Miên Ca? Tại sao lại là Miên Ca? Xá Kỷ và Vong Sinh không ngừng kinh ngạc, bọn họ đều nhìn ra Miên Ca có vài phần tâm tư đối với Các chủ, đến bây giờ tuy chưa có người nói thẳng, nhưng ai cũng có cảm giác này, Miên Ca làm sao lại gây ra chuyện như vậy?!
“Công tử vô sự trở về, thật tốt quá.” Miên Ca được dẫn đến, hắn đứng trước án thư, cõi lòng đầy ưu tư nhưng vẻ mặt có vài phần thả lỏng, tựa hồ cuối cùng đã có thể yên tâm.
Lúc này trong không khí không còn hương thơm của Khiên Tâm Thảo, Miên Ca có thói quen nhìn ra cửa sổ, nhưng bên thềm cửa sổ chỉ trống không một mảnh. Khi quay đầu lại, ánh nắng bên ngoài dừng trên khuôn mặt tuấn tú, hơi thoáng hiện lên vài phần mông lung, “Có lẽ lại là ta gây phiền hà cho công tử….May mắn, ngươi không có việc gì, nếu không ta….” Hắn nhìn Hách Thiên Thần, sau đó hạ xuống tầm mắt.
Nam nhân ngồi sau án thư vẫn giữ vẻ mặt như trước, không hề tỏ ra bất luận thái độ gì đối với lời nói đầy ám muội của Miên Ca. Xá Kỷ và Vong Sinh còn đang suy đoán có phải bọn họ đã hiểu sai ý hay không, Các chủ muốn tìm Miên Ca không phải là vì lý do mà bọn họ đã lầm tưởng?
“Lúc ấy ngươi muốn rời đi rồi lại đổi ý, có phải bởi vì ngươi đã nhìn thấy thứ này hay không?” Hách Thiên Thần mở rộng cổ áo, vạt y bào được nới lỏng, lộ ra dấu vết bên cổ và sau tai, đó là những vết màu đỏ, ở ngay nơi đó thì hiển nhiên chỉ có thể là hôn ấn. (NXB lậu = vô sỉ đê tiện)
Đột ngột nói ra một câu khiến Miên Ca ngây ngẩn cả người, thần sắc phức tạp nhìn những vết tích màu đỏ, hắn không nói gì, Xá Kỷ và Vong Sinh lại lập tức chuyển mắt sang chỗ khác, bọn họ mơ hồ đã đoán được là người nào gây nên, mặc dù đáp án kia không phải người bình thường có thể chấp nhận.
Thấy Miên Ca không có phản ứng, Hách Thiên Thần lấy vài tờ giấy từ bên cạnh, phía trên là manh mối mà hắn đã phái người điều tra, “Đương nhiên ngươi biết ta sẽ không lưu lại một người lai lịch không rõ, những gì ngươi làm quả thật cũng không sai, cho đến lúc này chỉ tra được ngươi là thiếu gia con nhà gia thế ở thành Hàm Dương, cùng với vài lời bịa đặt càng khiến người ta thêm tin tưởng, ta quả thật nghĩ rằng ngươi là thiếu gia của một gia đình danh giá.”
Âm thanh của những trang giấy vang lên vào lúc này càng khiến không khí có vẻ kỳ dị, biểu tình của Hách Thiên Thần có vài phần khen ngợi, thiếu chút nữa hắn đã bị Miên Ca lừa gạt, “Ngươi được sinh ra bằng phương thức vô cùng đặc biệt, không ai lại hoài nghi đối với một người đã chết. Điều mà ta không biết chính là kẻ thù của ngươi vì sao lại là ta?”
Những lời này giống như một ngọn núi đá đột nhiên nện xuống, Vong Sinh và Xá Kỷ đều sợ ngây người, “Kẻ thù?!”
“Kẻ thù mà hắn muốn tìm là Các chủ?” Xá Kỷ kêu to, “Làm sao lại có thể như thế? Kẻ thù của hắn không phải đã đối với hắn…” Bọn họ đều biết kẻ thù mà Miên Ca muốn tìm đã từng bạo hành hắn, nhưng Các chủ không tiếp cận người khác, trước đây căn bản cũng chưa từng gặp Miên Ca, làm sao lại có thể là kẻ thù của hắn?
