CHƯƠNG 5
“Nhị điện hạ, ngươi làm sao thế?”
Đêm đã về khuya, trong phòng Sí Nguyệt vẫn sáng đèn như trước, nhị hoàng tử của Lê quốc tựa như một khúc gỗ điêu khắc, chẳng hề nhúc nhích mà ngồi trước ánh đèn, hai hàng lông mày chau lại, sững sờ nhìn ánh nến đang chập chờn lay động, chẳng biết là đang trầm tư chuyện gì.
Các thị nữ thì không dám mở miệng hỏi, mắt thấy trăng đã lên cao mà y vẫn chưa buồn ngủ, không thể làm gì khác hơn là gọi Nhạc Thừa Lẫm tới đây.
Vừa nhìn thấy bộ dáng ấy của y, Nhạc Thừa Lẫm đã biết vị tiểu hoàng tử non nớt này đang có tâm trạng rồi, không khỏi tự trách bản thân mình, năm đó nếu không phải vì hắn bảo hộ bất lực, thiếu niên đơn thuần không nhiễm chút bụi bẩn này sao có thể rơi vào cái chốn hậu cung hoang đường của Hoàng đế kia được chứ.
Nhớ tới lời căn dặn của Dạ Huyền trước khi tới đây, hắn liền hắng giọng một cái, ôn nhu hỏi: “Nhị điện hạ, đêm khuya không ngủ, nhớ nhà sao?”
Sí Nguyệt hoảng hốt phục hồi tinh thần lại, nhìn hắn một cái, chậm rãi thả lỏng nắm tay đang siết chặt của mình, nói: “Hôm nay ta gặp được Đại vương.”
Ánh mắt Nhạc Thừa Lẫm hơi lóe lên một chút, lập tức khôi phục bình tĩnh, mặt không chút thay đổi mà đáp lại: “À?”
“Trong bữa tiệc, ngươi có mời rượu y phải không?” Sí Nguyệt đột nhiên hỏi.
Nhạc Thừa Lẫm chần chờ chỉ trong chốc lát, trầm mặc gật đầu, Sí Nguyệt mở lòng bàn tay ra, nhìn chiếc đồng tâm kết đã bị mình siết đến méo mó, nhẹ giọng nói: “Nếu đã vô tâm, cần gì phải gặp gỡ?”
Nhạc Thừa Lẫm nhìn thiếu niên lạnh lùng nghiêm nghị trước mắt mình, mơ hồ như nhìn thấy được bóng dáng của Dạ Huyền ở trong đấy, lúc này mới giật mình nhận ra, cậu bé luôn được nuông chiều từ nhỏ này đây đã dần dần trưởng thành rồi, trong sự trầm tĩnh toát ra vài phần uy nghiêm hiếm thấy.
Hắn không khỏi thu lại tâm trạng của bản thân, cung kính cúi đầu, nói: “Thần biết tội.”
Sí Nguyệt ha ha cười, ngón tay khẽ búng một cái, chiếc đồng tâm kết nho nhỏ trong tay liền bị quăng vào trong đèn, chỉ nghe lách tách lách tách vài tiếng, tín vật đã làm bạn với y nhiều năm qua cũng giống như đoạn tình cảm như có như không kia vậy, tan thành tro bụi.
Nhạc Thừa Lẫm âm thầm thở nhẹ một hơi, hắn nhìn ra tâm tình Sí Nguyệt rất kém, thế nhưng chí ít lý trí của y vẫn còn, đây là một điều đáng mừng, chứng minh nhị điện hạ luôn được nâng niu nhà bọn họ không phải muốn trốn tránh sự thật, mà y đang trong quá trình trưởng thành thành một nam tử hán đầu đội trời chân đạp đất, mấy chuyện tình cảm hoang đường không có kết quả ấy hiên nhiên là cần phải vứt đi rồi.
Sí Nguyệt đứng dậy, mang theo vẻ mặt không chút biểu cảm mà phân phó nói: “Truyền lệnh xuống phía dưới, bảo đội vệ binh chuẩn bị một chút, sáng mai lên đường quay về Hổ Yển.”
