Khuynh Thành Lạc Cửu Tiêu

Chương 279: Chương 279




Sáng hôm sau hai người thức dậy, bởi vì những gì chứng kiến ngày hôm qua mà khi hai huynh đệ ra khỏi phân đà Thiên Cơ Các, những người giang hồ trên đường gặp bọn họ đều có ánh mắt hơi kỳ lạ, rất nhiều người đến phái Điền Thương đều nhìn thấy một quyền vào mặt và nụ hôn kia. Đây là lần đầu tiên bọn họ tận mắt nhìn thấy quan hệ của hai người.

Hách Thiên Thần nhìn thấy sự hiếu kỳ trong mắt của những người đó, đại đa số không có ác ý, hắn mang theo vẻ mặt tự nhiên ngồi vào trong kiệu của Hách Cửu Tiêu, bởi vì đêm qua phóng túng nên Hách Cửu Tiêu không cho hắn cưỡi ngựa, hắn cũng không miễn cưỡng.

“Hôm qua ngươi mất tự chủ, chẳng lẽ không lo lắng những người khác cảm thấy thế nào hay sao?” Hách Cửu Tiêu nhìn ra bên ngoài, hắn không sử dụng dị lực để ngự khí cỗ kiệu là vì không muốn phân tâm sử dụng năng lực của mình, ở bên người hắn có Hách Thiên Thần.

“Nếu mọi chuyện đều bận tâm quan điểm của người khác thì e rằng không có ai có thể an tâm sống trên đời, ta chỉ để ý đến người xung quanh của ta, bọn họ đã sớm biết quan hệ giữa ta và ngươi, có nhìn thấy thêm cũng không sao.” Hách Thiên Thần nhắm mắt dựa vào tấm đệm mềm mại sau lưng, từ lúc hắn thừa nhận tình ý thì đã biết sẽ có một ngày như vậy.

“Có người rất để ý, ta thấy ánh mắt của Mạc Tuyệt nhìn ngươi.” Hách Cửu Tiêu đưa tay vuốt ve bên gáy của hắn, hôn ấn vẫn còn hiện rõ, Hách Thiên Thần mở mắt ra, ngồi thẳng lưng, “Ta sẽ cẩn thận hắn, ngươi cũng vậy.”

Khi Hách Cửu Tiêu đặt câu hỏi với Hách Thiên Thần cũng là lúc cỗ kiệu được nâng lên, bốn kiệu phu là cùng phụ mẫu sinh ra, tâm ý tương thông, nhưng bẩm sinh có tật, sau khi được Hách Cửu Tiêu chữa khỏi thì vẫn luôn tùy tùng bên cạnh hắn, vẫn trung thành và tận tâm, bốn người nâng lên cỗ kiệu cơ hồ làm cho người ta không cảm giác được sự phập phồng, dị thường vững vàng, bọn họ tiến đến phái Điền Thương, Hách Thiên Thần cảm thấy hôm qua quá vội vàng, còn muốn quay lại để hỏi rõ một phen.

Chuyện lần này khiến Vụ Sắc đao càng thêm thần bí, vô hình trung lưu lại vài điểm kỳ quái, hôm qua trên đường quay về phân đà thì Hách Thiên Thần đã suy nghĩ rất nhiều.

Nếu nói thanh đao này là âm mưu của Thiên Khung Thần Giáo thì vì sao An Lăng Vương Sở Lôi lại trịnh trọng ủy thác chuyện này cho hắn, muốn tìm thanh đao?

Đang thảo luận với Hách Cửu Tiêu thì cỗ kiệu bỗng nhiên dừng lại, bên ngoài truyền vào âm thanh ồn ào, “Có phải Đàn Y công tử ở bên trong hay không? Chúng ta tìm Đàn Y công tử!”

Người nói chuyện có giọng điệu kích động, còn có tiếng bước chân của người khác, cỗ kiệu vừa dừng lại thì có vài kẻ xì xầm to nhỏ, tiếng nói chuyện khe khẽ lọt vào trong tai của hai huynh đệ, “Nghe nói Tần trang chủ Thập Toàn Trang đang trên đường đến đây, chẳng lẽ cùng là muốn Vụ Sắc đao?”

