Trong giấc mơ được bao trùm bởi một màn đêm đen tĩnh mịch, một giọng nói phát ra êm ái, nhẹ nhàng.
Vu Nhi ngoan, ngoan nào, để mẫu thân ru ngủ nào
Giọng nói của người ấy mang theo cảm giác quen thuộc, thân thương khiến cô phải đảo mắt tìm kiếm xung quanh. Đó là giọng của Cảnh Liên, mẫu thân của Vu Nhi.
Một đoạn hình ảnh trãi dài như những thước phim ngắn, tất cả đều là những ký ức trước đây của Vu Nhi, chủ nhân của thân xác này. Hình ảnh bị đánh đập, bị nhốt trong phòng tối đầy gián và chuột, phải ăn những thức ăn bẫn thỉu, ôi thiu đến cả chó cũng chê, phải liên tục làm việc đến mức kiệt sức, phải len lén học lõm Thiên Nhu và Thiên Giai qua cửa sổ. Tất cả những hình ảnh đều khiến người khác phải đau lòng, ấy vậy mà chẳng có một ai giúp đỡ.
Nói đi nói lại nàng ấy cũng chẳng thua cô là mấy. Cô từ nhỏ đã bị bỏ rơi ở cuối ngõ chợ bên cạnh đống rác của khu chợ. Cô từ khi biết đi đã phải ăn thức ăn thừa của người ta, lang thang như kẻ ăn xin đầu đường xó chợ. Cho đến khi ba tuổi được thầy dẫn về nuôi, cho chỗ ăn chỗ ở nhưng thầy cũng nghèo khổ, cuộc sống cũng chẳng sung sướng. Để có tiền đi học cô phải vào làm ở một gánh xiếc, làm biết bao những thứ nguy hiểm. Sau này lớn lên chút nữa thì làm đủ các công việc khác nhau để có tiền đi học.
Cô tỉnh lại, đầu đau như búa bổ, trán ướt đẫm mồ hôi, hơi thở cũng trở nên nhanh hơn một chút. Cô nhăn mày, đưa tay xoa xoa đầu, mở mắt nhìn một lượt xung quanh. A Lan từ ngoài bước vào, vừa nhìn cô liên chạy lại.
Thái... Công tử! Người không sao chứ?
Cô ôm lấy đầu mình, chầm chậm ngồi dậy Ta bị sao vậy?
A Lan mắt rưng rưng, lập tức quỳ xuống đất Do nô tài không cẩn thận nên đã khiến người ngã từ cầu thang xuống
Cô lục lại trí nhớ của mình, lúc đó cô uống say sau đó bị ngã nhưng không rõ cụ thể ra sao.
Ngã cầu thang? Ngươi cũng bị ngã sao?
Dạ không!
Cô thở một hơi dài, tâm cũng nhẹ phần nào, chỉ sợ nữ nhân nhỏ bé kia cũng ngã. Cô mang giày vào rồi tiến lại đỡ A Lan đứng lên rồi lau giọt nước mắt trên má.
Được rồi! Nếu ngươi không ngã thì ta cũng mừng, không việc gì phải mít ướt hết
A Lan ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt có chút vui, dò xét hướng đến.
Người... người không trách nô tài sao?
Sao phải trách ngươi? Dù gì cũng không phải lỗi của ngươi. Được rồi, mau chuẩn bị thức ăn đi, ta đói rồi
Cô vỗ vai trấn an A Lan rồi xoa xoa bụng, nở một nụ cười tươi nhất sáng nhất. A Lan cũng trở nên vui hơn, gật đầu cái rụp Vâng! Nô tài sẽ chuẩn bị ngay
Không lâu sau A Lan dọn một mâm thức ăn bày trước mắt, cô nuốt một ngụm nước bọt, bụng không ngừng gõ trống.
. . .
Ăn xong lại tiếp tục lên đường, trong xe ngựa cô đánh một giấc ngon lành, A Lan thì ngồi kế bên sắp xếp lại hành lí. Đi được một quãng, đến một hơi khá vắng thì đột nhiên xe ngựa dừng lại, làm cô xuýt chút nữa rớt khỏi chỗ ngồi. Bên ngoài tất cả thị vệ đều chắn phía trước xe ngựa, âm thanh của kiếm vang lên.
Đem tất cả của cải ra đây, lão gia đây sẽ tha cho các ngươi
Hóa ra là thổ phỉ, cướp của giữa ban ngày. Cô ngồi chỉnh chu lại, thư thả ngồi nhìn qua tấm màn mỏng chắn ở phía trước. Cô nghĩ thị vệ chắc chắn sẽ đối phó được nên yên tâm ngồi xem.
Sau một hồi giao đấu thì hình như có thêm một người nữa, cô cố nhướn người đến xem thử người đó là ai. Nam nhân đó vận thanh y tao nhã, từng đường kiếm nhẹ nhàng, dứt khoát lại nhanh như gió. Trong chớp mắt đám thổ phỉ đã bị đánh cho tơi bời khói lửa, kẻ nào cũng trọng thương.
Đám thị vệ sau đó lại đồng loạt quỳ xuống đất, đồng thanh hành lễ Tham kiến tứ vương gia!
Miễn lễ!