Nhạc Thừa Lẫm giật mình, nói: “Lễ mừng còn chưa kết thúc… Điện hạ không muốn ở đây du ngoại vài ngày sao?”
Kỳ thật điều hắn quan tâm không phải là lễ mừng, mà là nhị hoàng tử tôn quý vừa mới đến đây, còn chưa nghỉ ngơi được bao lâu đã lại muốn bôn ba khổ cực, tuy rằng hắn rất hy vọng có thể đưa Sí Nguyệt trở về càng sớm càng tốt, thế nhưng quyết định của Sí Nguyệt hiển nhiên là vì có vài phần tức giận ở trong đó, chỉ mong sao vị hoàng tử tâm cao khí ngạo này không nên vì xung động mà làm ra chuyện khiến mình hối hận mà thôi.
Sí Nguyệt đưa tay ra cho cung nữ hầu hạ mình thay y phục, nhàn nhạt nói: “Vốn đã không nên tới đây, hà tất gì phải ở lại?”
Nhạc Thừa Lẫm không biết đáp trả thế nào, chỉ có thể cúi người hành lễ, yên lặng lui ra, sắp xếp chuẩn bị cho Sí Nguyệt về nước.
Cứ như thế, sáng sớm hôm sau, trong làn sương sớm mỏng manh nhàn nhạt, Sí Nguyệt lên xe trở về Hổ Yển, âm thầm bí mật rời khỏi chốn đô thành vẫn còn đang chìm đắm trong lễ mừng Hoàng gia này.
Y tới y đi, ngoài trừ vài người thân cận ra cũng chẳng có ai hay biết, mà Chu Cẩm Hằng đang hưởng thụ yến tiệc suốt đêm ở trong cung, lại càng không có khả năng biết được.
+++
Sau lần từ biệt ấy, lại trôi qua bốn năm, Sí Nguyệt năm hai mươi tuổi được phong làm Hoài Ninh vương, đã có thành có phủ của riêng mình, ngoại trừ những ngày phải vào kinh yết kiến hoàng huynh ra, y rất ít khi ở lại Hổ Yển.
Bởi vì y là bào đệ duy nhất của Dạ Huyền, từ nhỏ đã được nuông chiều sủng ái, cho nên sau khi lớn lên, Dạ Huyền đương nhiên sẽ ban cho y thành Lạc Ninh phú túc nhất Lê quốc, có thảo nguyên mênh mông vô bờ tạo điều kiện cho gia súc sinh sôi nảy nở, có đồng ruộng kéo dài bất tận để mùa màng bội thu, có rừng rậm cùng núi cao quanh năm phủ tuyết thanh tú đẹp đẽ, sông ngòi lăn tăn gợn sóng băng băng xuyên qua vùng đồng bằng, còn có những ao hồ nho nhỏ nằm rải rác dọc theo đường đi, hơn nữa nơi đây cách đô thành không xa, giao thông liên lạc tiện lợi, các nước thường xuyên tới đây buôn bán tấp nập, cuộc sống của bách tính cũng sung túc yên vui, quan địa phương thì luôn làm tròn bổn phận của mình, khiến cho người làm Vương gia như Sí Nguyệt y khá là an nhàn thanh thản.
Hôm nay trời trong nắng ấm, mùa hè của phương Bắc cũng không quá mức oi ả, trong làn gió nhẹ nhàng mang theo hương hoa nhàn nhạt, trong lành tươi mát, Sí Nguyệt mặc một bộ cẩm bào mỏng, cưỡi ngựa trở về cũng chỉ đổ chút ít mồ hôi mà thôi.
“Vương gia cuối cùng cũng đã trở về!”
Bọn thị nữ bắt đầu vây quanh lại hầu hạ y tắm rửa thay y phục, đại a đầu Ngọc Hương được nể trọng nhất trong đám thì giúp y tháo tóc ra, ngữ khí có chút oán giận: “Vương gia à, sau này người đừng chạy ra ngoài một mình như vậy nữa, mấy vị công tử bình thường người ta còn biết mang đầy tớ theo, người đường đường là Hoài Ninh vương mà đi ra ngoài cũng chẳng có tùy tùng nào theo bên mình, như vậy có giống một Vương gia không chứ?”
