Khuynh Thành Nữ Vương Gia: Xấu Phú, Thị Tẩm Đi

Chương 37: Chương 37: Khách thăm




Edit: Phượng Hoàng Đem Nướng

“Phượng Khuynh, sao bây giờ ngươi mới ra!”

Thanh âm ngang ngược, lớn tiếng gọi thẳng, trừ bỏ Minh Châu Quận Vương Phượng Cửu ra thì không ai dám làm.

Cũng coi như là ngưu tầm ngưu mã tầm mã* với Phượng Khuynh trước kia, đích nữ của bào muội Phượng Bắc Thần - Lạc Thân Vương, từ phong hào của nàng liền có thể nhìn ra, từ nhỏ đã được sủng ái mà lớn lên, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, nương tuấn cha mỹ, sinh ra cũng là một dạng phong lưu, xưa nay yêu thích nhất là mỹ nam.

*Ngưu tầm ngưu mã tầm mã:

Nghĩa đen: Trâu thì sẽ tìm đến trâu, ngựa sẽ tìm đến ngựa (trâu chơi với trâu, ngựa chơi với ngựa).

Nghĩa bóng: Những người có cùng mục đích, chí hướng, sở thích (có thể là tốt hoặc xấu) sẽ tìm đến với nhau để kết bạn, để chơi với nhau.

Tuy nhiên câu thành ngữ này thường có ý nói về những người xấu, hèn kém, do trâu ngựa thì thường được ví là loài vật thấp hèn, xấu xa (đầu trâu mặt ngựa).

Bằng không nói như thế nào hai người này có thể đi chung với nhau đây?

“Ta không có chuyện để làm sao? Tiểu cửu, hôm nay nghĩ cái gì mà đến vương phủ đây?”

Phượng Khuynh có chút không quen mà rút ra tay, đã quá lâu rồi, hiện tại một chút nàng cũng không phải rất quen.

Phượng Cửu chú ý tới động tác này, thần sắc có điểm hơi 囧.

Nàng cho rằng Phượng Khuynh là trách cứ nàng lúc trước không tới tìm nàng ấy: “Thực xin lỗi a Phượng Khuynh, đều là phụ quân của ta, nói ngươi thành thân, kêu ta đừng tới quấy rầy ngươi.”



Kỳ thật nàng có chút chột dạ, Phượng Khuynh cưới xấu nam kia vốn là do nàng cầu tình với Lạc Thân Vương. Kết quả nàng vừa mới mở miệng, mẫu vương của nàng liền trực tiếp phủ quyết, còn hạ lệnh cưỡng chế nàng không được tham dự việc này, thậm chí còn cùng phụ quân cấm đoán nàng.

Nàng còn chưa kịp đi cầu tình hoàng di (tức Phượng Bắc Thần) giúp hảo tỷ đây! Chờ tới khi ra ngoài, gạo cũng đã nấu thành cơm.

Phượng Khuynh nhướng mày, kỳ thật đối với những chuyện này nàng đã không còn ký ức nào.

Phượng Cửu thấy nàng tựa hồ cũng không có vẻ là không vui, lập tức bừng bừng phấn khởi nói: “Ai ai, ta đây không phải tới thăm ngươi sao! Đừng nói những chuyện gì đâu không, ta nghe nói phủ ngươi lại có thêm vài mỹ nhân, còn có kẻ đến từ hải đảo đúng không? Mau dẫn ta đi xem, ta còn chưa từng gặp nam nhân ở hải đảo đâu! Nghe nói đặc biệt tuyệt diệu! Như thế nào, ngươi có thử chút nào hay không? Cảm giác như thế nào?”

Ba câu nói đã lộ ra bản tính.

Lộ liễu như vậy, Phượng Khuynh nghe thấy liền nhướng mày. Lại cũng rõ ràng, Phượng Cửu này không kém nàng bao nhiêu, kẻ tám lạng người nửa cân, có tặc tâm nhưng lại không có tặc đảm (đảm: gan, mật).

“Có cái gì khác nhau? Còn không phải đều là nam nhân sao? Muốn xem thì kêu Lam Phong đưa ngươi đi xem là được.”

“Thật ư? Thật sự quá tốt!”

“Lam Phong, lát nữa đưa Minh Châu Quận Vương đi xem chút đi. Đặc biệt là ba vị thế tử hải đảo, bọn họ cũng không có để ý nhiều như vậy, vẫn có thể dẫn đến gặp mặt.”

Ở hiện đại ngây người 5 năm, đối với trinh tiết của nam tử Phượng Khuynh cũng không để ý nhiều lắm, hơn nữa hải đảo cũng không giống nơi đây.

Nghe nói hơn phân nửa sự vụ chín biển mười đảo đều do nam nhân chủ trì! Bọn họ sẽ càng không để ý đến những việc này.

“Thật vậy chăng? Vậy bọn họ lớn lên dáng dấp như thế nào? Phượng Khuynh ngươi nói chút đi, để ta tưởng tượng một chút, có phải rất đẹp hay không? Đúng rồi, ta còn nghe nói có cái tóc lam a! Ai nha, phải nhanh chân đến xem!”



Phượng Cửu kích động, liền quên luôn lời dặn dò của phụ quân nàng trước khi ra khỏi cửa. Đây chính là hậu viện của vương phủ, nam nhân của Cảnh Vương, nàng thế nhưng lại trực tiếp muốn đi thưởng thức.

Phượng Khuynh sờ sờ cằm: “Có đẹp hay không sao? Khẳng định đẹp. Ai nha, chính ngươi đi nhìn sẽ biết thôi!”

“Thế còn chờ cái gì? Đi đi đi, Lam Phong, mau dẫn đường!”

Cố Lam Phong lộ ra biểu tình bất đắc dĩ với Phượng Khuynh, Vương gia nhà nàng rốt cuộc là làm sao vậy a?

Đây là thật sự có ý định cho ngoại nữ đi nhìn nam nhân của chính mình a?

Đúng, là nam nhân của Cảnh Vương.

Tuy rằng hiện tại biểu hiện của Phượng Khuynh không có một chút hứng thú, nhưng Cố Lam Phong cảm thấy, bằng dung mạo tuyệt đỉnh và tài hoa xuất chúng của mỗi người trong sáu nam nhân kia, về sau Cảnh Vương khẳng định sẽ chú ý và sủng hạnh bọn họ.

Hơn nữa, coi như hiện tại không thích, thì cũng là nam nhân ở hậu viện vương phủ a, như thế nào có thể......

Cố Lam Phong vẻ mặt muốn nói lại thôi.

Phượng Khuynh lắc lắc đầu, thúc giục nàng mau đi.

Nhìn vẻ mặt hưng phấn đi về phía hậu viện của Phượng Cửu, Phượng Khuynh rất lâu vẫn không có hoàn hồn.

Ánh mắt quỷ quyệt, có lẽ, chuyện này còn có thể từ nơi này vào tay, còn có cơ hội thay đổi?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.