Nếu để cho Lãnh Nguyệt Tâm nghe được còn không biết nàng sẽ nghĩ như thế nào.
Bất quá, Lạc Ảnh cười nói: “Là muốn mất mặt hay là đến tìm cái chết, Đông Phương Thái Tử cứ xem đi không phải sẽ tốt hơn sao.”
Nhưng vào lúc này, một con hồ ly tuyết trắng đột nhiên từ bên trong đám người chạy trốn ra, nó chạy thẳng đến Tiêu Lương Sinh mà đến.
Hướng theo ánh mắt của mọi người mà nhảy lên vai của Tiêu Lương Sinh.
Thời điểm mọi người ở đây còn chưa mở miệng nói chuyện, trong số quan viên phía dưới, tên võ tướng tam phẩm Lý Nham hừ lạnh một tiếng nói: “Một đại nam nhân cư nhiên lại mang theo động vật bên người.”
Hắn chính là không quen nhìn thấy cảnh tượng nhiều người như vậy lại phải kính nể cái đệ nhất công tử gì đó, một người mà ngay cả khuôn mặt cũng không dám cho người khác xem, như vậy thì có cái tư cách gì được mọi người tôn kính?
Ai biết lời này vừa nói ra, con hồ ly tuyết kia tròng mắt vừa chuyển, móng vuốt nâng lên, hướng tới phương hướng của Lý Nham mà phóng tới móng vuốt, vài móng vuốt tiếp theo liền hướng tới hắn mà đi, không người nào có thể kháng cự, chỉ trong giây lát, liền đánh vào trên người Lý Nham.
Giống như là đang trả thù, đúng vậy, có những vết cào hướng tới trên mặt Lý Nham mà phóng tới, hai đường cào giao nhau tạo nên dấu X liền xuất hiện ở trên mặt Lý Nham.
Lạc Ảnh thấy vậy, mỉm cười nói: “Ngại quá, vật nuôi của nhà chúng ta không thích người khác nói gì về công tử.” Nói đến đây, thanh âm Lạc Ảnh đột nhiên biến đổi, lạnh lung nói: “Cho nên ta nhắc nhở các ngươi, quản cho tốt cái miệng của mình, để tránh trở thành người tiếp theo!”
Lăng Thiên Mặc cũng là âm thầm kinh hãi, con hồ ly này ra tay quá nhanh, cư nhiên có thể từ trong không trung giết chết người mới nói chuyện kia mà không hề thương tổn đến người khác, ngẫm lại hắn đều cảm thấy đáng sợ.
Trong lòng bàn tay chảy đầy mồ hôi, Lăng Thiên Mặc vẫn làm bộ trấn định nói: “Đem thi thể hắn đi xử lý.”
Những tên quan lại phía dưới nghe vậy, lại càng thêm khiếp sợ không dám nói tiếp nữa.
Sủng vật của Tiêu Lương Sinh này trước mặt Hoàng Thượng lại giết võ tướng, Hoàng Thượng lại không có bàn chuyện đòi công đạo, cũng chỉ nói một câu đem thi thể đi xử lý, xem ra thiên hạ đệ nhất công tử này thật đúng là lợi hại a!
Đông Phương Ẩn nghiêng đầu nhìn Tiêu Lương Sinh, bên trong đôi mắt là tràn đầy tìm tòi nghiên cứu.
Mà nhân vật chính bị bọn họ nhìn lại đang ngồi thản nhiên uống rượu.
Uống một ngụm rượu, Tiêu Lương Sinh hướng tới vị trí Lãnh Nguyệt Tâm nhìn thoáng qua, lại nhìn đến nàng cũng đúng lúc nhìn sang bọn họ bên này, ngay sau đó thanh lãnh nói: “Lạc Ảnh, ngươi nên thưởng cho nó một chút!”
Lạc Ảnh nghe vậy, thu hồi quạt xếp, từ bên trong nhẫn trữ vật trên tay lấy ra một bình sứ bạch ngọc, sau đó lấy ra một cái ly ngọc, rồi lại mở bình sứ ngọc ra rót vào trong ly ngọc một ít chất lỏng trong trẻo.
Tức khắc, khi chất lỏng chảy ra, mùi hương thơm ngát từ trong chất lỏng ấy liền tỏa ra, không chút khoa trương mà nói, toàn bộ đại hội luận võ đều có thể ngửi được mùi thơm ấy.
Chất lỏng óng ánh sáng dưới ánh mặt trời, tựa như dược tuyền lấp lánh giống nhau.
Lăng Thiên Mặc cùng Đông Phương Ẩn ngồi ở bên cạnh, tất nhiên sẽ ngửi được mùi hương càng thêm đậm đà.
Nhìn ly ngọc trong tay mình, Lạc Ảnh đem ly ngọc phóng tới cho tuyết hồ trước mặt, ngay sau đó nói: “Thưởng cho ngươi.”
Hồ ly kia nghe vậy, đôi mắt mang theo đầy sát ý vừa rồi thoáng chốc liền sáng lên, có đảo mắt theo ly rượu, có thể thấy được, nó cũng thích uống rượu.
Vươn đầu lưỡi liếm liếm bên trong ly ngọc, giống như là đang nhấm nháp hương vị của rượu, một hồi lâu sau mới chậm rãi uống xong.
Thấy nó uống xong, Lạc Ảnh liền đêm cái bình sứ bạch ngọc cùng với ly ngọc thả vào không gian trữ vật, sau khi sửa sang lại liền lại thấy, tuyết hồ vẫn luôn nhìn chằm chằm chính mình.
Nháy mắt, trán Lạc Ảnh liền xuất hiên ba gạch đen, thật sự không biết nói cái gì cho tốt!