Sí Nguyệt chỉ xem lời nàng như gió thoảng bên tai, ừ ừ ờ ờ vài tiếng liền lười biếng mà ngâm thân thể mình vào trong hồ tắm, vai dựa vào vách hồ, thả lỏng cơ thể.
Sớm đã có một nha đầu lanh lợi giúp y đốt chút huân hương, làn khói mỏng manh lượn lờ trong phòng tắm rộng lớn, hương thơm ấm áp thấm vào người, Ngọc Hương quỳ ở bên hồ, ngón tay mảnh khảnh xen vào trong tóc Sí Nguyệt, nhẹ nhàng gội tẩy cho mái tóc dài của y, lại bắt đầu lải nhải: “Vương gia là người quyền cao chức trọng, người muốn ra khỏi thành giải sầu chúng ta lại không dám can ngăn, nhưng tốt xấu gì cũng phải mang theo vài người hộ vệ a, lỡ như gặp phải bọn cường đạo trộm cắp nào đó bất kính với Vương gia…”
“Ai dám?” Ngón tay Sí Nguyệt khẽ vẩy vẩy bọt nước, tựa tiếu phi tiếu mà nhìn nàng, dường như đang giễu cợt nàng cứ mãi chuyện bé xé ra to vậy, Ngọc Hương hừ nhẹ một tiếng, nói: “Vâng vâng vâng, ta biết Vương gia võ công cao cường, thế nhưng tính tình cũng không thể giống như ngựa hoang vừa chạy một cái đã mất dạng thế chứ? Thỉnh thoảng tùy hứng thì không sao, đằng này lúc nào cũng như thế cả, khiến cho trong phủ từ trên xuống dưới đều chờ đợi lo lắng, ta ngày hôm nay đã chờ ở cửa sau cả một ngày rồi, cơm còn chưa ăn được miếng nào nữa nè.”
Tuy rằng nha đầu này lúc nào cũng lải nhải không yên như vậy, thế nhưng thanh âm hờn dỗi vẫn luôn dịu dàng không khiến người chán ghét, Sí Nguyệt cũng chẳng tức giận, chỉ thờ ơ nói: “Nói như thế, vậy bổn vương phải bồi tội với ngươi rồi a?”
“Nô tỳ không dám!” Ngọc Hương ủy ủy khuất khuất mà nói: “Ngày hôm nay trong cung hạ chỉ mời Vương gia nhập kinh gấp, Đường công công tới truyền chỉ biết Vương gia ra ngoài một thân một mình, đã mắng cả bọn chúng ta một trận đấy.”
“Mời ta nhập kinh?” Sí Nguyệt bật người dậy, hỏi: “Sao ngươi không nói sớm! Đường công công đâu?”
Ngọc Hương đảo mắt một cái, tức giận trả lời: “Đường công công đi đường cả ngày mệt nhọc, quản gia đã an bài cho ông ấy ngủ lại rồi, Vương gia vừa về dù sao cũng phải tắm rửa thay quần áo, lẽ nào ta nói chậm sao?”
Y cũng chẳng muốn đấu võ mồm với nha đầu giảo hoạt này làm gì cho phí sức, để nàng lau khô mái tóc ẩm ướt của mình xong, sau đó đứng dậy mặc quần áo.
Áo bào tuyết trắng bằng tơ tằm phủ lên cơ thể rắn chắc do nhiều năm tập võ, trên cơ bụng đằng sau vạt áo là một hình xăm mãnh hổ trông rất sống động, tóc dài được búi lên, đầu đội phát quan (mão) màu tím nạm ngọc, trông cứ như là một cậu ấm được sống trong nhung lụa từ bé vậy.
