Khuynh Thành Mỹ Nhân

Chương 28: Chương 28: thôi tình hương




Hắn từ Thuợng Thư Phòng bước ra, trên môi thoáng nở nụ cười hài lòng, ánh mắt tràn ngập niềm vui, tự hào. Nguyên nhân khiến hắn vui như vậy có lẽ liên quan đến chuyện mà hoàng thượng gọi hắn đến.

Hoàng thượng đã cho hắn xem tấu chương của cô nên đã khiến hắn vui vẻ như vậy. Cảm xúc ẩn sâu trong đôi mắt ấy hầu như không thể nhìn thấu được.

Hắn thoạt nghĩ ra rằng lí do cô hồi cung là vì tấu chương này nên hình ảnh của cô trong mắt hắn dần thay đổi. Chưa bao giờ hắn lại thấy cô dịu dàng, đẹp đẽ đến vậy, cũng chưa bao giờ thấy nụ cười của cô tựa như nhánh hoa tỏa sắc dưới ánh nắng.

Hình ảnh của cô tràn ngập trong đầu hắn khiến hắn bất giác sững người lại vài giây. Trực Hoàng đi bên cạnh cũng thoáng nhìn ra điều khác lạ trên gương mặt hắn.

Điều hắn muốn có lẽ chỉ là nhanh chóng quay lại điện Đông Cung mà ôm cô vào lòng, tiếp tục nếm vị ngọt ngào trên đôi môi ửng đỏ của cô cùng mùi hương dịu nhẹ trên cơ thể cô.

Vừa đến đại điện hắn đã nhanh chóng tiến thẳng về phía phòng của cô. Từ đằng xa hắn thấy một cung nữ lén lút rời khỏi phòng của cô. Trong lòng liền sinh ra cảm giác nghi ngờ, nghĩ rằng sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Hắn liền nhanh chóng tiến về phía đó, cửa vừa mở ra đã thấy cô nằm ngất dưới sàn. Hắn vội vã tiến lại gần, một mùi hương kì lạ sộc vào mũi. Giây phút này hắn không còn bận tâm đến nhiều thứ như vậy, chỉ ngay lập tức bế cô lên giường.

Cô lúc này tỉnh lại, ánh mắt mơ màng nhìn hắn, tràn ngập sự mơ hồ. Bàn tay cô bất giác chạm vào gương mặt hắn, nhẹ nhàng di chuyển xuống vai rồi dần thấp hơn. Mọi hành động đều không còn nghe theo sự điều khiển của cô, đầu óc sớm đã trống rỗng. Trong cô bây giờ chỉ là nóng, nóng và nóng, nơi nào đó như muốn thôi thúc cô, thay cô điều khiển tất thảy mọi thứ.

Hắn nắm chặt lấy bàn tay đang làm loạn trên người mình, ánh mắt nghi ngờ nhìn cô. Vốn dĩ trước giờ cô chưa từng chủ động, bây giờ lại hành động như vậy đương nhiên là khác thường. Từ ánh mắt, cử chỉ đến mọi hành động đều không giống cô thường ngày.

Hắn nhìn thoáng qua một lượt xung quanh phòng, phát hiện một lò hương phát ra một mùi hương mà ban đầu hắn ngửi thấy.

Hắn không ngần ngại, nghĩ ngợi nhiều mà lập tức cầm lấy bình hoa gần đó ném thẳng vào lò hương ấy khiến lò hương đổ xuống đầy dưới sàn.

Cô nắm lấy tay hắn kéo lại, trực tiếp hôn loạn lên môi hắn, từng cử chỉ nhỏ cũng khiến cô dần trở nên điên cuồng, dần càng nóng hơn. Hắn bị nụ hôn của cô làm cho ngạc nhiên nhưng cũng vô thức đáp lại, chuyển từ bị động thành chủ động.

Hắn đương nhiên biết mùi hương ấy là gì, chuyện gì đã xảy ra với cô nên không chần chừ mà cuốn theo. Dù sao cô cũng là thái tử phi của hắn, chuyện này sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra. Chỉ sợ trong mắt cô hắn là kẽ thừa nước đục thả câu, nhưng giây phút này hắn còn có thể nghĩ nhiều như vậy sao? Tâm trí hắn sớm đã bị dục vọng chiếm lấy.

Hắn đưa bàn tay của mình chạm nhẹ rồi lướt qua làn da trắng sữa của cô, dần dần tháo sạch tất cả những thứ vướng bận trên người cô.

Cơ thể trắng nỏn, nhấp nhô từng đường hiện ra trước mắt hắn khiến lửa dục càng trở nên cháy to hơn.

Cô không ngoan ngoãn mà uốn éo thân mình dưới thân hắn, đem chân lướt qua giữa hai chân hắn, ánh mắt tà mị đầy khiêu khích. Hơi thở dồn dập, điệu bộ như kẻ phát cuồng.

Hắn gằn giọng, thủ thỉ bên tai cô.

Nhìn kỹ nam nhân trước mắt nàng là ai?

Cô cố gắng mở to mắt, nhìn kỹ hắn một lượt.

Thái tử điện hạ, Lưu Dực Niên

Dứt lời hắn hôn lên đôi môi căng đầy ấy, đem lưỡi cô cuốn lấy không ngừng dây dưa. Tựa như muốn dập tắt luôn hơi thở của cô. Đến lúc cô muốn ngạt thở, không thể chịu được nữa hắn mới chịu buông tha.

. . .

Tiếng A Lan gấp gáp vọng vào từ bên ngoài.

