Khuynh Thành Song Tuyệt

Chương 31: Chương 31: Quá Khứ Qua Đi Tất Cả Chỉ Do Sự Ràng Buộc




CHƯƠNG 31: QUÁ KHỨ QUA ĐI TẤT CẢ CHỈ DO SỰ RÀNG BUỘC

Không nhận được sự cho phép của Tư Đồ Cảnh, Huyền Minh Thần không thể rời đi, phải lưu lại, nhưng cũng chỉ là hình thức mà thôi. Người đang ở trước mắt kia, vẫn là dung mạo ấy, nhưng đã không còn giống như người nọ.

 

Huyền Minh Thần không dám đến tìm Tư Đồ Cảnh, mỗi ngày trong triều không thể trốn tránh, nhưng ánh mắt hắn luôn trốn tránh khỏi Tư Đồ Cảnh. Hắn cũng từng thắc mắc với chính bản thân vì sao phải trốn tránh, nhưng trăm ngàn lần không thể giải thích. Chẳng lẽ do hắn giấu hắn cái gì? Hắn thật sự không có. Nhưng Tư Đồ Cảnh không cho như thế.

 

Tất cả mọi người bắt đầu nhìn thấy sự thay đổi của Tư Đồ Cảnh. Không còn mặc kệ thế sự, cũng không còn bộ dáng sa sút. Trong triều cũng cùng các triều thần khác bàn quốc sự, sau đó thì nghỉ ngơi rất tốt, khuôn mặt u sầu đột nhiên biến mất . Không ai biết vì sao, cũng không ai dám đoán là tốt hay xấu.

 

“Tư…… Ách…… Hoàng Thượng……” Bùi Liễu Tích như thường ngày lui đến đẩy cửa thư phòng, tâm tình Tư Đồ Cảnh nhiều ngày nay đã tốt hơn , thì nàng càng trở nên làm càn.

 

“Sao thế?” Tư Đồ Cảnh ngẩng đầu nhìn Bùi Liễu Tích.

 

Bùi Liễu Tích ôm một cái hòm lớn đi lên bậc thang, nói:“Thứ này hôm qua ta ở ngoài cung thấy , nghĩ rằng ngươi sẽ thích, nên mua cho ngươi .”

 

“Nga? Là cái gì?” Tư Đồ Cảnh vén tay áo buông bút. Trên án thư hé ra một tấm giấy trắng, trên mặt được họa thành một bức tranh. Tuy rằng không có sắc, nhưng nghiễm nhiên là một rừng hoa đào.

 

Bùi Liễu Tích đem hòm đến đặt trên án thư, đắc ý ngẩng đầu, nói:“Mở ra nhìn đi sẽ biết thôi .”

 

“Ngươi đúng là đồ quỷ linh tinh!” Tư Đồ Cảnh sủng nịch nhìn nàng cười cười, mở hòm.

 

Bên trong hòm có một vài cái hộp nhỏ, mỗi chiếc hộp có một kiểu dáng và màu sắc khác nhau, nhìn sơ qua có chút hoa mắt, nhìn kỹ lại, từng chiếc hộp có màu sắc khác nhau rất đẹp, thật sự muôn màu muôn vẻ.

 

“Này……” Tư Đồ Cảnh có chút kinh ngạc .

 

“Ngươi không phải rất thích vẽ tranh, nhưng màu sắc trong cung thật rất đơn điệu nga, hôm qua có vài thương nhân ngoại quốc vào thành bán thuốc màu, ta thấy màu sắc rất đầy đủ, liền mua cho ngươi .” Bùi Liễu Tích vẫn đắc ý đến vênh váo, lấy lòng nói:“Thế nào,thấy ta tốt với ngươi chứ.”

 

“Ân……” Tư Đồ Cảnh cầm lấy hộp màu đỏ, hỏi:“Gần đây sao lại không thấy ngươi mặc đồ đỏ ?”

 

“Trong cung làm sao có thể ăn mặc tùy ý giống ngoài cung được, điều này các cung nữ ngày nào cũng nói, nói đến phiền chết ta  .” Bùi Liễu Tích bất mãn ở một bên ồn ào .

 

Tư Đồ Cảnh cảm thấy có chút buồn cười , đối với tính tình Bủi Liễu Tích, lại phải ở hoàng cung mỗi ngày, phải ở lâu như vậy, thực tại làm khó nàng.