“Ai biết Vụ Sắc đao hiện tại ở trong tay kẻ nào, người có được nó nhất định sẽ không nói, phái Điền Thương nói không giữ đao, có lẽ đã cất giấu!”

Tần Chiến đang trên đường đến phái Điền Thương tất nhiên là vì thanh đao, Tần Chiến có quan hệ với triều đình, thanh đao này thật sự cũng có liên quan đến triều đình.

Hách Thiên Thần vén lên rèm che, cùng Hách Cửu Tiêu một trước một sau bước ra, những người đi theo phía sau cũng dừng lại.

Vị trí bọn họ đang đứng rất gần với phái Điền Thương, chỉ còn một chút lộ trình là đến, trước mặt là một gò đất, bốn kiệu phu đi bằng sơn đạo nhưng hắn ở bên trong lại không hề cảm giác xóc nảy. (chuyện, vượt xa mấy em 4 bánh đời mới bây giờ)

“Ai muốn gặp ta?” Hắn đảo mắt nhìn đám người, nhìn thấy có người tràn đầy thần sắc khẩn trương, xa xa còn có mấy người đang chạy tới, trên người rướm máu, “Không xong! Đã xảy ra chuyện! Người của Thiên Khung Thần Giáo đã đánh tới cửa!”

Hách Thiên Thần cách bọn họ không xa, đám người đang đàm luận về Thập Tòan Trang vẫn chưa từ bỏ ý định muốn đến phái Điền Thương, nghe như vậy thì kinh ngạc, “Thiên Khung Thần Giáo?” Bọn họ rút ra binh khí, có người khua đao, hừ cười vài tiếng, “Lão tử đang muốn tìm bọn họ! Bọn họ lại tự mình tìm tới tận cửa!”

“Xảy ra chuyện gì?” Hách Cửu Tiêu lạnh giọng hỏi, người muốn cầu kiến Hách Thiên Thần nhìn ra đồng bọn phía sau rồi lau đi mồ hôi trên trán, “Khi ta đi ngang qua phái Điền Thương thì thấy đại môn đóng chặt, bên trong có tiếng la hét thảm thiết, không biết xảy ra chuyện gì nên lập tức nhảy lên vách tường thì nhìn thấy có rất nhiều hắc y nhân đang giao thủ với phái Điền Thương!”

“Bọn họ hoàn toàn không phải đối thủ của đám hắc y nhân, công lực của đám hắc y nhân rất thâm hậu, khi phát hiện chúng ta ở vách tường thì muốn giết chúng ta diệt khẩu!” Người phía sau đuổi tới, cánh tay bị hắc y nhân gây thương tích, sắc mặt tái nhợt.

“Bọn họ có bao nhiêu người?” Xá Kỷ và thủ hạ Thiên Cơ Các đứng sau lưng Hách Thiên Thần đã chuẩn bị sẵn sàng giao chiến, người nọ sợ phía sau có kẻ đuổi theo nên liên tiếp quay đầu nhìn xung quanh, “Đại khái có hai ba chục người!”

“Đến đó xem sao.” Hách Thiên Thần hạ lệnh, Xá Kỷ lên ngựa, dẫn người đến phái Điền Thương, những nhân sĩ giang hồ khác cũng đuổi theo, có người hưng phấn có người lo lắng. Thiên Khung Thần Giáo luôn ẩn thân không lộ diện lại đột nhiên xuất hiện, chẳng lẽ bọn họ đã an bài ổn thỏa, chuẩn bị phát động?

Khi bọn họ đến phái Điền Thương thì cảnh tượng trước mắt làm cho bọn họ dừng lại cước bộ, chỉ thấy đại môn rộng mở, có thi thể nằm ngang trên mặt đất, theo động tác của người nọ dường như là muốn chạy thoát cầu cứu, bên trong ngổn ngang thi thể, có người hít lấy một hơi cuối cùng, bàn tay đầy máu nâng lên, giống như muốn nói cái gì đó, hai mắt trừng lớn nhưng không thể nói ra được một chữ nào.

Ngày hôm qua đệ tử của phái Điền Thương còn bi ai vì cái chết của đồng môn thì hôm nay chính mình lại chết bất đắc kỳ tử.

Thế sự vô thường, ai có thể ngờ tới?

