Edit: Phượng Hoàng Đem Nướng
Bởi vì có câu nói kia của Cố Lam Phong làm đệm, hứng thú của Vân Mạc cũng giảm đi không ít, sau khi đi ra sau núi, cũng không có tới gần xem xét, mà là đứng từ xa tìm hiểu một chút.
Phượng Khuynh cũng không cưỡng cầu, nàng biết Vân Mạc từ trước đến nay là người có thể tự mình hiểu lấy, tuy rằng nàng hiện tại rất chán ghét hắn tự mình hiểu lấy, đem bản thân hắn phân rõ khoảng cách với nàng, một chút cũng không tốt!
Tiến ra phía sau núi, dù sao cũng là quân tình trọng địa, đường đi chính là mật đạo, đương nhiên cũng có không ít cơ quan.
Phượng Khuynh đương nhiên không kiêng dè và cố kỵ Vân Mạc chút nào, mặc dù hiện tại Vân Mạc không tiếp nhận, nàng cũng muốn dùng hành động của mình để nói cho Vân Mạc biết, hắn chính là chủ phu Cảnh Vương phủ này, nơi này là nhà hắn, hết thảy hắn đều có thể biết.
Tuy rằng ở sau núi không có nhìn kỹ, nhưng lúc trở về Phượng Khuynh vẫn phát hiện tâm tình Vân Mạc tốt lên không ít, ít nhất không phải là ba cây gậy gõ không ra một câu*, nàng nói cái gì người này cũng sẽ tiếp được hai câu.
*Ba cây gậy gõ không ra một câu: [Chả biết nên để “tam côn” hay “ba cây gậy”, edit quả thực rất là ba chấm:|| ] Đại ý là nói người nói chuyện không chủ động, không có ý muốn hợp tác. Đối phương nói xong vài câu, họ mới nói lại một câu, khiến người ta cảm thấy rất không có ý nghĩa (cảm giác rất thiếu đòn:||)
Nội tâm nàng cao hứng, lại sợ người mệt, liền trở về Thiên Tứ Cư nghỉ ngơi trong chốc lát.
Cố Lam Phong đã đem tất cả đồ vật của Vương phu toàn bộ từ Phượng Nghi Cư dọn tới Thiên Tứ Cư, chỉ có của hồi môn của Vương phu là vẫn giữ nguyên.
Đây là ý của Phượng Khuynh, đem của hồi môn của Vân Mạc để lại Phượng Nghi Cư, cũng là nhắc nhở người bên ngoài, Vân Mạc dù có dọn tới Thiên Tứ Cư, thì cái viện thuộc về đương gia chủ phu tượng trưng cho thân phận của chính phu kia, vẫn là của Vân Mạc.
Tóm lại, Phượng Khuynh hiện tại cố gắng suy xét thật cẩn thận, để những người đó không dám đối Vân Mạc có bất kỳ hành động bất kính gì.
Nàng muốn cho Vân Mạc sống trong vương phủ thật thoải mái dễ chịu.
Vào buổi tối khi hai người đi ngủ, Phượng Khuynh cho hạ nhân hầu hạ lui xuống, hai người thu thập xong, nhìn nàng tựa như tiểu thê tử bận rộn, làm chuyện hầu hạ người khác không hợp với thân phận của nàng, nghi hoặc trong lòng Vân Mạc càng thêm dày đặc.
Chờ đến khi Phượng Khuynh không cố kỵ chút nào mà cởi giày cho hắn, Vân Mạc rốt cuộc cũng nhịn không được, chân tựa như cũng bị kinh sợ.
“Điện hạ?”
Phượng Khuynh ngẩng đầu lên, đem chân hắn ấn vào nước ấm: “Như thế nào? Thẹn thùng sao?”
Trên mặt nở nụ cười giảo hoạt chẳng khác nào lưu manh, giọng nói lại tràn đầy trêu chọc.
Vân Mạc vốn dĩ chỉ là nghi hoặc, bị nàng nói như vậy, lại cảm giác được sự mềm mại ấm áp ở lòng bàn chân, cúi đầu, quả nhiên là ngón tay ngọc ngà xinh đẹp của nàng đang nhẹ nhàng xoa nắn.
Xúc cảm rõ ràng như vậy, mặt Vân Mạc tức khắc đỏ lên. Từ nhỏ hắn cùng phụ thân lớn lên, chưa từng tiếp xúc với nữ nhân, mà sau khi trở lại tướng quân phủ, thấy được đều là nữ nhân cao lớn thô kệch, căn bản đều không phải tiểu nữ nhân mềm mại như phụ thân nói, hắn có một lần bối rối, chuyện phụ thân nói với hắn, có thật sự tồn tại không?
Nhưng mà hiện tại nhìn tiểu nữ nhân này, hắn bỗng nhiên cảm thấy, những gì phụ thân nói, đều là sự thật.
Mười ngón tay ấn vào lòng bàn chân hắn đều tinh tế trong suốt, bóng loáng như ngọc......
Huống chi, thánh thượng còn nói......
Phượng Khuynh vốn là hy vọng có thể khiến hai người gần gũi một chút, nhưng mà lúc ngẩng đầu lên mới phát hiện, nam nhân này thế nhưng thất thần?