 

Tư Đồ Cảnh cúi đầu nhìn nàng hỏi:“Không thích cuộc sống ở trong cung?”

 

Vốn định trả lời đúng, nhưng sợ nếu nói ra, Tư Đồ Cảnh sẽ đuổi nàng đi, Bùi Liễu Tích cũng chỉ hảo hảo lắc đầu, làm ra bộ dáng không sao :“Không có a…… Ở trong cung có nhiều việc khỏi cần phải làm a, còn không phải tập võ……”

 

“Thế sao.” Tư Đồ Cảnh nhìn bộ dáng của nàng, lòng có chút chua xót. Hắn nghĩ rời khỏi nơi này, mất cái gì cũng được, thế mà Bùi Liễu Tích cùng với nơi này không có bất cứ ràng buộc nào, lại chấp nhất lưu lại.

 

“Ngươi chẳng lẽ không biết nguyên nhân ta ở đây sao?” Bùi Liễu Tích nhìn Tư Đồ Cảnh, trong mắt có chút thất vọng.

 

Tư Đồ Cảnh không nói.

 

Đúng lúc có người đến cầu kiến, đánh vỡ không khí trầm mặc, Bùi Liễu Tích cũng không nên tiếp tục lưu lại, liền cáo lui . Người nọ vừa mới đi vào , như là chiến thư. Nàng không thể quản nhiều như thế, việc này cũng không đến lượt nàng quan tâm . Việc Huyền Tế Bắc giao cho, là nàng chỉ cần ở bên cạnh Tư Đồ Cảnh .

 

Bùi Liễu Tích trở về nơi ở của mình, là một tiểu viện nho nhỏ trong hoàng cung, bên trong có vài cung nữ, có thể cũng là biết thân phận của nàng không phải tầm thường, đối đãi với nàng cũng có thêm vài phần cung kính.

 

Trong viện thường rất yên tĩnh , khiến nàng luôn cảm giác có người phía sau mình. Cảm thấy, có gì đó cứ nhìn chằm chằm vào mình. Có đôi khi nàng cũng cảm thấy cuộc sống cung đình thật đáng sợ , nhưng là vì hắn, nàng vẫn quyết định lưu lại.

 

Vào đêm, trong phòng tuy có bếp lò, nhưng vẫn cảm thấy có chút lạnh, còn có chút áp lực. Bùi Liễu Tích nằm ngủ trên giường , mắt thấy trên tường có kiếm của nàng, trong hoàng cung không cho phép sử dụng kiếm bừa bãi, nhưng hiện tại không có ai quản được nàng . Vì thế đứng dậy, lấy kiếm ra cửa.

 

Xuất môn luyện kiếm, cảm thấy dễ chịu hơn trong lòng rất nhiều. Đang muống thu kiếm trở về phòng, phía sau ngọn cây có động tĩnh. Bùi Liễu Tích tiếp tục đi đến phía trước, đột nhiên hồi đầu, nhảy lên chấp kiếm hướng đến phía sau cây thụ. Nhưng mà phát hiện căn bản không có người. Có lẽ là vì tịch mịch đi.

 

Nàng ngẩng đầu nhìn trời, lại phát hiện trên nóc nhà có một người. Một thân áo trắng, lụa trắng che mặt, tóc dài đến thắc lưng, ở trong màn đêm tối đen phát ra quang hoa.

 

Bùi Liễu Tích hít vào một hơi, nhảy lên đỉnh.

 

“Ngồi đi.” Nữ tử trấn định ngồi nói.

 

“Chúng ta đã gặp mặt.” Bùi Liễu Tích nói.

 

“Đúng vậy.”

 

Bùi Liễu Tích thu kiếm, cách nữ tử ấy không xa mà  ngồi.

 

“Ngươi sao lại không lộ diện mặt ra?” Bùi Liễu Tích nhìn về phía mặt nàng, ánh mắt tựa hồ muốn xuyên thấu lớp lụa trắng của nàng.

 

“Cáp.” Nàng kia cười cười, nói:“Ngươi đứa nhỏ này thật thú vị, không hỏi ta vì sao lúc này lại ở đây, lại đi hỏi ta sao không lộ diện mặt. Ngươi đối với tướng mạo của ta, thật sự tò mò như thế?”

