Phủ đại hoàng tử
Đúng là đại hoàng tử hắn cũng muốn dựa vào thế lực Vương gia chống đỡ nhưng đại hoàng tử phi cũng quá ngang ngạnh. Hắn đã từng nhiều lần nhân nhượng nàng mà nàng đã bị Vương phu nhân làm hư, chỉ biết mình là trên hết. Hắn lại không biết làm sao để giúp nàng, thật là một chuyện ngu xuẩn. Thực tế, hắn vốn yêu người nữ nhân Kỳ Nguyệt có tính tình ôn hòa như nước chảy kia, hơn nữa hiện tại nàng lại tỏ ra ngày càng hiểu chuyện.
“Vương gia, bữa tối đã chuẩn bị xong, ngài định ăn ở đâu?”
“Đi đến Nguyệt phi đi.”
Đại hoàng tử suy nghĩ một chút vẫn quyết định đi đến nơi của Kỳ Nguyệt, dù sao hiện tại dáng vẻ của đại hoàng tử phi như vậy, nếu hắn vẫn đến chỗ nàng ta chỉ sợ cơm cũng nuốt không trôi.
“Thế nhưng Vương gia, đại hoàng tử phi nói đã chuẩn bị xong bữa cơm rồi.” Quản gia e dè nói.
“Vậy thì sao? Hãy đến bẩm báo với nàng rằng nàng nên dùng một mình thôi, đêm nay ta sẽ đến thăm nàng.”
Dù gì đi nữa, đại hoàng tử vẫn rất kiêng kỵ Vương phu nhân. Hắn đến thăm nàng muộn một chút cũng là muốn cho nàng an phận một lần.
“Vâng.” Quản gia bất đắc dĩ gật gù. Hắn đã quá rõ tính khí của đại hoàng tử phi rồi, nếu hiện giờ hắn bẩm báo lại thì làm sao lại không bị đại hoàng tử phi trách phạt?
“Đúng rồi, thuận tiện ngươi cũng đem trân châu lần trước mà đại hoàng tử phi thích đưa tới đây, màu sắc của trân châu cũng thật tươi đẹp, vừa vặn phối với ngọc của đại hoàng tử phi.”
Lúc này quản gia mới mừng rỡ tít mắt nói: “Tuân lệnh đại hoàng tử.”
“Đi đi.”
Quản gia cũng nhanh chóng đến kho hàng đem trân châu ra, sau đó cũng cầm mang đi.
Nguyệt các
Kỳ Nguyệt vừa bào xong vỏ táo, trên mặt vẫn còn đỏ ửng, U Nhược cũng đi vào không một tiếng động nói: “Nguyệt phi nương nương, chủ nhân ta nói, đối với nương nương, đêm nay rất trọng yếu, bất luận làm sao cũng phải giữ lại đại hoàng tử ở trong gian phòng này; đêm cũng sẽ rất nhanh chóng trôi qua, mà người cụng phải nhất định cho hoàng tử ăn dược này. Nương nương phải nắm chắc cơ hội mới được.”
Kỳ Nguyệt gật gù nhận lấy “Ngươi yên tâm, dù ngày hôm nay đại hoàng tử phi muốn đánh vào mặt ta thì ta cũng cố gắng lưu Vương gia ở lại. Ngươi yên tâm đi, ta đã sắp xếp xong hết rồi.”
U Nhược liếc mắt nhìn người Nguyệt phi tầm thường này, mới chỉ qua có bao nhiêu ngày đâu mà tất cả người trong phủ này đều bị nàng thu phục hết rồi.
“Nô tỳ sẽ trở về bẩm báo với chủ nhân, còn có sau này nếu đại hoàng tử phi đưa tới đồ vật gì thì tốt nhất nương nương đừng đụng tới để tránh mang hoạ sát thân.”
“Đa tạ A Ly cô nương quan tâm, ngươi hãy trở lại nói với chủ nhân ngươi rằng bổn cung đã đáp ứng với nàng chuyện gì thì nhất định sẽ làm được, tuyệt đối sẽ không phụ tấm chân tình của nàng.”
Khuôn mặt Kỳ Nguyệt nở nụ cười càng ngày càng tươi.
“Vậy nô tỳ cáo lui trước.”
U Nhược xoay người đi ra ngoài, nàng nhất định phải đem tình huống nơi này nói cho chủ nhân biết.
Trên thực tế Kỳ Nguyệt cũng không phải là không nghi ngờ Bàng Lạc Tuyết, chỉ là ngay lúc xảy ra tình huống kia, nàng sắp không giữ nổi tính mạng của chính mình thì không thể nghi ngờ Bàng Lạc Tuyết chính là cọng cỏ cứu mạng nàng. Thế nhưng nàng sẽ không tin tưởng một người xa lạ, người thân của chính mình còn muốn mình chết thì còn ai vào đây sẽ thực sự muốn giúp đỡ nàng.
Hiện tại nàng không có cách nào lựa chọn, nàng có lén lút tìm người đến xem dược của Bàng Lạc Tuyết cho thì họ nói là một loại phương pháp giúp thúc đẩy mang thai. Lúc đó nàng cũng quá để ý, nghi ngờ đó không giống như đại phu xem, vì lẽ đó nàng đã cho mời rất nhiều đại phu đến xem giúp nhưng kết quả họ đều nói không có gì nguy hiểm. Lúc này nàng mới an tâm dùng dược của Bàng Lạc Tuyết.
“Nếu ngươi có thể giúp ta có được tất cả những thứ ta muốn, diệt trừ hết tất cả những người ta muốn diệt trừ thì ta hợp tác với ngươi cũng không sao, dù sao cũng tốt hơn bị người khác hại chết.”
“Nương nương, Đại hoàng tử đến rồi.”