Tạ vương gia!
Cô mở to mắt, kinh ngạc nhìn ra phía trước, tên vương gia đó sao lại xuất hiện ở đây? Chiếc rèm được vén sang một bên, nam nhân ngoài đó đã chui vào bên trong này, thấy cô liền nở một nụ cười.
Vương gia! Sao người lại ở đây?
Tứ vương gia ngồi xuống đối diện cô, ánh mắt sâu thẵm, nụ cười lóe lên trong vài giây.
Ta đang cải trang vi hành
Nô tỳ xin phép cáo lui A Lan biết phận, ở lại chỉ thêm kì đà cản mũi nên cúi đầu thoái lui
Cô trong lòng có chút lo lắng. Với thân phận của cả hai e rằng sau khi hồi cung sẽ có những lời không hay, huống hồ ở đây lại có nhiều thị vệ như vậy.
Người ở đây e rằng sẽ không hay. Mong người nhanh chóng rời khỏi
Tứ vương gia đương nhiên biết rõ nhưng cũng cố gắng chút gì đó mà bản thân không biết rõ.
Chúng ta cùng hướng nên đi chung cho tiện
Dứt lời tứ vương gia rời khỏi xe ngựa rồi leo lên lưng ngựa. Xe ngựa tiếp khởi hành, tứ vương gia đi phía trước xe ngựa của cô, vừa đi vừa thoáng chốc mĩm cười, cũng không rõ đang cười điều gì.
Cô trong lòng không ngừng lo lắng, nếu tên thái tử kia biết được có phải sẽ đem cô ra chém đầu không? Đột nhiên một đoạn ký ức hiện lên trong đầu cô.
Vu Nhi lúc trước là nữ nhân bên cạnh tứ vương gia nhưng trong lòng ngài ấy chỉ xem Vu Nhi như một con cờ. Vu Nhi trong một đêm nghe lén được cuộc nói chuyện của tứ vương gia với tên cận vệ của mình. Ngài ấy lợi dụng Vu Nhi để đưa vào Đông Cung, ở bên cạnh thái tử bằng cách ngọt ngào nhất khiến cho Vu Nhi cũng không biết bản thân trở thành gián điệp. Nhưng dường như ngài ấy đã phát giác ra điều đó nên hạ lệnh truy sát Vu Nhi, lúc đó gặp cô nên thoát nạn.
Có lẽ âm mưu của tứ vương gia chính là chức vị thái tử. Vì ngoài Lưu Dực Niên thì chỉ có Lưu Trác Phong là người phù hợp nhất với ngôi vị thái tử. Nhưng cho dù tứ vương gia có làm gì thì người lên ngôi vẫn là Lưu Dực Niên.
Khoang đã! Cùng năm Lưu An nhị đế lên ngôi thì trong cung xảy ra cuộc chiến nội bộ nhưng cụ thể thì không hề được ghi chép lại. Vậy thì rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Liệu sự xuất hiện của cô có làm đảo lộn lịch sử hay không?
Cô lo lắng đến mức trán bắt đầu rịn mồ hôi, tay có chút run rẩy. Sở dĩ cô lo lắng chính là có cơ sỡ. Vị hoàng hậu năm đó không phải họ Hàn, mà là một vị công chúa đến từ nước láng giềng. Lúc đầu lập làm phi, sau được sủng ái mà lên ngôi hoàng hậu, hai nước từ đó không còn bất kì chiến tranh nào.
A Lan thấy sắt mặt cô không ổn nên cũng lo lắng gặn hỏi
Thái tử phi, người không sao chứ?
A Lan lên tiếng làm gián đoạn suy nghĩ của cô, lúc này cô mới hít một hơi lấy lại bình tĩnh.
Ta không sao! Mau cho người nhanh chóng hồi cung, ta không muốn đi tiếp nữa
A Lan có chút kinh ngạc nhưng cũng làm theo lời cô. Đoàn xe ngựa lập tức quay đầu, để lại tứ vương gia một thân ngơ ngác, không hiểu chuyện gì.
A Lan không kiềm được sự tò mò nên gặn hỏi Sao người lại muốn hồi cung?
Cô vẻ mặt có chút nghiêm trọng, hàng lông mày lá liễu khẽ chau lại.
Ta có cảm giác con đường phía trước có chút không ổn
Nếu thái tử lên ngôi thì thái tử phi sẽ trở thành hoàng hậu nhưng hoàng hậu tương lai không phải cô thì e rằng con đường phía trước chính là ngõ cụt của cuộc đời cô.
Trong chốc lát thôi hàng loạt những suy nghĩ nảy lên trong đầu cô. Khi cô xuyên đến thời điểm này thì chính là đã thay đổi lịch sử, Vu Nhi đã chết và trong sử sách không hề ghi tên. Nhưng cho dù như thế nào thì hồi cung vẫn an toàn hơn so với việc tiếp tục đi về phía trước.
Thoáng nghĩ có phải cô đang dựa dẫm vào hắn không? Trong suy nghĩ, cô có nhớ đến hắn, vì ở đó có hắn nên cô nghĩ nơi đó an toàn hơn ở bên ngoài. Nhưng thực tế hoàng cung chính là nơi nguy hiểm nhất.