Khuynh Thành Phong Hoa

Chương 56: Chương 56: Ba Con Chuột




Đi theo Tử Thần không bao lâu, đột nhiên hắn lại đi đến ngôi miếu đổ nát tối hôm qua kia. Thấy vậy, đôi mày Dạ Mị hơi hơi nhăn lại, bất đắc dĩ lập tức ẩn thân đến chỗ tối, đợi cho cảm xúc của hắn tỉnh táo lại rồi nói sau.

Trong miếu đổ nát, Tử Thần cả người vô lực ngồi sững sờ trên đám cỏ, ngơ ngác nhìn bầu trời bên ngoài không biết đang suy nghĩ cái gì, chỉ có thể từ thần sắc trên mặt hắn đoán được đại khái hỉ nộ ái ố của hắn.

Bỗng nhiên, một thanh kiếm trống rỗng xuất hiện trước mặt Tử Thần, Dạ Mị hơi hơi nhíu mày, kia đúng là Lưu Quang kiếm nàng đưa cho hắn! Chỉ là, lúc này hắn lấy kiếm ra là muốn làm gì?

Chỉ thấy hai mắt Tử Thần vốn vô thần tại trong nháy mắt nhìn thấy Lưu Quang kiếm, trên mặt không khỏi nở ra một nụ cười ôn nhu, vươn tay nhẹ nhàng nắm nó lại, tinh tế vuốt ve từng chút từng chút một, bên trong ánh mắt toàn là thâm tình khó có thể che giấu.

– Lưu Quang, cũng may còn có ngươi tại bên cạnh ta! Ngươi có biết không? Ngày hôm qua ta thế nhưng ôm nàng cả một đêm, cho tới bây giờ ta vẫn còn có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cơ thể , tim đập của nàng trong lòng ta… tất cả của nàng đều làm cho ta động lòng quyến luyến như vậy.

Nói xong, môi mỏng của Tử Thần không khỏi lộ ra một nụ cười hạnh phúc, làm Dạ Mị ẩn thân từ một nơi gần đó không khỏi tim đập chậm nửa nhịp. Nụ cười bình thường như vậy, nhưng xuất hiện trên mặt Tử Thần lại chói mắt như thế, Dạ Mị chưa bao giờ biết, hắn cười lên lại sẽ sáng rọi mê người như vậy.

Chỉ là, nụ cười chói mắt lại chỉ lướt qua trong giây lát, thay thế là chỉ còn lại thống khổ, tự trách khôn cùng :

– Nhưng mà Lưu Quang, hôm nay ta chọc giận nàng, ta nói lời tuyệt tình như vậy, nhất định nàng sẽ hận chết ta thôi? Thật ra… ta cũng không muốn như vậy, ta cũng rất muốn tới gần nàng, gắt gao ôm nàng vào ngực giống như tối hôm qua vậy. Nhưng mà ta không thể… ta không thể a! Chỉ cần vừa nghĩ đến quá khứ, ta liền cảm thấy mình rất dơ bẩn rất đáng ghét, nàng thánh khiết như vậy, sao ta lại có thể làm bẩn nàng… hơn nữa nếu mà nàng biết được chuyện trước kia, nhất định cũng chán ghét ta đi? So với bị nàng chán ghét, ta tình nguyện lưu lại cho nàng một mặt tốt đẹp nhất…

– Nàng hỏi ta, ta yêu nàng có phải thật sự hay không. Nhưng mà ta lại nói đã từng yêu qua! Ha ha… Lưu Quang, có phải ta rất xấu xa hay không? Nàng nói, nếu tình yêu của ta đã nông cạn như vậy, kia nàng không cần cũng thế! Ngươi có biết cảm nhận của ta khi nghe câu đó không? Đó là lần đầu tiên ta cảm giác cái chết cách ta gần như vậy… một khắc khi nàng xoay người rời đi, thậm chí ta có thể cảm nhận được tâm của ta đang khóc… không ai biết, lúc ấy ta có bao nhiêu muốn tiến lên ôm lấy nàng, nói cho nàng ta yêu nàng, nhưng mà ta không thể… cũng không dám…

– Mị nhi… Mị nhi… Từ lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã luân hãm a, từ nay về sau yêu nàng không thể kềm chế được. Đối với ta mà nói, nàng giống như một chút ánh sáng mặt trời chiếu sáng ta trong tuyệt cảnh, cho ta hy vọng sống sót, đã không có nàng, ta nên làm cái gì bây giờ… làm sao bây giờ…

Nghe Tử Thần nỉ non tự nói, khoé mắt Dạ Mị không khỏi ươn ướt. Hắn thật là rất ngốc, rõ ràng rất yêu, lại yếu đuối, quật cường như thế, tình nguyện một mình trốn đi liếm miệng vết thương cũng không muốn dũng cảm một lần.