Miên Ca tựa hồ cũng bị những lời này hù dọa, hắn đứng yên tại chỗ, vẻ mặt ngỡ ngàng, “Công tử đang nói chuyện gì? Kẻ thù của ta làm sao lại có thể là ngươi?”
“Không phải ta?” Hách Thiên Thần thu hồi xấp giấy trên tay rồi đặt sang một bên, “Nếu không phải ta thì vì sao ngươi muốn theo ta đến Thiên Cơ Các, liên tiếp thăm dò quan hệ của ta và Hách Cửu Tiêu, giả vờ muốn ly khai rồi lại dùng mê dược để đưa ta vào tay của Vệ Vô Ưu?”
Chỉ hỏi vài câu tùy ý nhưng lại làm cho mọi người không ngừng khiếp sợ, Xá Kỷ và Vong Sinh lúc này mới biết hôm đó đã xảy ra chuyện gì, bọn họ đương nhiên tin tưởng lời nói của Hách Thiên Thần, nhưng nghi vấn trong lòng làm cho Xá Kỷ bất giác hỏi, “Bên ngoài lại có thêm Diệu Bút Sinh Hoa tiếp ứng? Nhưng lúc ấy không phải hắn cũng bị mê dược làm bất tỉnh hay sao? Làm thế nào có thể đem Các chủ ra ngoài?” ()
“Không sai, lúc ấy ta cũng bị mê dược làm bất tỉnh, như thế nào có thể làm được những chuyện đó? Huống hồ nếu ta thật sự xem công tử là kẻ thù, lúc ấy cho dù ta không bị ngất thì ta cũng có thể lập tức ra tay giết ngươi, vì sao lại buông tha cho ngươi?” Miên Ca tựa hồ hoang mang vì sao lại bị người khác hiểu lầm đến mức này, vội vã muốn biện bạch.
“Lúc ấy ngươi không ra tay không phải là vì ngươi không muốn ra tay, nếu ngươi giết ta ngay tại chỗ thì đương nhiên sẽ trốn không thoát Thiên Cơ Các, đây là thứ nhất. Điểm thứ hai, lúc ấy ngươi buông tha ta là vì muốn ta phải thừa nhận càng nhiều thống khổ, làm cho ta sống không bằng chết, mất đi tất cả? Ta nói có đúng hay không?”
Mối thù khắc sâu như vậy, nghĩ đến ý tưởng trong lòng của Miên Ca, Hách Thiên Thần cũng cảm thấy chấn động.
“Ngươi hận ta tận xương tủy, đến mức ngươi không ngại phải nhảy xuống từ trên núi, dùng phương thức như vậy để tiếp cận ta, lúc ấy rất nhiều người đều biết ta đang ở Hách Cốc. Trước tiên ngươi tỏ vẻ yếu thế để làm cho ta không hoài nghi ngươi, rồi lại cùng Vệ Vô Ưu hợp mưu thỉnh người của Nại Lạc ám sát ta, làm ta nghĩ rằng những người đó là vì ngươi mà đến. Ngươi nói không biết Nại Lạc, đồng thời làm cho thương thế của chính mình càng trầm trọng để kéo dành hành trình, cũng khiến Nại Lạc có thêm nhiều cơ hội xuất thủ với ta, rồi sau đó Nại Lạc bỗng nhiên rút lui, biết kế này bất thành nên ngươi đã sớm có tính toán khác.”
Hách Thiên Thần chậm rãi nói, trong phòng chỉ còn ngữ thanh của hắn, Vong Sinh và Xá Kỷ đã sớm thất thần, Miên Ca cúi đầu không hề mở miệng, chỉ nghe Hách Thiên Thần nói tiếp, “Ngươi nên nhớ, lúc trước Hàn Lục hạ độc trong rượu và thức ăn của chúng ta, lúc ấy ngươi đã biết, hiển nhiên không hề bị trúng độc, sau đó lại giả vờ như trúng độc, Băng Ngự không biết vì vậy đã cho ngươi một viên thuốc giải trăm loại độc. Tuy rằng vượt ngoài dự kiến của ngươi, nhưng ta nghĩ rằng ngươi nhất định đã giữ lại viên thuốc rất cẩn thận. Hôm ngươi đến cáo biệt đã âm thầm đốt Túy Thần Tiên, dùng Khiên Tâm Thảo để che giấu hương vị khói mê, rồi làm ra vẻ không thể chống đỡ mà ngã xuống đất.”