 

Bùi Liễu Tích vừa nghe đến hai chữ đứa nhỏ liền mất kiên nhẫn , nói:“Tuổi của ngươi không lớn, sao dám xưng với ta đứa nhỏ. Ta thấy ngươi vài lần đều là che lụa trắng, ta tò mò cũng là lẽ đương nhiên.”

 

“Ngươi chưa thấy tướng mạo của ta, làm sao biết tuổi của ta không lớn.” Nữ tử quay đầu nhìn  Bùi Liễu Tích.

 

Bùi Liễu Tích cũng mờ mịt. Này có lẽ là do ấn tượng đầu tiên. Cho dù che mặt cũng biết nàng là một mỹ nhân kinh thế, trong ánh mắt nhìn người khác cũng toát ra một khí chất lạ thường. Chính là ánh mắt kia quá u buồn .

 

“Trước không nói, Ngươi sao lại ở đây?” Bùi Liễu Tích không thể trả lời vấn đề của nàng, đành phải đánh trống lạc hướng.

 

Nữ tử khinh miệt cười:“Hoàng cung này có vài cái cửa nhỏ làm sao có thể cản được ta đến?”

 

“Ta là nói, ngươi vì sao tới nơi này.” Bùi Liễu Tích cảm thấy nàng cố ý nói sang chuyện khác, đành phải hỏi lại một lần.

 

Nữ tử chậm rãi nói:“Ta chỉ tới nhìn các ngươi một cái được không.”

 

“Chúng ta?” Bùi Liễu Tích đầu đầy mờ mịt, không rõ ý tứ của nàng. Nhưng nàng có một loại cảm giác, theo trong lời nàng, chúng ta, là bao hàm cả Tư Đồ Cảnh.

 

“Cô nương, ta muốn kể cho ngươi nghe một chuyện xưa, không biết ngươi có muốn nghe.” Nữ tử nói.

 

Bùi Liễu Tích gật đầu:“Nói đi.”

 

Nữ tử ngẩng đầu lên, tựa hồ như đang nhớ lại gì đó.

 

“Trước kia có một nữ nhân, nàng rất yêu một người nam nhân, đáng tiếc nam nhân kia, lại nói với nữ nhân ấy, nói rằng hắn yêu một nam nhân khác. Nữ nhân không tin, nàng cho rằng nam nhân cùng nam nhân trong lúc đó không hề có cảm tình chân chính, nàng dùng rất nhiều cách để khiến nam nhân kia vui. Sau đó, nam nhân xảy ra chuyện, giết rất nhiều người, nam nhân đó cùng nam nhân mà hắn yêu muốn trốn đi khỏi tội danh của hắn, nhưng hắn không thể, cuối cùng, hai nam nhân ấy quyết định đối mặt với tất cả.”

 

Nữ tử đột nhiên dừng lại, thở dài. Ánh mắt trong bóng đêm lóe ra hào quang.

 

“Sau đó, nữ nhân kia giúp nam nhân đó nhận tội, đúng không?” Bùi Liễu Tích tiếp tục chuyện xưa của nàng. Nàng đoán sẽ là như vậy.

 

“Đúng vậy. Sau này nàng mới hiểu được, cảm tình không thể cưỡng cầu , biết rõ hắn đã có người trong lòng, nàng cần gì phải chấp nhất. Đến cuối cùng tỉnh ngộ, tất cả chỉ là vô ích. Ngược lại là phải bỏ đi cả một đời quang hoa của mình.”

 

Bùi Liễu Tích có chút xúc động, nhưng không rõ ý nghĩa chuyện xưa của nàng.

 

“Nhưng nàng cũng không hối hận.”

 

Nữ tử lắc đầu, nói:“Nếu như đã si mê đến không thể hồi tâm, làm sao có thể hối hận.”

 

“Ngươi vì sao kể cho ta chuyện xưa này?” Bùi Liễu Tích hỏi,“Hay là, ngươi muốn tìm một thính giả, lắng nghe những gì ngươi đã trải qua?”

 

Nữ tử đứng lên, áo trắng tung bay trong gió.

 

“Như lời ngươi nói, nữ nhân đó chính là ta. Ta chỉ muốn khuyên ngươi, đã đến lúc nên buông tay, không cần vì người khác mà chấp nhất dây dưa. Đến khi hối hận, đau, sao với đau khi buông tay, hơn nhiều nhiều lắm.”