“Đây là do người của Thiên Khung Thần Giáo làm ra!” Quần hùng khiếp sợ, có người nhìn thấy thảm trạng mà nhịn không được bắt đầu hung hăng mắng vài câu, “Bọn họ dám giữa thanh thiên bạch nhật mà giết người, Thiên Khung Thần Giáo hoàn toàn không đặt chúng ta vào mắt!”

“Bọn họ làm như vậy là muốn tỏ rõ uy lực với võ lâm! Bọn họ thật sự muốn khống chế giang hồ!” Mọi người ngươi một lời ta một câu, vẻ mặt oán giận, còn có lo lắng, cảnh giác cầm binh khí tìm tung tích địch nhân.

Hách Thiên Thần đứng trước kiệu, nhìn vào thi thể nằm ngổn ngang ở bên trong, giận tái mặt, “Lộ liễu như thế, xem ra bọn họ thật sự không hề kiêng dè.”

“Vẫn luôn nấp ở chỗ tối, lần này lại hạ sát thủ, ngươi cảm thấy là vì cái gì khiến bọn họ thay đổi?” Hách Cửu Tiêu nhìn thi thể trên mặt đất, “Nơi này không phải toàn bộ người của phái Điền Thương, có lẽ vẫn còn có người sống sót.”

Thiên Khung Thần Giáo thái độ khác thường, lần này giết nhiều người như vậy là vì cái gì khiến bọn họ thay đổi thủ pháp, từ tối ra sáng…Hách Thiên Thần quan sát vết thương trên những thi thể, đột nhiên trên vách tường rơi xuống mấy bóng đen.

“Thiên Khung thần uy! Địa Sát Thiên Cương! Bái thần giáo chúng ta thì sẽ được miễn chết, nếu không, kết cục sẽ giống với bọn họ!” Hắc y nhân dừng trên vách tường mở ra y mệ, chiếc mũ màu đen che khuất khuôn mặt của bọn họ, khiến cho người ta nhìn không ra trên mặt bọn họ có phải cũng trống rỗng hay không, chỉ có thể nhìn thấy bên dưới chiếc mũ trùm mặt là một làn da trắng nhợt như người chết.

“Cái gì mà thần giáo, rõ ràng là ma giáo!”

“Lần này lộ ra diện mạo chân thật của các ngươi! Vụ Sắc đao bất quá chỉ là viện cớ, các ngươi là muốn nhất thống võ lâm! Các vị giang hồ đồng đạo, đừng để cho bọn họ đắc ý! Sát–”

Người của Thiên Khung Thần Giáo cười lạnh vài tiếng, dường như phớt lờ đám người đang vọt lên vách tường, trong miệng phát ra một loại âm thanh kỳ dị, không bao lâu sau lại có hơn chục người hiện thân, bọn họ đều mặc hắc y dài chấm gót, không rên một tiếng, chiêu thức tàn nhẫn.

“Không xong! Là mai phục!” Quần hùng giang hồ phát hiện bản thân mình bị đã bị bao vây, vừa mắng vừa đánh, Hách Thiên Thần lệnh cho Xá Kỷ dẫn người gia nhập chiến cuộc, Hạ Tư Nhân chạy về phân đà báo tin, phái người tiến đến trợ giúp.

“A di đà Phật.” Trần sư thái lần tràng hạt, phía sau Mạc Trí và Mạc Tuyệt ngăn cản địch nhân đang đánh tới, nàng không xuất thủ mà chỉ yên lặng niệm kinh Phật, “Thượng thiên hữu hảo sinh chi đức, chư vị xin dừng tay.”

Lúc này còn ai có thể nói cái gì hảo sinh chi đức với nàng? Không ai để ý, Liễu Trần đứng một bên, rốt cục thở dài một tiếng, phi thân nhảy lên, hai tay bắt chéo, làm ra vài động tác kỳ dị, lẩm bẩm, lòng bàn tay bỗng nhiên hiện lên hồng quang, lặng yên xuất chưởng, địch nhân bị nàng đụng đến chỉ trong mấy chiêu giao thủ liền thua dưới chưởng của nàng.

“Mật Tông Thủ Ấn!” Giao Tàm ti xuyên thấu bàn tay của một người, Hách Thiên Thần thấy Liễu Trần xuất thủ, trong lúc phân tâm thì dừng lại động tác một chút, kim quang đã muốn đâm thủng lồng ngực của địch nhân, trong lòng của hắn bỗng nhiên lóe lên một ý nghĩ, người cùng hắn giao thủ làm cho hắn có cảm giác không xa lạ?