Trong lòng bất mãn, nhịn không được liền nổi lên tính trẻ con.
“Tê ——”
“Không ấn đau đi? Trách ta trách ta!” Phượng Khuynh thấy hắn đau, cũng lập tức hối hận, sao nàng lại làm ra cái loại chuyện ấu trĩ lại vô cớ này a!
Trong mắt mang theo ý cười, Vân Mạc nhìn ánh mắt hối hận của tiểu thê tử, một tay đem người kéo lên: “Điện hạ, Vân Mạc muốn biết, ngươi làm gì vậy? Vì cái gì......”
Vì cái gì thái độ đối với ta thay đổi lớn như vậy? Vì cái gì đột nhiên tốt với ta như vậy? Vì cái gì còn hạ mình làm những việc không hợp với thân phận như vậy? Vì cái gì......
Chẳng lẽ trên người hắn có cái gì mà nàng muốn? Hoặc là, nhất thời thấy mới mẻ, phủng sát**?
**Phủng sát: Trước nâng niu, sau giết hại.
Trong lòng hắn có quá nhiều quá nhiều điểm nghi vấn, nội tâm Phượng Khuynh cứng đờ, cúi đầu thấp xuống.
Nàng nên nói như thế nào đây? Nói ra những chuyện của kiếp trước sao? Hắn sẽ tin tưởng sao? Vả lại nàng hỗn đản như vậy, Vân Mạc nghe xong sẽ còn yêu nàng sao?
Sự trầm mặc của nàng, lại làm sự chờ mong của Vân Mạc từng tấc từng tấc lạnh đi.
“Ta biết......”
“Không, A Mạc.” Phượng Khuynh đột nhiên ngẩng đầu, “Ta mơ một giấc mơ.”
Nàng nhìn chằm chằm đôi mắt của hắn, tràn đầy thống khổ cùng tình yêu thầm lặng.
“Ta mơ thấy ngươi gả cho ta......”
Nàng vẫn quyết định đem những chuyện xảy ra ở kiếp trước nói ra, đương nhiên, nàng lấy cớ là nàng mơ một giấc mơ.
“Ngươi chiến bại, ta vong quốc......”
Càng nói đến đoạn cuối nàng càng thống khổ, để ý thấy sắc mặt Vân Mạc cũng càng ngày càng cứng ngắc khó coi, trong mỗi câu nói nàng đều cẩn thận từng li từng tí.
Có điều, nàng vẫn ích kỷ giấu diếm kết cục kia, nàng không nói Vân Mạc vì cứu nàng mà mất mạng, nàng không muốn Vân Mạc hiểu lầm rằng cuối cùng nàng vì cảm động nên mới có thể đối hắn như vậy.
Vân Mạc nghe xong những lời đó, trong lòng hiện lên một loại cảm giác kỳ lạ.
Tựa hồ thật sự đặt chính mình vào hoàn cảnh khi đó, Phượng Khuynh nói xong, sắc mặt của hắn còn có chút tái nhợt.
Trầm mặc một hồi lâu, hắn chợt ôm lấy Phượng Khuynh: “Sẽ không, trong mộng tất thảy cũng sẽ không. Ngươi không có làm như vậy, tất thảy đều không phải như vậy.”
Hắn chỉ cần tưởng tượng đến hai người trong mộng, các loại hiểu lầm, hai người yêu nhau nhưng đến chết lại không biết, hắn liền đau lòng đến khó có thể chịu thêm.
Sức tay hắn rất lớn, ôm đến nỗi Phượng Khuynh có chút đau, nhưng mà Phượng Khuynh lại thích loại cảm giác cận kề gắt gao với hắn như thế này, hơn nữa, Phượng Khuynh sống lại một đời được ôm ấp quá ấm áp như vậy, nước mắt nàng chợt trào ra.
“Ân, A Mạc, đó chỉ là một giấc mộng, chúng ta sẽ không đi đến bước đường kia, ta sẽ đối đãi ngươi thật tốt.”
“Ân.”
Vân Mạc lúc này vẫn còn đắm chìm ở trong mộng mà Phượng Khuynh kể ra, hắn chỉ lung tung gật gật đầu, đây là tiểu thê tử duy nhất không giống người thường mà hắn tìm được, hắn tuyệt đối sẽ không hành sự giống trong mộng.
Phượng Khuynh vô cùng trịnh trọng xoay người lại, chống trán mình lên trán Vân Mạc: “A Mạc, chúng ta nếu đã thành thân, về sau, ta nhất định sẽ đối đãi ngươi thật tốt. Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.***
***Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão (执子之手,与子偕老): Nắm lấy tay người, cùng nhau bạc đầu. Một câu thơ trong bài “Kính cổ 4” của Khổng Tử.
Thơ:
Tử sinh khiết thoát,
Dữ tử thành thuyết.
Chấp tử chi thủ,
Dữ tử giai lão.
Dịch Nghĩa:
Chết sống hay xa cách,
Đã cùng nàng thành lời thề ước.
Ta nắm tay nàng,
(Hẹn ước) sẽ sống chung với nhau đến tuổi già.
Đây là hứa hẹn duy nhất mà nàng muốn cho Vân Mạc sau khi sống lại một đời này.