Cô thong thả dạo bước trong khuôn viên, ngước nhìn bầu trời quang đãng trong lành. Một luồn gió lướt qua thổi bay mái tóc đen huyền, ánh nắng xuyên qua những tán cây rọi lên làn da trắng mà mềm mịn của cô. Bộ y phục màu lam khẽ đung đưa theo làn gió, thân hình cô uyển chuyển nhẹ nhàng bước tiếp.
A Lan từ đằng xa bước chân vội vàng, gương mặt hớn hở, mồ hôi rịn ra ướt đẫm trán. Đến chỗ cô khụy gối rồi cúi đầu, nói: Tiểu thư! Tứ vương gia đến, ngài ấy nói có chuyện muốn gặp người
Gặp ta? cô ngạc nhiên.
Tứ vương gia từ xa bước đến, trên tay là chiếc quạt, chốc chốc lại phe phẩy. Đến chỗ cô ngài ấy nở một cười, ra hiệu cho A Lan lui xuống.
A Lan vừa rời đi tứ vương gia tiến đến chỗ cô gần hơn. Cô cười chào rồi nói: Vương gia! Sao người lại đến đây?
Ta đến để xem bệnh tình của nàng thế nào
Ta đã khỏe rồi! Đa tạ vương gia đã quan tâm
Nói lời cô lại cúi đầu một cái, tứ vương gia tiến lại ngăn cô hành lễ, ánh mắt thoáng chút ưu tư sau câu nói ấy, lại nhìn vào mắt cô.
'Nàng đừng tỏ vẻ xa cách với ta như vậy. Dù là nàng mất trí nhớ nhưng trái tim nàng không lẽ cũng quên cả ta?
Tứ vương gia nắm lấy tay cô, ánh mắt ươn ướt nhìn vào mắt cô. Riêng cô cũng là nữ nhân nên nhìn thấy nam nhân tình cảm thắm thiết như vậy thật không thể cưỡng lại. Trái tim kia cũng không chịu yêu, đập như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Vương gia! Mong người thông cảm
Được rồi! Không sao cả. Ta sẽ tìm cơ hội để xin phụ hoàng ban hôn cho ta và nàng. Để sau này ta tiện bề chăm sóc nàng
Nói đoạn vương gia ôm cô vào lòng, ánh mắt thoáng chút vui vẻ. Hơi ấm cùng mùi hương dìu dịu lan tỏa xông thẳng vào mũi cô. Thật lòng là cô chưa từng được nam nhân ôm một cách tình cảm như vậy. Trong phút chốc cô thoáng chút bối rối. Cô bị vẻ dịu dàng của nam nhân này làm cho ngơ ngác mất rồi.
Cô đẩy vương gia ra, nhìn vào mắt ngài ấy Ban hôn? Người thật sự muốn như vậy? Cô ngạc nhiên sau khi lấy lại bình tĩnh.
Sao nàng lại ngạc nhiên như vậy? Không lẽ nàng không muốn làm vương phi của ta?
Cô rời khỏi vòng tay của ngài ấy, vẻ bối rối hiện rõ, hai tay cô nắm chặt vào nhau. Đây có thể cho là một lời cầu hôn kiểu cổ trang không? Cô thật sự chưa được ai cầu hôn bao giờ nên đương nhiên phải bối rối, không biết làm sao.
Tứ vương gia lại tiến đến ôm lấy cô từ phía sau, hơi thở phà vào cổ cô khiến mặt cô đỏ bừng.
Nàng từ từ suy nghĩ. Có lẽ ta hơi vội nhưng mong nàng cũng đừng trách ta. Ta chỉ sợ nếu ta không nhanh rước nàng về thì ta sẽ mất nàng vào tay kẻ khác. Đến lúc đó ta thật sống không bằng chết
Nói đến đây vương gia xoay người cô lại, nắm lấy tay cô, ánh mắt dìu dịu nhưng vương chút lo lắng.
Bữa tiệc hôm ấy nàng biểu hiện quá xuất sắt nên ta càng sợ mất nàng. Chỉ sợ hoàng hậu vừa mắt nàng thì sẽ ban hôn cho nàng và thái tử. Nàng biết ta lo lắng đến như thế nào không?
Để ta suy nghĩ có được không? Chuyện sảy ra đột ngột nên ta chưa thể quyết định ngay được
Nàng trước giờ chưa từng do dự như vậy với ta
Vương gia ánh mắt dò xét nhìn cô. Cô thật khó xử trong tình huống này.
Nhưng đây là chuyện hệ trọng vẫn nên cận thận suy nghĩ
Nàng như vậy chính là không tin tưởng ta? Được rồi! Vài ngày nữa ta sẽ lại đến
Nói rồi vương gia quay lưng đi thẳng không nhìn cô lấy một cái. Có lẽ vương gia ngài ấy đang buồn vì cô không đồng ý sao? Không phải đã nói là sẽ suy nghĩ rồi trả lời sau rồi còn gì? Đột nhiên gấp gáp như vậy chính là có vấn đề. Hay thật sự như lời vương gia nói hoàng hậu sẽ ban hôn cô và thái tử?
