Khuynh Thành Nữ Vương Gia: Xấu Phú, Thị Tẩm Đi

Chương 14: Chương 14: Làm khó dễ




Edit: Phượng Hoàng Đem Nướng

Thanh âm nói chuyện bên ngoài tuy nhỏ, nhưng trong điện không phải không nghe thấy.

“A Thụy, bên ngoài sao lại thế này?”

Minh Thụy còn chưa kịp trả lời, Phượng Khuynh đã vén rèm lên, đi vào đại điện.

“Hồi hoàng gia gia, là tôn nữ mang theo tân phu tới thỉnh an ngài.…… Di? Đại hoàng tỷ cũng đến a?”

Thái Nữ Phượng Hoa đang bồi Lão Phượng Quân nói chuyện, ấn đường liền nhảy dựng, vì tị hiềm, nàng và Mộ Dung Thanh Ca là tính toán một trước một sau rời đi, hiện tại nàng vốn nên đứng dậy rời đi rồi, nhưng nếu Phượng Khuynh vừa đến nàng liền đi, không khỏi có vẻ chính là nàng cố tình.

Đầu Phượng Hoa vừa chuyển, mặc kệ là vì không được Mẫu Hoàng tận tâm dạy bảo, hay là không muốn bị những người khác truyền loạn nói láo, nàng đều không dễ đi.

Thản nhiên ngồi xuống, quay đầu cười.

“Tứ hoàng muội tới? Vậy đây là muội phu đi?”

Vừa nhìn thấy, đồng tử bất giác co rụt lại, hoàng muội đệ nhất kiêu ngạo từ trước đến nay, hôm nay tựa hồ có chỗ nào không bình thường? Còn có, nàng thế nhưng nắm tay xấu nam kia?

Ánh mắt nàng dừng ở trên người Vân Mạc chỉ một cái chớp mắt, nhưng không ngờ Phượng Khuynh lại đi lên, thân hình hơi động, liền chắn tầm mắt của Phượng Hoa.

“A Mạc!” Nắm lấy tay Vân Mạc, kéo lên trước, “Tới thỉnh an hoàng gia gia.”

“Gặp qua Lão Phượng Quân, gặp qua Thái Nữ điện hạ!”

Vân Mạc đã hành lễ, không giống dáng vẻ kệch cỡm của nam tử nơi này, này hành lễ ngắn gọn lại hào phóng.

Bởi vì…… Nàng hành chính là nữ nhân ngoại lễ.

Lão Phượng Quân không trả lời.

Ánh mắt lướt qua người Phượng Khuynh.

Một đôi mắt phượng tựa như nữ đế đánh giá Vân Mạc từ trên xuống dưới.

Càng xem, một khuôn mặt được bảo dưỡng thoả đáng càng từ từ kéo xuống.

Phượng Khuynh ở chỗ của Lão Phượng Quân từ trước đến nay không có cái gì tốt.

Lúc này vừa thấy thần sắc của Lão Phượng Quân, liền biết hắn đang nghĩ cái gì.

Không nói vẻ ngoài của Vân Mạc trong mắt Lão Phượng Quân chính là không đủ tư cách, ngay cả bộ dáng hành lễ kia, theo cái nhìn của Lão Phượng Quân-người từ trước đến nay coi trọng lễ nghĩa của nam nhi khuê các, khẳng định là chẳng ra gì……

Phượng Khuynh nhanh chóng rót trà mang qua, đặt vào tay Vân Mạc: “A Mạc, mau dâng trà cho hoàng gia gia.”

Vân Mạc bưng trà ấm, trên mặt không hề dao động, tựa hồ đối mặt lạnh của Lão Phượng Quân không có một chút cảm giác.

Hắn tuy không có, nhưng Phượng Khuynh ngược lại có chút khẩn trương.

Phượng Hoa không hề rời đi, đương nhiên nàng cũng không vượt rào, chỉ là trong ánh mắt hiện lên một tia hứng thú.

Khi nào thấy qua tứ hoàng muội kiêu ngạo ương ngạnh của nàng khẩn trương như vậy, lấy lòng như vậy a.

Hơn nữa tựa hồ cũng là bởi vì xấu nam này đi?

Ngó trái ngó phải cũng không có gì đặc biệt a?

Phượng Hoa nhướng mày, đột nhiên phát hiện nàng có chút nhìn không thấu vị hoàng muội mặt ngoài bất cận nhân tình, trên thực tế lại ngốc lại ngây thơ còn kiêu ngạo cuồng vọng này.

Vân Mạc thoáng dừng một chút, vẫn biết nghe lời mà dâng trà lên: “Thỉnh hoàng gia gia uống…”

Tay Lão Phượng Quân lại phất một cái, trực tiếp đem chén trà ném đi, nước đổ hơn phân nửa.

Vân Mạc nhanh tay, nắm chặt cái ly, trên người lại không thể tránh khỏi bị nước trà hất lên.

“Hoàng gia gia! Ngươi……” Phượng Khuynh vẫn là không nhịn được.

Dung Hi sắc mặt lãnh đạm, mày cuối cùng cũng nhíu lại: “Lộ nguyên hình? Ở trước mặt bổn cung còn giả bộ cái gì?”

Nhìn cũng không thèm nhìn Vân Mạc một cái, dường như không có việc gì nói: “Đúng rồi, vừa mới nhìn thấy Thanh Ca, ngươi có phải hay không lại khiến hắn khó xử? Bổn cung nói cho ngươi biết, bổn cung còn ở một ngày, ngươi nghĩ cũng đừng nghĩ khi dễ Thanh Ca đi!”

Quên nói, Lão Phượng Quân Dung Hi cùng lão thái quân phủ Thừa tướng, cũng chính là gia gia của Mộ Dung Thanh Ca là đồng bào huynh đệ.

Hắn từ trước đến nay đối với Mộ Dung Thanh Ca cũng là vô cùng yêu thích và bảo hộ.

Phượng Khuynh vốn cảm thấy không có gì, nhưng khi bị Lão Phượng Quân nói đến, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Nhìn người trước nay đều khiến hắn tức giận đến nhảy dựng lên ở trước mặt hắn an tĩnh lại, Dung Hi lại khó có được một phen vui sướng.

Cao cao tại thượng, lại tràn đầy bắt bẻ mà nhìn thoáng qua thần sắc không rõ của Vân Mạc, “Dù sao bổn cung thấy, ngươi này chính phu diện mạo thô lậu lại không biết lễ nghĩa, cùng ngươi cũng rất xứng, về sau nha, cũng đừng nghĩ cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.