Edit: Phượng Hoàng Đem Nướng
Cả đám thị vệ đồng thời hổ khu nhất chấn*, đúng rồi, đây mới là Cảnh Vương của các nàng!
Chuyện vừa mới xảy ra kia, ân, các nàng cái gì cũng chưa thấy!
*Hổ khu nhất chấn (虎躯一震): Toàn thân tản mát ra khí thế của vương giả, thường biểu thị nhân vật chính dùng đặc thù hoặc kỹ năng của bản thân để tăng lên khí thế của mình, uy áp tinh thần của người khác, làm họ hàng phục, hoặc hầu nữ được nhân vật chính thu nhận rung động, yêu nhân vật chính. Từ này xuất phát từ truyện võ hiệp ngày nay mọi người thường đọc dưới ngòi bút của Huỳnh Dịch, nói một cách chính xác là xuất phát từ các tác phẩm lớn của anh ấy 《 Đại Đường Song Long Truyện 》 Cùng 《 Tầm Tần ký 》
“Lam Phong, ngươi trở về đem quần áo chuẩn bị cho Thanh Tuyết Uyển mang lại đây…… Tính, đem hai tấm Thủy Vân Cẩm của ta lấy ra, nhanh chóng làm xiêm y cho Vương phu.”
“A? Điện hạ người là?” Cố Lam Phong đầu xoay vòng vòng.
Phượng Khuynh biết Cố Lam Phong tất thảy đều là muốn tốt cho mình, hơn nữa kiếp trước như vậy, chung quy là mình thua thiệt nàng, âm điệu cũng dịu đi một chút: “Ngươi chỉ cần chiếu theo phân phó của ta mà làm là được, quần áo để Anh Lạc làm, sáng sớm ngày mai phải xong. Còn những mặt khác, ta…… Bổn vương về sau lại cùng ngươi nói.”
Nói xong chân liền đá một cái, đem cửa đóng lại.
Đến nỗi hiện tại đáy lòng các nàng nghĩ như thế nào, nàng cũng lười đi giải thích.
Đều nói lâu ngày mới rõ lòng người, muốn trách cũng chỉ có thể trách việc nàng làm trước kia quá mức hỗn trướng, cũng chỉ có thể về sau từ từ nói.
……
Phượng Khuynh lại nằm mơ.
Lần này, nàng thế nhưng mơ thấy nàng cùng Vân Mạc thành thân, hai người đều đang cười, ân, đây là một cái mộng đẹp.
Là ai đang thở dài?
Nửa mộng nửa tỉnh, Phượng Khuynh cảm thấy tựa hồ có một tầm mắt dừng trên người mình.
Không có địch ý, nhưng có ý tìm tòi nghiên cứu.
“A Mạc!”
Nàng bỗng nhiên mở to mắt, lập tức đứng lên.
Vân Mạc đã tỉnh, hắn ngồi trên giường, cũng không biết đã nhìn nàng bao lâu.
“Còn ở! Còn ở!”
Nàng vừa mới mơ thấy, khi nàng uống xong rượu rồi tiến vào tân phòng, thế nhưng không thấy Vân Mạc. Lúc này mới giật mình bừng tỉnh.
Phượng Khuynh vỗ vỗ ngực, xương cổ có chút đau, ân, tối qua mình tối làm gì có ngủ qua a?
Lắc lắc đầu, thở ra một ngụm khí, tựa như đã từng tưởng tượng trăm ngàn lần vậy, đối Vân Mạc đang ngồi trên giường lộ ra một nụ cười mỉm: “Sớm a! A Mạc!”
“Xong rồi, sao lại trễ thế này?” Lúc này nàng mới nhìn ra phía sau tấm bình phong, ánh sáng chói mắt truyền đến nội viện, trời ạ, thái dương đã lên cao như vậy!
“Vân Khê, Vân Khê!”, Hô hai tiếng mới nhớ tới, Vân Khê đã bị an bài đến Thanh Tuyết Uyển.
Vì thế nàng một bên tìm triều phục của mình, một bên nôn nóng cởi bỏ hỉ phục đỏ thẫm trên người, cầm lấy triều phục khoác lên.
“A Mạc, ngươi cũng là, nhanh lên, đã giờ này rồi, chúng ta còn phải tiến cung thỉnh an.”
Ngày hôm sau sau khi hoàng nữ thành thân, theo quy củ xác thật là phải vào cung thỉnh an, khấu tạ hoàng ân.
Cũng có nghĩa là xấu nữ tế gặp cha mẹ vợ**.
**Câu này bản cv là “Cũng là một loại xấu con rể thấy cha mẹ chồng ý tứ.” Nhưng Gà đọc thấy khá hoang mang, con rể gặp cha mẹ chồng @@. Bản raw là “也是一种丑女婿见公婆的意思”, trong đó 女婿 (nữ tế) là con rể, 公婆 (công bà) là cha mẹ chồng @@, đọc thấy vô lý nên sửa thành cha mẹ vợ.
Kiếp trước nàng không cho Vân Mạc mặt mũi, căn bản là không dẫn hắn tiến cung. Kiếp này, nàng nhất định phải đem những thứ nên có, cho hắn từng thứ từng thứ một.
Vô luận là yêu, là tôn trọng, hoặc là vô thượng vinh quang cùng vật chất hưởng thụ.
Nhưng mà nghe xong lời nàng nói, Vân Mạc ngồi trên giường vẫn không nhúc nhích, ánh mắt nhìn nàng có chút phức tạp.
“Tiến cung?”
Hiện tại Phượng Khuynh không thể cùng hắn giải thích, cũng không có khả năng nói cho hắn, ta đã cùng ngươi trải qua một đời tiếc nuối, trọng sinh lại một đời rồi đến yêu ngươi đi?
Nhưng mà vỗ đầu một cái liền nhớ tới: “Đúng rồi, triều phục của ngươi! Ngươi chờ!”
Nàng đã chạy ra ngoài, “Lam Phong, Lam Phong!”
Làm chính phu của Cảnh Vương, hắn có triều phục cố định, nhưng Phượng Khuynh cảm thấy hắn không xứng, những cái y phục hắn vốn nên mặc, đã bị nàng vội vàng kêu Cố Lam Phong thu lại.
Lúc này có loại cảm giác không ngừng than khổ. Tự mình hố mình a.
Nàng vội vội vàng vàng đi ra ngoài nên không phát hiện, tuy rằng Vân Mạc trong mắt vẫn có chút nghi hoặc, có chút tìm tòi nghiên cứu, nhưng mà đáy mắt đã chậm rãi lộ ra một tia ý cười.
……
Cảnh Vương phủ một buổi sáng gà bay chó sủa, chờ hai người vội vội vàng vàng thu thập xong xuôi, ngồi lên xe ngựa, mặt trời đã sớm lên đến chính giữa.
“A Mạc, ngươi ăn một chút đi. Chờ lát nữa gặp Mẫu Hoàng, ngươi cái gì cũng không nói thì tốt rồi, dù sao cũng là ta ngủ quá muộn.”