Kỳ Nguyệt nhanh chóng thu hồi bình sứ cho vào ngực của chính mình.
“Đại hoàng tử, mẫu thân thiếp thân đến rồi, đại hoàng tử không ở chỗ của tỷ tỷ dùng bữa mà chạy đến đây, tỷ tỷ sẽ tức giận.” Vẻ mặt Kỳ Nguyệt nghi hoặc nói.
Đại hoàng tử xoa bóp cằm của Kỳ Nguyệt nói: “Ta thích nơi nào thì liền đến nơi đó, sao ái phi còn muốn cấm ta?”
Ánh mắt Kỳ Nguyệt xoay ngang nói: “Sao lại thế? Thần thiếp vui vẻ còn không kịp đây.”
Đại hoàng tử kéo tay Kỳ Nguyệt, nhìn khuôn mặt nhỏ của Kỳ Nguyệt càng ngày càng hồng hào, lại tưởng tượng ta khuôn mặt của đại hoàng tử phi thì cảm thấy phát ngán.
“Nếu đại hoàng tử không ngại thì ngài cứ ở chỗ của thần thiếp dùng bữa thôi.”
“Bổn hoàng tử cũng là có ý này.”
Kỳ Nguyệt đang muốn sai người ta đem cơm nước tới, thuận tiện lại cầm bầu rượu thầm nghĩ “Phải chuốc cho hắn uống say, có thế mới khiến đại hoàng tử lưu lại nơi này được.”
“Nô tỳ tham kiến Nguyệt phi nương nương.”
“Là ai? Vào đi.”
Kỳ Nguyệt ngồi trên đùi của đại hoàng tử, mở cửa ra thấy người đến chính là Ngụy Lâm nhi hầu hạ bên cạnh địa hoàng tử phi thì cũng mau mau đứng lên.
“Nô tỳ bái kiến đại hoàng tử, bái kiến Nguyệt phi nương nương.”
“Đứng lên đi, có chuyện gì?” Đại hoàng tử khó chịu nói.
Ngụy Lâm nhi lại biết điều so với đại hoàng tử phi kia rất nhiều: “Đại hoàng phi có làm chút món ăn, vốn là nói muốn cùng dùng bữa với Vương gia nhưng Vương gia lại cố ý đến nơi này. Vì vậy, chủ nhân cố ý sai nô tỳ đưa tới đây.”
“Rốt cuộc vẫn là tỷ tỷ biết khẩu vị của đại hoàng tử, hay là giữ lại đi.”
Ngụy Lâm nhi khinh thường nhìn Kỳ Nguyệt “Nương nương nói gì vậy? Đại hoàng tử phi vốn là thê tử bên cạnh Vương gia, phu thê dĩ nhiên sẽ am hiểu chuyện này.”
Kỳ Nguyệt lúng túng cười cợt: “Vâng, là do Nguyệt Nhi lắm miệng.”
Đại hoàng tử kéo tay Kỳ Nguyệt nói: “Mặc kệ như thế nào, Nguyệt Nhi đều là người hiểu rõ ta nhất.”
Kỳ Nguyệt đỏ mặt, Ngụy Lâm nhi nghĩ đến nhiệm vụ của đại hoàng tử phi giao cho mình nói: “Đại hoàng tử, nương nương của chúng ta nói cũng đã chuẩn bị loại rượu mà đại hoàng tử yêu nhất, đêm nay chờ đại hoàng tử đến.”
“Biết rồi, ngươi lui xuống đi.”
Ngụy Lâm nhi đắc ý liếc mắt nhìn Kỳ Nguyệt, chỉ cần ngươi không được thị tẩm, chỉ ăn bữa cơm mà thôi, chẳng lẽ còn có thể sinh ra nhi tử hay sao?
“Nô tỳ xin cáo lui.”
Kỳ Nguyệt không vui nhìn bàn đồ ăn hảo hạng, nhớ tới U Nhược lúc đã từng nói, không được chạm vào bất cứ món đồ nào do đại hoàng tử phi đưa đến.
“Nguyệt Nhi sao thế? Nàng không vui sao?”
“Không có, thần thiếp chỉ cảm thấy hổ thẹn thôi.”
Đại hoàng tử đang cầm đũa lại đặt xuống nơi đó.
“Vì sao?”
Kỳ Nguyệt cắn môi: “Tỷ tỷ hiểu rõ được đại hoàng tử thích ăn gì, còn Nguyệt Nhi ngoại trừ gây phiền toái cho đại hoàng tử thì cũng không có gì hết.” Nói xong, nước mắt nàng liền rớt xuống.
“So lại như vậy? Ta đều không thích ăn những món này mà, nếu nàng không thích thì ta sẽ cho người dọn đi.”
“Như vậy sao được? Đây chính là tâm ý của tỷ tỷ.”
Đại hoàng tử vung tay lên nói: “Đem những thứ đồ xuống cho ta, dọn bàn mới lên.”
Kỳ Nguyệt nở nụ cười mãn nguyện: “Đại hoàng tử luôn làm những việc khiến thần thiếp hài lòng.”
“Nàng vui vẻ là được rồi, lại đây, chúng ta cùng ăn thôi.”
Kỳ Nguyệt nhìn hạ nhân đem đồ vật xuống, chuẩn bị đổi bàn ăn khác lên thì khóe miệng nhếch lên “Đại hoàng tử đối với thần thiếp như vậy, thần thiếp thực sự biết ơn ngài. Thần thiếp cũng không thể làm gì khác hơn là tự mình dâng lên cho đại hoàng tử một chén canh để bày tỏ tâm ý.”
Nói xong, nàng quay lưng về phía đại hoàng tử lại lấy bình dược nhỏ vào một ít.