Mỹ nhân, Thái tử phi đang nghĩ ngơi người không thể vào

Một giọng nói ngọt ngào, nhẹ nhàng nhưng lại gấp gáp không kém A Lan.

Ta có chuyện gấp muốn diện kiến thái tử phi ngay bây giờ

Nhưng, thái tử phi đang nghỉ ngơi, không tiện để, khoan đã

Có vẻ như A Lan vẫn chưa nói xong thì người ngoài đó đã tự ý xông vào bên trong.

Thường Lan vừa bước vào thì hai mắt mở to kinh ngạc, tựa hồ không thể tin vào mắt mình.

Hắn bán khỏa thân, nữa kín nữa hỡ dưới lớp chăn, đôi mắt sắt bén nhìn về phía nữ nhân kia. Cô nằm gọn trong vòng tay của hắn, tấm lưng trần lộ ra, mượt mà đến ganh tị.

Thường Lan nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cúi đầu khụy gối.

Tham kiến điện hạ, thần thiếp không biết điện hạ cũng ở đây

Ánh mắt hắn chưa bao giờ nhìn nàng ấy lạnh lùng đến vậy, chưa bao giờ sắt mặt hắn đối với nàng ta lại đáng sợ như vậy.

Còn không mau lui ra ngoài?

Giọng hắn gắt gỏng, ra lệnh, ánh mắt khiến đối phương phải lạnh run. Thường Lan sững sờ vài giây, nhất thời không tiếp thu nỗi thái độ giận dữ của hắn. Nàng ta chậm rãi lùi ra, mang theo nỗi đau nào đó cùng với thất vọng.

Ánh mắt hắn lạnh lùng bỗng chốc lại trở nên dịu dàng nhìn sang chỗ cô. Bàn tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc dài buông xõa trên tấm lưng trần.

Trong lòng hắn luôn tự hỏi, chỉ là một nữ nhân nhưng sao lại khiến hắn hài lòng đến vậy? Hắn vốn nghĩ cô chỉ giống như những nữ nhân trong tẩm điện của hắn nhưng giây phút này hắn lại cảm thấy cô hoàn toàn khác xa bọn họ.

Sau vài giây lưỡng lự thì hắn cũng đã đưa ra cho bản thân một câu trả lời. Chính là sự mới mẽ, tò mò đã khiến hắn có cảm giác như vậy. Có lẽ, sau một thời gian cô lại giống như những nữ nhân khác.

Nhưng hắn đâu biết rằng đó chỉ là sự biện minh, phủ nhận cảm giác thật của hắn đối với cô.

...

Thường Lan quay lại phòng, nước mắt ngắn dài chầm chậm lăn nhẹ hai bên gò má. Nàng không ngờ nàng lại có ngày hôm nay, ánh mắt ấy thái độ ấy dường như là lần đầu tiên nàng nhận được.

Người đâu!

Có nô tỳ

Ta có việc muốn ngươi làm

Thường Lan ghé sát thì thầm bên tai cung nữ sau đó lại nở ra một nụ cười dịu dàng nhưng lại có vài phần nguy hiểm.

...

Vu Nhi nằm trên giường lăn qua lăn lại không cẩn thận mặt đã chạm vào thứ gì đó. Cô chậm rãi mở mắt ra, đập vào hai con ngươi chính là tấm ngực săn chắc của hắn. Cô ngẩng đầu lên thì hắn nhìn cô, nụ cười như muốn trêu chọc người khác.

Tỉnh rồi!

Lúc này cô đột nhiên ý thức được ánh mắt của hắn mới nhìn lại người mình. Thế quái nào thân thể cô lại trần như nhộng, chạm vào hắn. Cô ý thức lùi lại phía sau, đem chăn che người lại, hai má đỏ ửng không nói nên lời.

Đâu có phải là chưa thấy, sao phải che?

Nụ cười của hắn rất ư là đáng ghét, cô không thể nào tiếp thu được chuyện đã xảy ra. Cô không ngờ rằng bản thân lại làm ra thứ hành động đầy xấu hổ đó.

Phải chăng Fa lâu ngày dẫn đến bệnh cuồng đàn ông không? Nghe bác sĩ trên tivi nói nếu fa lâu năm sẽ chết sớm. Cô không phải muốn chết mà tự động tìm đến hắn chứ?

Điện hạ, người... người

Ta và nàng vốn là phu thê, chuyện này rất đỗi bình thường

Nhưng...

Hắn còn không để cô nói tiếp mà trực tiếp hôn lên môi cô, bàn tay vòng qua eo, kéo lại gần.

Đầu óc cô đột nhiên trống rỗng, lại không thể thoát khỏi vòng tay của hắn. Bàn tay hắn chậm rãi vuốt ve hai gò núi nhấp nhô, xoa nắn đỉnh núi nhỏ, khiến nó dần trở nên cương cứng.

Thân thể nàng dường như rất thích thì phải

Nụ cười của hắn đầy tà mị, ánh mắt quyến rũ đến nỗi cô không thể cưỡng lại được. Bàn tay rắn chắt kia lại dần dần trượt xuống phía dưới, những ngón tay không ngừng đùa giỡn.

Điện hạ... đừng!

Hắn bỏ ngoài tai lời nói của cô, những ngón tay vẫn cứ tiếp tục trêu đùa. Chân tay cô như muốn mềm nhũn ra, hoàn toàn không thể kháng cự. Tình huống này, cô thực sự phải thua hắn. Bởi vì sâu thẳm trong lòng, một góc nhỏ trong suy nghĩ cô lại thích điều đó. Có phải cô đã quá hư hỏng rồi không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.