Buổi tối, mưa to lại đánh tới làm cho cả ngôi miếu đổ nát rung động, giống như tuỳ thời đều có thể sụp xuống. Trong miếu đổ nát, Tử Thần vẫn nắm chặt Lưu Quang kiếm càng không ngừng vuốt ve như cũ, hắn giống như là không phát hiện tất cả ngoài phòng vậy, chỉ đắm chìm tại trong thế giới của mình.

Bỗng nhiên, ánh mắt Dạ Mị trong chỗ tối chợt ngưng lại, nàng thế nhưng nhận ra khí tức của người Tu Chân!

Rất nha, ba đạo bóng dáng xuất hiện trước cửa miếu:

– Con mẹ nó! Ngày hôm qua nghe nói trên trấn có yêu nghiệt mắt tím, còn tưởng rằng sẽ lập được một công lớn đâu, ai biết thế nhưng ngay cả bóng dáng cũng không tìm được!

– Đúng vậy, còn gặp thời tiết quỷ như vậy, thật là xui! Nếu để lão tử tìm thấy tên yêu nghiệt kia, nhất định lão tử phải đâm hắn mấy đao cho hả giận!

– Được rồi, đừng nói nữa. Không phải có mấy tên ăn mày nói hôm qua nhìn thấy một người xa lạ ở trong này sao? Cẩn thận tìm xem, nói không chừng chính là tên yêu nghiệt kia.

Nghe ba người nói chuyện như thế, đôi mắt Dạ Mị nhất thời âm trầm xuống, trên mặt cũng mây đen dày đặc, sát khí như ẩn như hiện càng làm cho người ta có cảm giác mưa bão sắp đến.

Lúc này ba người Tu Chân đã muốn đi vào miếu đổ nát, cũng thấy được Tử Thần đang ngây ngốc ngồi bên trong, mà Tử Thần lại giống như không cảm giác được có người vậy, vẫn không nhúc nhích gì ngồi nơi đó như trước, lặp lại động tác trên tay.

Bởi vì Tử Thần vẫn cúi đầu, cho nên ba người kia không có nhìn thấy đôi mắt tím của hắn, nhưng lại rõ ràng thấy được thanh kiếm trong tay hắn. Trong nháy mắt, ba người đều phấn khởi!

– Trời ạ! Ta không có nhìn lầm đi, kia dĩ nhiên là tiên khí!

– Thật… thật là tiên khí! Không nghĩ tới trong đời lão tử thế nhưng còn có thể nhìn thấy tiên khí!

– Tiên khí… thật là tiên khí!

Ba người thấy vậy yên lặng nhìn nhau một cái, trong mắt tràn đầy tham lam, còn có ác độc! Hiển nhiên, ba người này đã muốn có tâm tư muốn giết người đoạt bảo.

– Uy! Xú tiểu tử, nếu thức thời thì mau chóng giao tiên khí ra đây, nói không chừng lão tử vui vẻ còn có thể tha cho ngươi một mạng!

Ngữ khí cực kỳ thiếu đánh của nam nhân làm Dạ Mị không khỏi nhíu mày, song, Tử Thần lại không nhúc nhích như trước, thậm chí ngay cả đầu cũng không chịu nâng lên một chút, giống như căn bản không có nghe được vậy.

Loại tình huống này, làm tên nam nhân kia có loại cảm giác dùng hết sức đánh một quyền ra nhưng lại đánh vào bông vậy, vô lực như thế, nhất thời sắc mặt bắt đầu khó coi.

– Xú tiểu tử! Ngươi đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!

Song, trả lời hắn trừ bỏ yên tĩnh vẫn là yên tĩnh.

Lúc này, rốt cục nam tử cũng bạo phát, nhanh chóng tiến lên muốn cướp đoạt. Thấy vậy, Dạ Mị nghĩ đến Tử Thần sẽ không động đậy như trước, vừa định đi ra ngoài đã thấy Tử Thần bỗng nhiên la lên,

– Cút! Lưu quang là một người hạ tiện như ngươi có thể đụng vào sao!