“Kỳ thật là trước đó ta đã ăn thuốc giải có phải hay không? Đây là ý mà công tử muốn nói?” Miên Ca ngẩng đầu, ánh mắt trở nên mập mờ khi đối diện với Hách Thiên Thần.
Đầu ngón tay của Hách Thiên Thần gõ nhẹ lên án thư rồi tiếp tục nói, “Thuốc giải chưa hẳn giải được mê dược nhưng có thể chống đỡ trong chốc lát, không cho dược tính phát tác. Ngươi đã có lệnh bài từ trên người của ta nên có thể đi lại mà không bị ngăn cản, sau đó đem ta giao cho Vệ Vô Ưu đã sớm tiếp ứng bên ngoài. Chờ đến khi ngươi cố gắng chịu đựng quay lại thì dược tính bắt đầu phát tác, người khác thấy ngươi và Tử Diễm cùng nhau mê man nên đương nhiên sẽ không hề nghi ngờ.”
Kể ra những lời này giống như ngày hôm đó đã tận mắt chứng kiến, Hách Thiên Thần nói không nhanh cũng không chậm, Miên Ca cũng không hề cắt ngang lời hắn, tựa như đang bị câu chuyện đầy khúc mắc này hấp dẫn, thần sắc không ngừng biến đổi.
Trong phòng im ắng, bầu không khí trở nên khác thường kỳ dị, yên lặng một lúc lâu, Miên Ca rốt cục thở dài, “Xem ra trên đời này không có việc gì có thể giấu diếm được Đàn Y công tử.”
Nhẹ nhàng phất y mệ, giờ khắc này biểu tình của hắn không còn là yếu ớt pha lẫn quật cường như lúc đầu, mà lại mang thêm vài phần ý cười, đáy mắt chỉ còn oán độc thù hằn, “Hách Thiên Thần, ta không thể không bội phục ngươi, rơi vào tay của Vệ Vô Ưu nhưng vẫn còn toàn thân đi ra, ta rất tò mò hắn đã làm cái gì đối với ngươi? Sở thích của người nọ có hơi chút cổ quái.”
Miên Ca nhẹ nhàng cười, vẫn là bộ dáng như ban đầu nhưng khuôn mặt lại làm cho người ta có cảm giác hoàn toàn bất đồng, mặc dù hắn đang cười, nhưng trong mắt tất cả đều là âm u cổ quái.
Vong Sinh và Xá Kỷ cũng không thể không bội phục Miên Ca, đến lúc này hắn vẫn có thể cười được, “Thực sự có người có thể làm đến mức này? Tự tạo những dấu vết đó ở trên người chỉ để tiếp cận với Các chủ?” Xá Kỷ không chỉ bội phục mà quả thực bội phục sát đất, một người nam nhân có thể chịu đựng như vậy, mặc kệ hắn làm như thế là vì sao, thì tâm tư của hắn đủ khiến cho người ta phải sợ hãi. ()
Miên Ca lại mỉm cười, “Ngươi tưởng rằng ta giống như ngươi đã nghĩ?” Hắn đảo mắt nhìn Hách Thiên Thần, trong mắt tràn đầy thâm ý, “Công tử hẳn là người rõ ràng nhất, thân là nam tử, bị người khác đặt ở dưới thân thì có tư vị như thế nào….”
Xá Kỷ và Vong Sinh kinh hoàng, Hách Thiên Thần không hề biến đổi sắc mặt. Sau khi Miên Ca dứt lời thì dần dần hạ xuống ý cười, “Những dấu vết bị người khác bạo hành, các ngươi không phải rất ngạc nhiên hay sao?”
Hắn cười khẽ vài tiếng, một sự im lặng làm người ta sợ hãi chậm rãi trôi qua, bỗng nhiên hắn cắn răng quát lớn, “Ngươi cho rằng tất cả đều là giả? Ngươi nghĩ rằng ta thật sự có thể chịu được những thứ này? Hách Thiên Thần! Tất cả đều là do ngươi! Bởi vì ngươi mà ta thân là nam tử lại bị bọn súc sinh tìm mọi cách hạ nhục! Nếu không phải vì ngươi thì ta làm sao lại trở thành như vậy?”