Cho dù đã ở bên cạnh y hầu hạ nhiều năm, Ngọc Hương vẫn có lúc không thể nhìn thẳng vào gương mặt tuấn mỹ không chút tì vết kia được, trước khi nàng vào phủ đã từng nghe qua dung mạo của Sí Nguyệt điện hạ tuấn lệ bức người, tựa như trăng sáng treo cao khiến cho chúng sao phải phai nhạt, tựa như phượng hoàng vỗ cánh khiến cho muôn chim phải xấu hổ, vốn tưởng rằng chỉ là từ ngữ khen ngợi thái quá của mọi người mà thôi, thế nhưng không nghĩ tới sau khi gặp rồi lại cảm thấy dù có tán tụng hơn nữa cũng chẳng có gì quá đáng, Sí Nguyệt không chỉ mang theo vẻ tuấn mỹ vô song vốn có, mà còn mang một thân khí độ uy nghi cao quý trầm ổn, khiến cho những người đối mặt với gương mặt tuyệt sắc ấy của y không chỉ không dám sinh ra ý nghĩ mạo muội trong đầu, mà còn có thể thản nhiên cảm thấy kính nể nữa.
Không kể tới thân phận tôn quý của y, bản lĩnh của Hoài Ninh vương cũng không thể xem thường được, y lúc còn trẻ đã ham mê võ học, nhiều năm qua chẳng bao giờ buông lơi, sư phụ của y lại là một cao thủ có một không hai trong chốn võ lâm, từng cảm thán rằng Hoài Ninh vương nếu không phải vì bị thân phận gò bó, e là đã trở thành một thiếu niên hiệp khách danh dương thiên hạ trên giang hồ rồi.
Y thay quần áo chỉnh tề xong, Đường công công cũng đã được hạ nhân đưa vào ngồi trước, Sí Nguyệt tiếp chỉ, đang tính phân phó cho quản gia chuẩn bị việc xuất hành, Ngọc Hương liền mím môi cười, nói: “Trước khi Vương gia hồi phủ thì đã chuẩn bị sẵn sàng cả rồi, ta cũng không dám ngăn cản Vương gia vào cung diện thánh đâu a.”
Sí Nguyệt nghe vậy liền đặt chén trà xuống, hời hợt vung tay lên, “Nếu đã chuẩn bị rồi, vậy xuất phát thôi.”
“Bây giờ á?” Ngọc Hương kinh hãi, “Trời đã tối rồi, người còn chưa dùng bữa mà!”
“Chuẩn bị chút lương khô, lên xe dùng.”
Ngọc Hương dè dặt nhìn sắc mặt y, biết mình có nhiều lời cũng vô dụng, vội vàng dặn dò tùy tùng cùng hộ vệ chuẩn bị xuất phát, bận rộn một phen xong, xe ngựa của Hoài Ninh vương phủ liền lăn bánh dưới ánh hoàng hôn, từ cửa thành Lạc Ninh chạy băng băng về phía Hổ Yển.
“Vương gia, có phải có chuyện gì không hay xảy ra rồi không?” Mỗi lần vào kinh Ngọc Hương đều sẽ đi theo hầu hạ bên người, đây là lần đầu nàng thấy Hoài Ninh vương vội vàng như thế, cho dù biểu tình của y vẫn bình tĩnh, thế nhưng trong cặp mắt đen láy kia cũng sẽ thỉnh thoảng toát ra vài phần nôn nóng bất an.
“Đừng nói bậy!” Sí Nguyệt thấp giọng mắng một tiếng, hai hàng lông mày càng nhíu chặt hơn.
Hoàng huynh không có tiết lộ lần này triệu kiến gấp là có chuyện gì, chỉ nói sơ sơ ở trong thánh chỉ là có liên quan tới nước láng giềng mà thôi, điều này khiến cho lòng y thoáng chốc mọc lên một loại dự cảm nguy hiểm.
Y còn không quên khi mình còn trẻ đã từng tận mắt nhìn thấy cảnh khói lửa chiến tranh, một lần đấy hầu như khiến Lê quốc tai ương ngập đầu, may mà đại ca của y đã cố gắng xoay chuyển tình thế, bảy năm trước đánh một trận đoạt lại những lãnh thổ đất đai từng bị xâm chiếm, khiến cho Lê quốc thêm một lần sống dậy.