Nghe được giọng điệu âm hàn này của Tử Thần, trong nháy mắt ba người Tu Chân giật mình sợ hãi, chỉ là vừa nghĩ đến bọn họ có ba người, lá gan cũng lập tức lớn lên.

– Xú tiểu tử, mạng đều sắp không còn còn muốn tiên khí có lợi gì! Thức thời thì mau chóng giao ra đây, bản chân nhân cho ngươi được chết thống khoái một chút!

Nghe vậy, Dạ Mị trong chỗ tối suýt nữa tức vui vẻ. Những người này thật là không phải thú vị bình thường, dù sao đều là chết, chết như thế nào có gì khác nhau sao? Nếu là người nào làm theo lời của hắn, kia chỉ sợ không phải ngu ngốc chính là bị điên đi?

– Cho dù ta chết, cũng sẽ không cho các ngươi làm bẩn Lưu Quang của ta! – Lúc này, Tử Thần mới ngẩng đầu lên, vẻ mặt đầy vết thương xứng với biểu tình âm lãnh kia, làm cho người ta có loại cảm giác không rét mà run.

Ba người kia cũng không ngoại lệ, trong nháy mắt nhìn thấy hắn ngẩng đầu cũng sững sờ, chỉ là bọn họ kinh ngạc cũng vì ánh mắt của hắn.

– Mắt tím! Nguyên lai ngươi chính là tên yêu nghiệt kia!

– Ta dựa vào! Cuối cùng lão tử cũng tìm được tên yêu nghiệt chết tiệt ngươi!

– Hừ! Xem ra thật là trời cũng giúp ta, yêu nghiệt cùng tiên khí, chúng ta hai cái đều muốn!

Biểu tình âm ngoan tham lam làm gương mặt ba người hơi vặn vẹo, Tử Thần cười nhạo, nhân tính vĩnh viễn cũng là xấu xí như vậy! Một đám áo mũ chỉnh tề ra vẻ đạo mạo, sau lưng lại làm toàn là những chuyện dơ bẩn không thể gặp người! Liền giống như người kia vậy…

Nhớ tới người kia, trên mặt Tử Thần xuất hiện vẻ thống khổ oán hận trong giây lát, Dạ Mị trong chỗ tối hiển nhiên cũng chú ý tới điểm này, trong lòng không khỏi đau đớn.

– Sư huynh, đừng nói lời vô nghĩa với hắn, chúng ta cùng tiến lên! – Một tên chuột nhìn về phía tên nam tử tương đối trầm ổn nói, ánh mắt nhỏ như đậu xanh chuyển động liên tục, hiển nhiên đang có ý nghĩ xấu xa gì.

Mà lúc này, Tử Thần lại mở miệng, trêu tức hỏi:

– Tiên khí chỉ có một cái, nhưng các ngươi lại có ba người, có vẻ không đủ chia a… nếu không các ngươi chia tiên khí làm ba đoạn, mỗi người cầm một đoạn?

“Phốc”, Dạ Mị vui vẻ, không nghĩ tới Tử Thần lại có một mặt giảo hoạt như vậy. Biết được chính mình không phải đối thủ của ba người bọn họ, cho nên chỉ có thể tách bọn họ ra. Bất quá cũng mệt hắn nghĩ ra được, tiên khí chia làm ba đoạn, một người cầm một đoạn, sao còn muốn đến làm gì? Trước không nói cái gì chia tiên khí làm ba đoạn, nếu thật sự chia làm ba đoạn mà nói, kia nhiều nhất cũng chỉ là tài liệu hiếm có luyện chế tiên khí còn có chút giá trị, có thể rèn luyện ra pháp bảo khác, chẳng qua muốn luyện thành tiên khí là tuyệt đối không thể nào!

Một cái tiên khí có sẵn cùng một tài liệu hi hữu có chút giá trị, đứa ngốc cũng biết đến cùng là phải chọn cái nào!

Quả nhiên, ba người kia vừa nghe, sắc mặt lập tức thay đổi, nhao nhao hoài nghi nhìn người bên cạnh. Tiên khí là tồn tại cỡ nào, trên thế giới này có ai không muốn? Chỉ là tiên khí chỉ có một cái…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.