Hắn thản nhiên kéo ra toàn bộ vạt y bào, trước lồng ngực đơn bạc hiển lộ vô số vết thương loang lổ, những vết sẹo xem ra giống như dấu răng, có vài vết giống như bị bỏng, cùng với vô số điểm không biết là dùng thứ gì đặt lên, tựa hồ bị đâm xuống rồi xoắn vào da thịt mà tạo thành như vậy.
Những vết thương từ trước ngực tiếp tục đi xuống, tựa hồ còn kéo dài đến tận hạ thân, còn có một vật óng ánh lấp lánh trước ngực được xỏ qua nhũ hoa của hắn.
Ánh sáng lấp lánh khiến cho màu đỏ ở trước ngực óng ánh rực rỡ đầy dâm mỹ, Miên Ca đứng ở nơi đó giống như đang khóc, nhưng tựa hồ là đang cười, hắn chằm chằm nhìn Hách Thiên Thần rồi hung hăng nói tiếp, “Những thứ này nhìn có đẹp hay không? Công tử có lẽ không thích, nhưng ta đã từng nếm qua. Những người đó hỏi ta có thích hay không? Cả đám bọn chúng nhào vào, dùng bất cứ thứ gì có thể nghĩ đến để tạo ra dấu vết trên người của ta, bởi vì bọn chúng thích ta khóc, thích nghe ta kêu gào, bọn chúng nói rằng giọng nói của ta rất dễ nghe, nơi đó kẹp càng chặt thì bọn chúng càng sảng khoái, bởi vì ta trời sinh đã là dâm tiện, trời sinh đã là dụng cụ để người khác phát tiết!”
Giọng nói vang vọng trong phòng, Xá Kỷ và Vong Sinh đều cảm thấy ngây người, Miên Ca vẫn chưa nói xong, tiếp tục cười điên cuồng, “Công lực của ta khi đó không còn thừa lại bao nhiêu, là Vệ Vô Ưu trong lúc vô tình đã cứu ta, sau khi ta thoát thân thì chuyện đầu tiên ta làm chính là báo thù bọn chúng! Ta làm cho bọn chúng phải thừa nhận gấm trăm lần nổi khổ mà ta đã gánh chịu, sau đó lột da sống bọn chúng, ngươi có biết hay không, khi đó tiếng kêu của bọn chúng êm tai biết bao nhiêu? Ta nghe thấy mà vô cùng sảng khoái? Ha ha ha ha ha–”
Tiếng cười này làm cho Xá Kỷ và Vong Sinh không rét mà run, bọn họ không thể tưởng tượng Miên Ca đã bị tra tấn như thế nào mà đến mức trở thành như vậy, nhưng bọn họ tình nguyện không biết.
Miên Ca cười xong, bắt đầu chậm rãi sửa lại y phục, “Sau đó ta biết Vệ Vô Ưu coi trọng Hách Cửu Tiêu nhưng bị Hách Cửu Tiêu cự tuyệt nên ghi hận trong lòng, ta liền cùng với hắn theo dõi ngươi. Ngươi có biết để tiếp cận ngươi thì ta đã làm điều gì hay không?” Hắn bỗng nhiên quỷ bí nhếch lên khóe miệng, “Ta tìm mấy người nam nhân cùng nhau thượng ta, sau đó ta chỉ cần giết bọn họ là được, dù sao ta cũng đã quen, ngươi nói xem, có phải ta rất thông minh hay không? Muốn lừa gạt Đàn Y công tử thật sự không hề dễ dàng.”
Hắn đang cười nhưng trong mắt đã có lệ, cũng không còn che giấu tất cả những thù hận trước đây, khuôn mặt tuấn tú giờ khắc này chỉ có thể xưng là nham hiểm, ánh mắt giống như độc xà gắt gao nhìn chằm chằm nam nhân phía sau án thư.
“Hách Thiên Thần! Tất cả những thứ này là do ngươi ban tặng!”