Tuy rằng Lê quốc bây giờ binh hùng tướng mạnh, không còn mềm yếu như năm nào nữa, thế nhưng Sí Nguyệt vẫn không hy vọng chiến tranh sẽ lại xảy ra trên mảnh đất này, từng một lần thiếu chút nữa mất đi đại ca mà mình yêu quý nhất, còn cùng với Hoàng đế nước kế bên tạo nên một đoạn nghiệt duyên hời hợt mỏng manh, khiến y mỗi khi nhớ lại liền cảm thấy mình khi đó ngu ngốc đến cỡ nào.
Lạc Ninh cách Hổ Yển cũng không quá xa, xe chạy như bay một đêm đã tới, Sí Nguyệt vào biệt quán trong đô thành thay y phục chỉnh tề, nghỉ ngơi một chút, ước chừng sau khi Hoàng đế lâm triều xong, y liền vội vã vào cung diện thánh, không chút chậm trễ.
Vừa là huynh đệ, cũng là quân thần, Sí Nguyệt từ lâu đã không còn tùy ý như khi còn bé nữa, quy quy củ củ mà khấu kiến hoàng huynh của mình, gương mặt bình tĩnh, chỉ có cặp mắt đen sáng tỏ là toát ra vẻ mừng rỡ không thể che giấu.
Dạ Huyền cho mọi người đều lui ra, cẩn thận kể y nghe đầu đuôi câu chuyện.
Là một chuyện khá phiền toái, bất quá bên đau đầu nhất cũng không phải là phía Lê quốc.
Minh Hân đế đăng cơ mười một năm, có thể xem là mưa thuận gió hòa quốc thái dân an, thời kỳ thái bình đã lâu nên có người muốn tác loạn.
Vào tháng trước, khi Chu Cẩm Hằng tới hành cung* để nghỉ mát, Mẫn thân vương Chu Lận đã bức cung tạo phản, dẫn dắt ba trăm binh sĩ xông vào Lâm Trì cung muốn ám sát Chu Cẩm Hằng, vệ sĩ trong Lâm Trì cung liều mạng hộ chúa, cấm quân trong kinh được tin cũng nhanh chóng đến tiếp viện, Mẫn thân vương khi đó thấy tình thế không ổn, thừa lúc hỗn loạn liền bắt ép Thái tử làm con tin, lui khỏi Lâm Trì cung, chạy trốn về phía Bắc.
(*) Hành cung: một dạng như biệt quán nhưng to hơn, dành cho vua ở.
Cấm quân muốn ra tay nhưng lại sợ bị thương Thái tử, Chu Cẩm Hằng nổi giận đùng đùng, nghiến răng nghiến lợi vỗ bàn một cái, ra lệnh cho Đại vương Chu Cẩm Văn dẫn dắt cấm quân đuổi theo ngay lập tức, phải mang Thái tử còn nguyên vẹn trở về.
Thái tử Chu Anh mới sáu tuổi, là con trai đầu lòng của Minh Hân đế, cũng là người mà hắn sủng ái nhất, tuy rằng hận không thể thiên đao vạn quả tên phản tặc kia, thế nhưng vừa nghĩ tới Chu Anh còn ở trong tay bọn họ, Chu Cẩm Hằng lại gấp đến độ bốc hỏa cả lên.
“Có người báo là Chu Lận mang theo loạn đảng còn sót lại của mình lẻn vào trong biên giới nước ta, Chu Cẩm Văn hôm trước có phái sứ giả đến đây.” Dạ Huyền mở địa đồ ra, khoanh tròn một phạm vi ở trên đấy, “Bọn họ muốn vượt biên bắt người.”
Sí Nguyệt nhíu mày hỏi: “Bọn họ muốn Chu Lận hay là Chu Anh?”
“Chu Anh còn sống.” Nhìn hình dạng cấp thiết của đối phương, Dạ Huyền không cho rằng Chu Cẩm Hằng có ý định dứt tình ruột thịt, bắt loạn đảng tất nhiên là quan trọng, thế nhưng vẫn không quan trọng đến nỗi khiến hắn có thể hạ quyết tâm đổi lấy một Thái tử.
