Khuynh Thành Mỹ Nhân

Chương 18: Chương 18: thích khách




Buổi trưa, trời nắng đến oi bức khó chịu, cô ngồi dưới mái đình tay cầm quạt không ngừng phe phẩy. Phía xa là mặt hồ yên tĩnh, chung thủy mãi một màu lục.

Đột nhiên cô cảm thấy nhớ cái cảnh nóng bức ngồi ăn que kem cùng đàn anh. Nhớ hồi đó bịt kem có đến bốn cây nhỏ bên trong, chia đều cho từng người. Đó là kem bốn mùa! Giờ thèm một cây kem nhưng mà đào đâu ra? Đến ca nước đá còn không có huống chi là kem.

Nhớ mãi mùa hè nóng bức này, mỗi lần tập xong là ai nấy đều uống sạch mấy ca trà đá to của cô bán nước ven đường mới chịu ngưng. Đến nỗi, cô bán nước còn chu đáo chuẩn bị đến một thùng trà đá to ngất ngưỡng để sẵn đó. Tập xong là cả đám lao vào như đói khát mấy ngày chưa uống nước. Vì uống nhiều nước nên da ai nấy đều căng mọng, mịn màng đến ganh tị.

Nghĩ đến thôi là cô cảm thấy buồn cười. A Lan rót trà thấy vậy liền ngạc nhiên: Người sao lại cười như vậy?

Ta đang nhớ đến vài chuyện cũ

Quả thật, nói đến kỷ niệm phòng tập thì có vô vàn, hỷ nộ ái ố, đầy đủ các cảm xúc. Nhưng nhớ nhất vẫn là bao cát đen xì ở phòng tập, cùng những tấm ván, tấm gạch bị đập đến nát vụn. Vẫn in mãi trong đầu cô là những trận đấu sứt đầu, mẻ trán, máu đổ uớt đẫm khuôn mặt. Có lần bị đánh sưng hết mặt, cô phải đeo khẩu trang cả tháng trời không dám tháo ra. Và cả những câu chuyện yêu đương trên sàn đấu.

Nhớ đến đây đột nhiên cô lại nghĩ đến hắn, nhớ luôn câu nói sáng nay. Cô xoay qua chỗ A Lan.

Ngươi sai người xuống, buổi tối chuẩn bị những món ngon mà thái tử thích

A Lan mĩm cười rồi cúi đầu đáp: Vâng!

Không phải cô trông mong gì hắn mà cô không muốn bị những người khác coi thường. Vì từ trước đến giờ cô chỉ nhận ánh mắt ngưỡng mộ và sự tán dương của người khác, chưa bao giờ cô nghĩ đến cô sẽ bị người khác coi thường. Giờ đây, ai ai cũng coi cô như kẻ bị thất sủng. Cô chỉ nhân cơi hội hắn đến mà lấy lại chút uy nghiêm cho bản thân. Để những ngày tháng sau này còn dễ sống.

Cô ngồi đó thêm một lát thì bất ngờ một tên mặt nguyên một cây đen xì, che chắn toàn thân chỉ để lộ ai con mắt sắc bén lao nhanh về phía cô rồi kề thanh gươm lên cổ cô. Những cung nữ thấy vậy liền hét lên thất thanh, chạy loạn lên tìm chỗ trốn.

Cô thì mặt bình thản, không một chút sợ hãi nhưng đây là lần đầu cô thấy kiếm lại sắc bén như vậy. Cô bị hành động bất ngờ nên không kịp phản ứng. Tên thích khách giữ chặt lấy người cô, không cho cô phản kháng.

A Lan mặt tái xanh nhanh chóng lớn tiếng gọi người: Thích khách! Người đâu? Mau bảo vệ thái tử phi!

Câm miệng! Nếu không ta giết chết chủ tử của các ngươi Hắn lớn giọng đe dọa những cung nữ. Mặt họ ai ai cũng tái mét, sợ hãi. Cô tin chắc một điều, hắn ta sẽ không giết cô nếu chưa đạt được mục đích nhưng mục đích là gì thì vẫn chưa biết được.

Thoáng chốc thị vệ đã bao vây xung quanh, không khí dần trở nên căng thẳng. Cô vẫn ngồi yên để hắn càng quấy, tò mò muốn tìm hiểu mục đích của hắn ta.

Không lâu sau hắn từ đâu xuất hiện, nhìn cô với ánh mắt lo lắng, rồi tức giận nhìn tên thích khách.

Các ngươi mà bước tới ta sẽ giết chết người này

Tên thích khách lại tiếp tục đe dọa, nắm lấy bả vai cô lùi lại phía sau vài bước. Hắn ánh mắt lạnh lùng, lớn tiếng ra lệnh.

Bắt lấy tên thích khách đó cho ta

Cô đưa mắt ngạc nhiên nhìn hắn. Không phải chứ? Nếu bọn họ xông tới thì không phải tính mạng của cô sẽ không được bảo toàn hay sao? Cái tên sắc lang đó lại không màn đến an nguy của cô.

Các ngươi dám bước lại đây? Tên đó lại lùi thêm vài bước, thanh kiếm lại ghì chặt lên cổ cô để lại một đường, máu chậm rãi rơi ra. Cô thấy tình hình này không được rồi, nếu còn không ra tay thì cô chắc chết trong tay tên đen xì này.