Nghĩ đến đây cô có chút ngu muội nhất thời không nghĩ ra. Cô nhìn ra phía mặt hồ xanh ngắt, ánh nước long lanh.
Tranh đấu, mưu đồ đoạt vị chính là tình tiết điển hình nhất. Cha cô chính là thừa tướng quan đứng đầu triều đình, nếu lấy cô chính là có được sự ủng hộ của thừa tướng. Đến lúc đó mọi việc đều có thể thành sự, có thể lập công trong mắt hoàng thượng.
Quả nhiên, tất cả đều vì lợi ích cá nhân và sự tham lam mà thành.
. . .
A Lan ngồi bên cạnh chải lại mái tóc cho cô, chỉnh lại trang sức trên mái tóc của cô.
Tiểu thư! Tứ vương gia lúc ra về có vẻ không vui. Người và vương gia đã xảy ra chuyện gì sao?
Cô soi mình trong gương, tay khẽ vuốt vuốt mái tóc của mình.
Vương gia nói muốn lập ta làm vương phi của ngài ấy. Nhưng ta cần thời gian để suy nghĩ nên có lẽ vì vậy mà vương gia không vui
A Lan ánh mắt ngạc nhiên, tay đang chải tóc cho cô lại ngừng Tại sao người không đồng ý ngay lúc đó?
Ánh mắt cô có chút lo lắng Ta cần thời gian để suy nghĩ, hơn nữa đây là chuyện trọng đại cả đời người. Cũng có thể có ẩn ý ở đằng sau A Lan nghe vậy cũng không nói thêm gì.
Vương triều chính là vậy mà. Hơn nữa ở Bắc An quốc thịnh hưng như vậy, lòng dạ con người cũng trở nên nham hiểm. Tựa như một miếng mỡ ngon treo trước tổ kiến. Cũng chỉ hy vọng đây chỉ là suy đoán của cô.
. . .
Cô ngồi trong khuôn viên, tách trà trước mắt đang bốc khói nghi ngút, bên cạnh là vài miếng bánh có khuôn hình tinh sảo.
Cô khẽ thở dài một hơi, thiết nghĩ nếu không đến nơi này thì cô sẽ ra sao? Có lẽ vỏn vẹn đã đến kì thi đấu cho mùa giải trẻ, mà lúc đó cô làm giám khảo chấm thi.
Đến đây rồi lại trở lại làm một thiếu nữ tuổi xuân, thanh xuân tinh khiết như một tấm giấy trắng. Nếu cô đã có thể trở lại khoảng thời gian này thì cô sẽ không lãng phí nó như cách cô đã lãng phí tuổi xuân của mình trước đây. Thanh xuân của cô ngoài việc học và tập luyện ra thì chẳng còn gì đặc sắt khác. Người ngoài nhìn vào còn cảm thấy nhàm chán thay cô.
Đột nhiên tiếng nữ nhân quen thuộc vọng đến kéo cô về với thực tại Ai dô! Đây không phải là nhị tỷ của chúng ta sao?
Thiên Nhu và Thiên Giai uyển chuyển thân hình qua lại trước mắt cô rồi đến ngồi xuống bàn Nghe nói nhị tỷ của chúng ta được thái tử để mắt đến. Thật vinh hạnh!
Ý hai muội là gì? Cô nhấc tách trà lên, ánh mắt lạnh lùng, chán ghét cũng không nhìn lấy một cái.
Thiên Nhu cười tà rồi tiếp nói: Ý muội là một người như tỷ lại có thể khiến thái tử để ý đến thì chắc hẳn có vấn đề. Tâm kế của tỷ đã thành công chắc hẳn tỷ rất vui mừng
Hai người này đến ngoài kiếm chuyện ra thì chẳng còn gì để làm. Có lẽ điều ấy đã đi sâu vào trong máu rồi nên không thể yên tay yên chân và yên luôn cả cái miệng.
Ta nghĩ muội nên thận trọng lời nói của mình. Đừng ăn nói xằng bậy kẻo ảnh hưởng đến gia phong của Hàn phủ
Thiên Nhu tức giận đập tay lên bàn, ánh mắt đau đáu nhìn cô Tỷ! Tỷ đừng nghĩ có cha yêu thương thì tỷ có thể lên mặt với bọn muội
Cô uống một ngụm trà rồi lại bỏ xuống, liếc nhìn họ một cái rồi nói: Ta dù sao cũng là tỷ của hai người nên tốt nhất nên biết phép tắc kẻo người ngoài nhìn vào lại nói phủ thượng thư không biết dạy người
Dứt lời cô đứng lên rời khỏi đó, để lại hai người họ tức đến đỏ cả mặt nhưng lại không thể nói một lời. Thiên Nhu ánh mắt tà niệm lại sắt bén nhìn bóng lưng của cô, tỏa ra luồng khí đáng sợ.
Cô vừa đi vừa thì thầm: Nếu không ưa nhau vậy thì cớ gì lại phải gặp mặt?