“Chu Cẩm Văn chỉ là một thư sinh, lại không quen thuộc địa hình của Lê quốc, đối thủ còn là một con cáo già đang phát rồ như thế, để y tới đây thì làm gì được chứ?” Sí Nguyệt ngẫm nghĩ chỉ trong chốc lát, liền ôm quyền nói: “Hoàng huynh, để đệ đi đi, chỉ cần Chu Anh còn sống, đệ có thể toàn lực cứu nó ra.”
Cho dù là thế nào đi nữa, y cũng không muốn nhìn thấy Chu Cẩm Văn mang binh tiến vào Lê quốc, cho rằng Lê quốc không người hay sao chứ?
Dạ Huyền nở nụ cười, nhìn đệ đệ khôi ngô anh tuấn đã hoàn toàn trưởng thành của mình, trong mắt toát lên vài phần vui mừng, nói: “Ta chính là có ý đó.”
Chuyện này quả thật là một chuyện phiền phức, lẽ ra có thể để Chu Cẩm Văn tự mình hao tổn tâm trí là được rồi, thế nhưng Chu Lận lại chạy trốn vào lãnh thổ của Lê quốc, Dạ Huyền không thể mặc kệ được, chưa kể loạn đảng mà bọn họ đang truy đuổi còn là thúc thúc (chú) của Chu Cẩm Hằng nữa chứ, sự tình liên quan tới tình hữu nghị của hai nước, làm tốt thì tình bạn sẽ càng tốt đẹp hơn, giải quyết không xong thì hậu hoạn vô cùng, nếu giao cho thần tử trong triều đi làm thì không yên lòng cho lắm, Sí Nguyệt thân là Vương gia, địa vị cao quý, còn có thể tùy cơ ứng biến được.
Sí Nguyệt lĩnh mệnh, tự mình chọn ra năm mươi dũng sĩ, hội hợp với Chu Cẩm Văn ở ngoài thành Hổ Yển.
Chu Cẩm Văn đã từng tới Hổ Yển một lần, khi ấy là vì làm tù binh nên mới bị áp vào đây, đối với cái nơi chỉ có hồi ức khuất nhục này tuyệt đối chẳng có chút hảo cảm nào, mà ấn tượng của y đối với Sí Nguyệt cũng không sâu lắm, chỉ nhớ rõ đối phương là một thiếu niên mỹ lệ vừa kiêu căng tùy hứng lại trói gà không chặt mà thôi.
Cho nên Chu Cẩm Văn cảm thấy có chút bất mãn đối với quyết định của Dạ Huyền, không biết phái một tên ngu ngốc suốt ngày chỉ biết khóc tới thì có ích lợi gì.
Mãi đến khi y gặp được Sí Nguyệt rồi, mới ý thức được thế nào là năm tháng như thoi đưa, thời gian trôi qua nhanh hơn so với y nghĩ nhiều lắm.
Dung mạo của Sí Nguyệt tuy vẫn còn mang theo vài nét của thời niên thiếu, thế nhưng đã không còn vẻ ngây ngô non nớt năm nào nữa, gương mặt ấy vẫn như trước tuyệt mỹ động lòng người. Nếu như khuôn mặt xinh đẹp bảy năm trước đây có thể dễ dàng khiến người phải dấy lên ham muốn, vậy thì dung mạo bảy năm sau này lại có thể khiến người phải cảm thấy kính sợ — đó là vẻ lạnh lùng lẫm liệt của một người tập võ cùng với khí độ tôn quý vốn có từ khi sinh ra.
“Sí Nguyệt…” Chu Cẩm Văn nheo lại hai mắt, thì thào nói nhỏ, giống như vừa mới giật mình tỉnh dậy từ trong một giấc mộng dài vậy, bất đắc dĩ phát hiện thì ra mấy năm qua mình đã để thời gian trôi qua một cách vô ích rồi, cảnh thì còn nhưng người đã mất.
“Tam vương gia, đã lâu không gặp.” Sí Nguyệt chắp chắp tay, lễ độ chu toàn, khóe miệng nở ra một nụ cười khách khí mà xa lánh, “Ta phụng mệnh hoàng huynh tới đây giúp đỡ quý quốc truy bắt loạn đảng, nếu tiếp đãi có chỗ nào không chu đáo, mong Đại vương điện hạ rộng lượng bỏ qua cho.”
