Edit: Phượng Hoàng Đem Nướng
Xe ngựa dừng lại, xe ngựa của Tô Ly đi theo phía sau cũng bỗng nhiên khựng lại.
“Làm sao vậy?” Bỗng nhiên dừng lại, thanh âm Tô Ly bên trong xe ngựa kiều kiều nhược nhược tựa hồ bị kinh sợ.
Đáng tiếc không có người trả lời hắn.
Phượng Khuynh thấy Vân Mạc vẫn không cho nàng nửa điểm ánh mắt, nội tâm không khỏi quýnh lên, trực tiếp đoạt lấy thư trên tay Vân Mạc: “A Mạc, ngươi đừng nóng giận, ta đưa người trở về. Ta không nghĩ muốn.”
Lại hướng ra ngoài hô một tiếng: “Hoa Quế, nhanh chóng quay đầu hồi cung!”
Lần này là vội vàng ra lệnh.
“Vương gia ——” Thanh âm Vân Mạc có chút bất đắc dĩ, sắc mặt cũng lãnh đạm bất đắc dĩ, “Vân Mạc không sinh khí, ngươi hà tất phải làm như vậy?”
Không sinh khí?
Vừa vào cửa, mới sau một đêm thê chủ liền có thêm tiểu thị, chính phu rộng lượng cỡ nào cũng sẽ không nói không sinh khí chút nào đi?
Trừ phi —— hắn căn bản là không thèm để ý.
Không thèm để ý nàng làm cái gì, cũng...... Không thèm để ý người như nàng.
Tức khắc, tâm Phượng Khuynh có chút chua xót.
Trong lúc nhất thời, nàng tựa hồ đã minh bạch cái loại cảm giác này của Vân Mạc khi trước —— luyến mộ một người căn bản không thèm để ý đến ngươi.
Nhưng nàng vẫn vội vã nắm lấy tay Vân Mạc, nội tâm nàng tự an ủi và cổ vũ bản thân, không có gì, Vân Mạc không phải mới nhận thức mình sao? Theo lý thuyết của thời hiện đại, đó chính là manh hôn á giá*, nàng sẽ tiếp tục nỗ lực, một đời này, nàng nhất định sẽ cho hắn nhất sinh nhất thế nhất song nhân**.
*Manh hôn á giá (盲婚哑嫁): Là ép duyên, bao gồm chỉ bụng hứa gả, con dâu nuôi từ bé, mua bán hôn nhân,... Trước hôn nhân hai người chưa từng gặp mặt chưa từng nói chuyện.
**Nhất sinh nhất thế nhất song nhân: Một đời một kiếp một đôi người hay Một người một kiếp trọn một đôi.
Đúng, nhất sinh nhất thế nhất song nhân. Kiếp trước nàng quá làm ẩu, mới có thể rét lạnh tâm A Mạc, một đời này......
Nàng bỗng nhiên khẩn trương lên, cất cao thanh âm: “Hoa Quế, hồi cung, quay đầu hồi cung!”
“Vương gia lại muốn kháng chỉ sao? Hoặc là nói, muốn để Vân Mạc làm đố phu?” Ngữ khí Vân Mạc lạnh xuống, không chút do dự, dùng sức rút tay mình từ trong tay Phượng Khuynh về.
Phượng Khuynh ngẩn người.
Kỳ thật hắn vẫn còn oán trách nàng khi trước kháng chỉ sao?
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nàng nên nói như thế nào? Nói đó là những việc quá mức hỗn trướng kiếp trước nàng làm sao?
“Hồi vương phủ thôi!”
Vân Mạc hạ quyết định.
Hoa Quế do dự trong chốc lát, Cảnh Vương còn chưa có phân phó a.
Trong lòng tuy kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền bắt đầu di chuyển xe ngựa.
Phượng Khuynh không phải không biết, nhưng nội tâm nàng thời khắc này vô cùng nàng hỗn loạn.