Cô nhanh chóng nắm lấy tay đang cầm kiếm, tay còn lại đánh cùi trỏ lên mặt tên thích khách sau đó vật hắn ngã xuống đất. Cô cướp lấy thanh kiếm của tên đó sau đó nhảy lên rồi hạ hai đầu gối lên ngực. Tên thích khách đau đớn phát không ra tiếng, nằm quằn quại dưới đất. Cô đứng lên, chỉnh lại y phục rồi phủi đi bụi trên người. Lúc này nhìn lên mới thấy, ai ai cũng đang nhìn cô với ánh mắt ngạc nhiên.

Cô lúc này mới nhớ ra, ở thời này chưa nữ nhân nào có thể vật ngã được một nam nhân cường tráng như vậy. Họ chứng kiến cảnh này đương nhiên là ngạc nhiên và không thể tin tưởng vào mắt mình. Cô cũng rất vinh hạnh là người đầu tiên làm ra điều đó ở đây.

Bắt lấy hắn giam vào Hắc Kì Hắn ra lệnh cho thị vệ rồi tiến về chỗ cô đem cô nhấc bổng lên. Hắn bế cô, lần đầu tiên cô được nam nhân bế như vậy.

Mặt cô không hiểu sao lại đỏ ửng, nấp vào vai hắn Bỏ thiếp xuống! Thiếp tự đi được

Hắn dường như không nghe thấy cô nói gì, nghiêm nghị ra lệnh: Mau truyền thái y!

Hắn lúc này trông rất đáng sợ, ánh mắt lẫn biểu cảm trông có vẻ như đang tức giận. Cô vùng vẫy một hồi nhưng không có tác dụng thì thôi, để yên cho hắn bế cô đi.

Đến phòng cô, hắn đá văng cửa ra rồi đặt cô lên giường, chăm chăm nhìn vết thương ở cổ của cô. Thấy hắn nhìn cô mới đưa tay sờ qua. Một vệt máu dính lên tay cô, lúc này cô mới phát hiện máu không ngừng chảy trên cổ. Vết thương bây giờ mới có cảm giác đau rát, mồ hôi cũng bắt đầu rịn ra đầy trán. Có lẽ lúc này không cẩn thận để thanh kiếm cắt một đường nên mới bị thương như vậy.

Thái y nhanh chóng mang theo đồ nghề chạy đến chỗ cô. Sau một hồi vết thương cũng được băng bó cẩn thận. Thái y lấy khăn lau đi mồ hôi trên trán rồi quay qua cúi đầu vái hắn một cái.

Vết thương của thái tử phi khá sâu nhưng may là không ảnh hưởng nhiều. Cần thường xuyên thay băng để vết thương tránh bị nhiễm trùng

Được rồi! Ngươi lui xuống đi Hắn đáp lại thái y nhưng ánh mắt nhìn cô, vẻ giận dữ của hắn hình như đã không còn nữa.

Thần xin phép cáo lui Thái y cúi đầu rồi rời khỏi. Hắn đi đến bên cạnh cô, vén vạt áo lên lau mồ hôi trên trán cho cô.

Còn đau không? Ta vốn có thể bảo vệ nàng nhưng tại sao nàng lại phải liều mình như vậy?

Liều mình? Cô chính là đang bảo vệ bản thân sao có thể nói là liều mình?

Nếu thiếp không làm vậy thì tên thích khách cũng sẽ giết thiếp nếu bị ép vào đường cùng

Hắn hơi gằn giọng, ánh mắt cương quyết nhìn cô Ta tự có cách cứu nàng

Hắn hình như đang trách cô. Mà tự nhiên sao lại như thế? Cô làm gì sai kia chứ?

. . .

Trong Hắc Kì nồng nặc mùi máu tanh, khí lạnh chạy dọc sống lưng khiến người khác không khỏi rùng mình. Hắc Kì là đại lao lớn nhất Bắc An quốc, nơi đây chỉ giam giữ tội phạm triều đình, kể cả người của hoàng thất. Tất cả những thứ ở nơi này đều do Hắc Ung cai quản.

Hắc Ung mặt lạnh giữ tợn, trước mắt là mãnh giấy ghi rõ tội danh. Tên thích khách máu me đầy người, những vết thuơng ngắn dài chằng chịt trên người quỳ bất động dưới nền đất.

Khai mau! Là ai sai ngươi đột nhập Đông Cung, hành thích thái tử phi

Hắc Ung gõ thanh gỗ lên bàn, thần sắt hơi đỏ, nhìn vào tên trước mắt quát tháo nhưng tên đó vẫn không một chút mảy may đã động.

Thấy tên kia không chút phản ứng, tức giận dâng lên, ánh mắt càng đỏ rực như tóe ra lửa.

Nếu không khai thì tiếp tục đánh cho ta

Dứt lời hai tên lính treo tên kia lên cọc gỗ rồi dùng roi da tẫm nước muối quật liên tục lên người. Nhìn tưởng chừng như đau đến xé tim gan nhưng tên đó vẫn không kêu lên một tiếng. Điều đó càng làm cho tên quan kia càng thêm tức giận.

Một lúc sau tên đó đột nhiên bất động, đôi mắt dần nhắm lại, trước đó lại nở ra một nụ cười đầy khinh bỉ nhìn Hắc Ung. Tên lính đến bẫm báo: Đại nhân! Hắn ta chết rồi

Nghe vậy Hắc Ung không còn tức giận mà chuyển sang kinh ngạc đến thất thần, lát sau lại lo lắng đi qua đi lại.

Ông ta sợ vẫn chưa tra ra tội mà phạm nhân đã chết, sẽ bị thái tử và hoàng thượng trách phạt. Mặt mày ông ta không ngừng biến sắt, như bảng màu đầy sinh động.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.