Những người đứng trên vách tường vẫn liên tục phát ra tiếng kêu kỳ dị, phi thường chói tay cũng phi thường quỷ bí, mọi người nghe thấy, trong lòng đều lo lắng, Thiên Khung Thần Giáo đang triệu tập nhân thủ, chẳng lẽ bọn họ không phải bố trí mai phục phái Điền Thương, mà là đã sớm đem người tụ tập đến Thương Tây?

“Thiên Khung thần uy! Thần chiếu đại địa!” Ngữ thanh đờ đẫn cùng nhau xướng họa, lại có người của thần giáo xuất hiện, trong tay bọn họ áp giải hơn chục người, tất cả đều là đệ tử của phái Điền Thương.

“Ai còn dám động thủ thì tất cả bọn họ đều phải chết!” Dùng tánh mạng của những người đó để uy hiếp, mọi người thấy thế liền ngừng tay, hắc y nhân quay lại, tạo thành một trận thế bao vây bọn họ.

Đệ tử của thần giáo đứng trên vách tường tựa hồ là thủ lĩnh của những người này, đắc ý cười vài tiếng, hắn đột nhiên quỳ xuống, mặt hướng lên phía chân trời, “Giáo chủ có lệnh, những ai thuận thì sống, nghịch thì chết. Không theo thần giáo chúng ta thì chỉ có một chữ tử!” Hắn chỉ vào thi thể của đệ tử phái Điền Thương, “Các ngươi tự mình quyết định đi!”

Những người sống sót bị áp giải đến đây là môn hạ của phái Điền Thương, thấy đồng môn quả thật đã chết, thi thể chồng chất cùng một chỗ, chết thê thảm như vậy, có người kinh sợ, có người thà chết chứ không chịu khuất phục, “Muốn giết cứ giết! Chẳng lẽ ta còn sợ–”

Chưa nói dứt lời thì đã bị một ngụm máu thay thế, ngực của người nọ bị một nhát kiếm đâm thủng, hắc y nhân áp giải hắn rút kiếm ra, động tác nhanh như tia chớp, không hề có nửa điểm chần chừ.

Hiệp khách giang hồ ở đây thậm chí không kịp cứu, ngay cả há miệng cũng không kịp, chỉ có thể nhìn thấy người nọ trợn mắt rồi chậm rãi ngã xuống, hơn chục người của phái Điền Thương bị hắc y nhân áp chế hoảng sợ nhìn thấy cảnh tượng này, rốt cục có người quỳ xuống, cúi đầu thì thầm, “Thiên Khung thần uy….Thần chiếu đại địa…”

“Thiên Khung thần uy, Thần chiếu đại địa…” Những người khác bắt đầu đọc theo, dừng trong tay địch thủ, những người không muốn chết thì chỉ có thể lựa chọn con đường này, cũng có người ôm ấp tâm tư khác, trước tiên phải bảo trụ tánh mạng, sau đó mới có thể phản kích.

“Nhu nhược!” Trong đám quần hùng có người quát mắng, viện binh mà Hách Thiên Thần chờ đợi chưa đến, hành động đột ngột của Thiên Khung Thần Giáo làm cho hắn hơi nhớ lại một phương pháp, chỉ là không kịp suy nghĩ lại.

“Thiên Khung thần uy, Thần chiếu đại địa!” Người trên vách tường cuồng tiếng đứng lên, dùng tay ra hiệu, những người thuận theo bỗng nhiên đều bị nhét vào miệng một viên thuốc, “Tốt lắm, các ngươi đều đã nghe lệnh Giáo chủ, đây là Ngưng thần đan do Giáo chủ ban tặng, có thể giúp võ công của các ngươi tinh tiến, còn không mau tạ ơn Giáo chủ!”

“Ngươi…” Có người nắm lấy cổ họng của mình, nghẹn đỏ bừng mặt, muốn phun nhưng đã không kịp.

Hách Cửu Tiêu nhìn viên thuốc kia, bắt đầu chú ý phản ứng sau khi uống thuốc của những người này, Hách Thiên Thần đột nhiên chất vấn, “Giáo chủ của các ngươi là ai?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.