Sống lại một kiếp, theo lý thuyết nàng hẳn là càng trầm tĩnh cơ trí hơn trước kia, nhưng khi đối diện với Vân Mạc, hết thảy đều thành mây bay.
Nàng nhịn không được suy nghĩ rất nhiều sự việc loạn thất bát tao***.
***Loạn thất bát tao: Lung tung rối loạn.
Một lúc thì là kiếp này, một lúc lại là kiếp trước, nghĩ tới Lê Tô, Tô Ly, đương nhiên nghĩ đến nhiều nhất vẫn là Vân Mạc.
Sao nàng lại cảm thấy, một đời này Vân Mạc tựa hồ không đồng dạng?
Trong lòng bất ổn, Phượng Khuynh đương nhiên cũng không chú ý tới, Vân Mạc xác thật là không giống kiếp trước, bởi vì Vân Mạc cũng đang len lén đánh giá nàng.
Dọc theo đường đi kỳ thật hắn cũng không hề chân chính đọc thư.
Trên người nàng có mùi hương dễ chịu, không giống hương vị của những nữ nhân Đại Dận khác. Thanh âm nàng nói chuyện là yêu kiều mềm mại, còn có chút ngang ngược. Nàng nói chuyện với hắn tự xưng “Ta” mà không phải “Bổn vương”......
Trong đầu hắn lại nghĩ tới những lời mà nữ hoàng nói với hắn, đồng dạng là rối bời.
Có điều, so sánh với Phượng Khuynh, Vân Mạc là nam nhân lại trấn định hơn nhiều. Vờ lạnh nhạt để hắn có đủ thời gian mà suy nghĩ.
Cảnh Vương phủ cách hoàng cung không phải gần một cách bình thường.
Xe ngựa chỉ đi một lát, trong lúc Phượng Khuynh mơ mơ màng màng đã được Vân Mạc đỡ xuống xe ngựa.
Hai đoàn diễm lệ như hoa hồ điệp [1] liền vồ lên. Trực tiếp đẩy Vân Mạc ra.
[1] Cái này bản CV là “Hai luồng diễm lệ Hoa Hồ Điệp liền phác đi lên.” Gà cũng không rõ cái “Hoa Hồ Điệp” này là tên người hay so sánh, đành edit theo suy nghĩ.
“Vương gia, ngươi đã trở lại a!”
Thanh âm của Kiều Đà Đà, đây là một nam nhi kiều mị, eo thon mắt đẹp, gần như tựa vào người Phượng Khuynh.
Một nam nhi càng thêm thanh lệ khác cũng không cam lòng yếu thế, ôm lấy cánh tay khác của Phượng Khuynh.
“Vương gia, ngươi phải làm chủ cho nô hầu a!”
Mỹ nhân rưng rưng, như lê hoa nhất chi xuân đới vũ****.
****Lê hoa nhất chi xuân đới vũ (梨花一枝春带雨): Một câu thơ trong bài Trường hận ca của Bạch Cư Dị (cái bài đó dài lắm nên bạn nào có hứng thú thì tự lên đọc). Nghĩa là một cành hoa lê đẫm hạt mưa xuân, giống như “Lê hoa đái vũ”, đều chỉ mỹ nhân khi khóc cũng vô cùng đẹp.
Phượng Khuynh: “......”
Một người nàng cũng không quen biết a!
Còn có mấy cái mùi hương này, thật rầu cái mũi.
Hai người ríu rít nói nửa ngày: “Vương gia, sao người không nói lời nào a? Người phải đòi lại công đạo cho nô hầu a!”
Lúc này trên chiếc xe ngựa phía sau, Tô Ly đợi nửa ngày, muốn chờ Phượng Khuynh tới dìu hắn xuống xe ngựa, nhưng mà ngồi không yên, liền yểu điệu thướt tha đi tới.
Thật hay a! Thảo nào Vương gia lại không thèm để ý đến chúng ta, nguyên lai là có tân hoan a!”