Chu Cẩm Văn là một người đơn thuần, không thích loại nghi thức xã giao nghĩ một đằng nói một nẻo như vậy, chỉ đáp lễ lại, nói: “Hoài Ninh vương khách khí rồi.”
Dù sao thì cũng đang ở trên địa bàn của người ta, lễ nhiều thì người không trách, huống gì còn phải nhờ người ta hỗ trợ mình bắt người nữa a!
Sí Nguyệt sắp xếp lại thông tin tình báo của hai bên xong, rút nhỏ phạm vi truy bắt lại, mang theo dũng sĩ của hai nước thâm nhập vào vùng núi Lê quốc, dãi gió dầm sương, lục soát hơn mười ngày rốt cuộc cũng phát hiện ra tung tích của loạn đảng ở trong một sơn cốc.
Trong lúc đóng quân nghỉ ngơi tại cửa cốc, Chu Cẩm Văn chau mày, ở trong trướng bước tới bước lui vài vòng, thần tình có vẻ cực kỳ khổ não.
Sí Nguyệt nhìn hình dạng lo lắng bất an của y, chợt hỏi: “Bắt được Chu Lận thì phải xử trí thế nào?”
“Đương nhiên là áp giải về giao cho Hình bộ xử lý rồi.” Chu Cẩm Văn khó hiểu nhìn Sí Nguyệt, “Chuyện phải quan tâm bây giờ chính là làm thế nào có thể an toàn cứu Thái tử ra, chỉ cần hắn ta không thương tổn đến Thái tử, bổn vương thậm chí có thể ở trước mặt hoàng huynh cầu tình cho hắn.”
Trong mắt Sí Nguyệt rốt cuộc cũng có chút ý cười, nói: “Chu Cẩm Văn, ngươi ngay cả một chút thay đổi nho nhỏ cũng chẳng có.”
Chính là lúc nào cũng thiếu quyết đoán như vậy, luôn nhân từ nương tay, ngay cả gương mặt trắng nõn nhã nhặn kia cũng chẳng để lại chút vết tích gì của năm tháng.
Sí Nguyệt thật không biết là nên hâm mộ y hay là khinh thường y nữa, con cháu hoàng tộc từ khi sinh ra đã có quyền lực không hề đơn giản, nắm giữ quyền thế trong tay cũng đồng nghĩa với việc phải gánh chịu không ít những công kích ngấm ngầm từ bên ngoài, người đơn thuần cũng giống như thú con đi qua bụi gai vậy, không có năng lực phòng bị, không có thủ đoạn tự bảo vệ mình, thì chỉ có nước tự rước lấy thương tích cho bản thân, huyết lệ đầy mình mà thôi.
Ánh mắt Chu Cẩm Văn khẽ tối lại, tuy bị gọi thẳng tính danh cũng chẳng thấy tức giận là bao, ngược lại còn sinh ra một cảm giác kỳ diệu, dường như sự ngăn cách vô hình giữa hai người họ bất chợt đã bị cách xưng hô thất lễ này đánh vỡ rồi, ngay cả nụ cười có phần trào phúng trên khóe môi Sí Nguyệt thoạt nhìn cũng đã thân thiết hơn.
Chu Cẩm Văn có chút xấu hổ, hắng hắng giọng, trách mắng: “Ngươi tên tiểu quỷ này, vẫn còn vô lễ như thế!”
Sí Nguyệt ha ha cười, rót ra hai chén rượu, cụng với y một cái, nói: “Lời ấy sai rồi! Phải là càng thêm vô lễ mới đúng.”
Chu Cẩm Văn cũng cười, nỗi lo lắng vẫn luôn canh cánh trong lòng đột nhiên đều bị quét sạch hết, y nâng chén rượu lên uống cạn một hơi, đáp: “Được lắm, ta nhận người vô lễ như ngươi làm bằng hữu vậy.”
Sí Nguyệt cũng uống cạn, vứt chén rượu rỗng sang một bên, cười nói: “Chu Cẩm Văn, để ta tặng ngươi một phần đại lễ nhé.”
—