tại nơi này.”

“Đừng có đùa, ngươi ngồi dậy đi.” Hách Thiên Thần đẩy tay Hách Cửu Tiêu ra, ngồi thẳng lưng, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy Hoa Nam Ẩn phất tay ra hiệu với hắn rằng chính mình đi trước, chuyện này càng lúc càng ầm ĩ, Vụ Sắc đao đầu tiên là đưa đến gia trang nhà Hoa Nam Ẩn, tuy rằng đang ở bên ngoài nhưng Hoa Nam Ẩn thủy chung vẫn lo lắng, muốn lập tức quay về, chuyện sau đó thì giao cho Hách Thiên Thần giải quyết, Hoa Nam Ẩn hoàn toàn cảm thấy yên tâm.

Hách Cửu Tiêu rất bất mãn khi Hách Thiên Thần phân tâm, “Nhìn ta, Thiên Thần!” Hắn tới gần, nâng cằm của Hách Thiên Thần lên, ánh mắt càng lúc càng sắc bén, ngữ điệu cũng càng lúc càng lạnh lùng, “Ngươi tính một mình chịu đựng, chuyện gì cũng không nói cho ta biết, mới vừa rồi ngươi rõ ràng đã nhìn thấy cái gì mà cũng không chịu nói với ta?”

“Cửu Tiêu.” Sắc mặt của Hách Cửu Tiêu âm trầm, người khác tuyệt đối không thể chịu nổi sự băng lãnh cứng rắn và âm hàn như vậy, nhưng Hách Thiên Thần cũng đã quen, có điều hắn biết lần này Hách Cửu Tiêu thật sự tức giận, “Chỉ là ta chưa kịp nói mà thôi.”

Hắn thừa nhận, Hách Cửu Tiêu càng tức giận, “Chưa kịp nói?” Tiếng quát khẽ truyền ra từ trong xe ngựa, có vài người giang hồ chuẩn bị rời đi, vừa lúc nghe thấy tiếng tranh chấp trong xe.

“Nếu ta không nhận ra, nếu ta không hỏi, đến khi nào ngươi mới chịu nói? Hay là sẽ không nói? Chuyện gì ngươi cũng muốn tự mình gách vác, ngươi xem ta là cái gì? Ngươi có đặt ta ở trong lòng hay không? Có biết ta lo lắng cho ngươi hay không?” (làm hơi quá rồi)

“Không cần khẩn trương như vậy, ta biết nên làm thế nào…”

“Ngươi biết?”

“Ngươi hãy nghe ta nói cho hết.”

“Ngươi nói đi.”

“Ta…”

Môi bị ngăn chặn, tiếng đối thoại trong xe ngựa đột nhiên im bặt, không có tiếng động, người bên ngoài không biết bên trong xảy ra chuyện gì. Trong xe, Hách Thiên Thần vừa mới nói một chữ thì không thể tiếp tục mở miệng, Hách Cửu Tiêu kém kiên nhẫn, như là trừng phạt, hắn hôn cơ hồ là cắn, cố ý lưu lại dấu vết bên ngoài, cho đến khi hơi thở của hai người dồn dập thì mới buông Hách Thiên Thần ra.

Ngón tay lướt qua bờ môi của Hách Thiên Thần, lúc này mới khôi phục thần sắc ban đầu, “Ngươi nói đi.”

Hách Thiên Thần lau đi dấu vết bên môi, trước tiên buông rèm che cửa sổ xuống, nếu Hách Cửu Tiêu khống chế không được thì không biết sẽ làm ra chuyện gì ngay tại nơi này.

“Dị lực của ta từ lâu không được sử sụng, bị đè nén quá lâu nên đột nhiên có dấu hiệu bùng nổ, gần đây khi ở chỗ đông người đôi khi ta có thể cảm giác được những ý niệm mãnh liệt, tỷ như mới vừa rồi, bất quá ta đã từng trải, mặc dù không khỏe một chút nhưng ta có thể ứng phó, chỉ cần chờ đến khi cỗ lực lượng này bình ổn, hết thảy sẽ giống như ban đầu, sẽ nằm trong sự khống chế của ta.”

Hách Cửu Tiêu không bình tĩnh, nhưng Hách Thiên Thần không thể mất bình tĩnh, lúc trước khi luyện tập sử dụng ý chỉ để điều khiển dị lực, làm cho nó hoạt động theo tâm ý của mình, sử dụng hoặc là không sử dụng, nay chẳng qua là lực lượng trở nên cường đại, vì vậy cần rèn luyện thêm một lần nữa mà thôi, Hách Thiên Thần quả thật cũng không lo lắng.

Nhưng Hách Cửu Tiêu lại hết sức thận trọng, “Nếu có việc gì thì ngươi nhất định phải nói với ta, cái gì ngươi cũng không nói, cho dù không phải cậy mạnh thì ta cũng không yên tâm.”

“Hảo” Hách Thiên Thần chỉnh trang lại ngoại bào, hắn không biết đi ra như vậy mà để cho người ngoài nhìn thấy bộ dáng hiện tại của mình thì sẽ nghĩ như thế nào, cho nên chỉ ngồi ở bên trong, tính phân phó cho đoàn xe khởi hành, Xá Kỷ ở bên ngoài lại vội vàng gọi lớn, “Các chủ! Trong Các có người đưa thư!”

Hách Thiên Thần đẩy rèm che cửa sổ ra để tiếp nhận, bỗng nhiên giận tái mặt, “Khởi hành, quay về Thiên Cơ Các.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.