 

Bùi Liễu Tích vẫn không rõ ý tứ của nàng, ý nàng nói là cùng Tư Đồ Cảnh sao? Nhưng Bùi Liễu Tích cảm thấy Tư Đồ Cảnh đối với nàng không phải không có cảm giác . Như ngày ấy hắn cùng nàng ôm nhau, sau đó cũng sẽ vì nàng mà cười thôi. Nàng nghĩ mình không cần phải buông tay.

 

“Đa tạ. Nhưng mà, những lời này của ngươi có lẽ ta không cần dùng đến.” Bùi Liễu Tích nói.

 

Nữ tử cười khẽ ra tiếng:“Ngày sau ngươi sẽ hiểu được.”

 

Dứt lời, nữ tử đi đến bên kia mái hiên, nghĩ là sẽ rời đi.

 

“Khoan đã.” Bùi Liễu Tích cũng đứng lên,“Ngươi rốt cuộc là ai?”

 

“Khi nào nên biết, lúc ấy sẽ biết.” Nữ tử cũng không quay đầu mà tiếp tục đi.

 

Bùi Liễu Tích một trận hoảng hốt, nữ nhân này luôn khiến nàng cứ có cảm giác mộng mộng ảo ảo. Rời đi chỉ để lại chút ấn tượng mông lung.

 

Một trận gió lạnh ập qua, Bùi Liễu Tích rùng mình một chút, quay người, nhìn thấy trong viện có một thân ảnh, đi đến gần mới phát hiện là Cảnh Linh.

 

Từ sau khi Tư Đồ Cảnh đăng cơ, Cảnh Dực trở thành tướng quân, tiếp theo cuộc sống hằng ngày của Lý Tùy Phong. Cảnh Linh thành hộ vệ bên cạnh Tư Đồ Cảnh, luôn luôn ở trong hoàng cung. Nhưng mà Tư Đồ Cảnh không thích có người bên cạnh, cho nên Cảnh Linh cũng chỉ có thể giữ một khoảng cách tốt nhất mà ở bên. Thật tốt có Bùi Liễu Tích, tính thích hảo ngoạn trời sanh của hắn cuối cùng cũng không đến nỗi phải kiềm chế.

 

“Ngươi sao lại ở đây ?” Bùi Liễu Tích thật sự không thể hiểu được hắn vì sao lại ở đây

 

Cảnh Linh thần sắc có chút khẩn trương, nói:“Mới vừa rồi ở tẩm cung Hoàng Thượng bên kia, tựa hồ nhìn thấy bóng trắng phiêu phiêu bên này , liền đến đây nhìn ngươi.”

 

Bóng trắng, nói vậy chính là nàng kia , nàng là từ bên kia Tư Đồ Cảnh mà qua đây, xem ra thân phận nhất định không đơn giản.

 

“Liễu Tích cô nương.” Cảnh Linh nhìn Bùi Liễu Tích ngây người, hỏi:“Ngươi không sao chứ?”

 

“Nga……” Bùi Liễu Tích phục hồi tinh thần lại, nói:“Không có việc gì. Ta bên đây không gặp gì a.”

 

Cảnh Linh tựa hồ còn có chút nghi hoặc:“ Đã giờ này rời , ngươi sao còn chưa đi nghỉ?”

 

“Ngủ không được đi ra ngoài giải sầu, lập tức trở về đi, ngươi cũng sớm trở về nghỉ ngơi đi.” Bùi Liễu Tích thuận miệng nói.

 

“Có phải có việc gì không vui?” Cảnh Linh tựa hồ không có ý muốn rời đi, lại muốn cùng nàng nói chuyện.

 

“Có chuyện gì không vui chứ, cũng muộn rồi, đi ra ngoài cũng giải tỏa được tâm tình rồi.” Bùi Liễu Tích mỉm cười.

 

Cảnh Linh hấp cả giận:“Vậy ngươi mau trở về nghỉ ngơi đi, ta sẽ không quấy rầy .”

 

“Ân.”

 

Bùi Liễu Tích xoay người trở về phòng. Trong lòng vẫn nghĩ đến nữ nhân kia, nghĩ đến chuyện xưa kia của nàng, nghĩ đến lời nói của nàng. Lại không ý thức được, nàng trong bất tri bất giác mà thay đổi.

______________________________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.