Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 1: Chương 1: Chân tướng




Vào ban đêm, trong Tấn vương phủ không khí vui mừng, pháo hoa bắn sáng cả khoảng trời.Tối nay chính là ngày Tấn vương cưới đại tiểu thư Bàng gia, các vương công quý tộc tranh nhau chúc mừng thái tử cưới được đệ nhất giai nhân.

Bên trong đại sảnh, tân lang quần áo hỉ đỏ thẫm phong trần tuấn lãng, vui mừng cùng mọi người chúc phúc khi cưới đệ nhất tài nữ của kinh thành.

Không khí náo nhiệt, nhộn nhịp. Một nha hoàn đang cố chen vào giữa đám người đến bên Tấn vương nói cúi đầu nói vào tai cái gì đó, sắc mặt Tấn vương hơi biến, không kiên nhẫn đuổi nha hoàn kia ra, vẻ mặt lập tức khôi phục ý cười.

Hướng tới mọi người nâng chén: “Bổn vương kiếp này may mắn có thể gặp được nữ tử ta yêu, có thể lấy làm vợ, quả thật là ba đời mới được, bổn vương nhất định đối đãi thật tốt với nàng, đến cùng cạn chén này!”

Tấn vương một phen thổ lộ nhất thời mọi người ùa nhau chúc mừng “Ông trời hợp tác cho đôi trai tài gái sắc, thần tiên quyến nữ” Tiếng ca ngợi không dứt bên tai.

Trong đại sảnh đang nồng nàn tình chàng ý thiếp, náo nhiệt vui mừng. Trong Tấn vương phủ tại nơi nào đó lại là một quang cảnh khác…

“Ngọc Nhi…Vương gia đâu? Vương gia vì sao còn chưa đến?” Nằm ở trên giường Lạc Tuyết gian nan nắm chặt bàn tay, âm thanh ẩn nhẫn thống khổ, sắc mặt trắng bệch nhìn đến đằng sau hướng cửa nha hoàn chạy vào. Trừ bỏ không gian tối tăm cùng với tiếng vui l,q.d mừng từ đại sảnh truyền tới, chỉ có một căn phòng ảm đạm thê lương. Bàng Lạc Tuyết tự giễu nở nụ cười, một trận lại một trận đau đớn sớm đã tra tấn nàng đến mệt mỏi thể xác và tinh thần.

“A…a..” Cơn đau bụng sắp sinh lại một lần nữa ập đến khiến Lạc Tuyết kêu thành tiếng, hai tay nắm chặt lấy chăn, nhìn đến bụng cao rồi lại nhìn ra ngoài của tối đen, nàng hoàn toàn thất vọng rồi. Hắn biết nàng hôm nay đến ngày sinh lại thờ ơ, ngay cả xem cũng không nguyện ý liếc một cái.

“Vương phi, trước vẫn là sinh tiểu vương gia rồi nói sau! Chung quy tiểu vương gia vẫn là cốt nhục tình thân, Vương gia có vô tình như thế nào cũng sẽ đối xử tử tế với người.” Ngọc Nhi vội vàng nói.

Mạng Vương phi thật khổ, yêu Vương gia thật sâu sắc , bảy năm bên nhau lại không bằng một một nữ nhân ôn hương nhuyễn ngọc khác. Nay ngày sinh của tiểu thư tới, Vương gia cũng không an bài cho bà đỡ, các nàng đều mười bốn, mười lăm tuổi đầu, thật sự là đến bước đường cùng rồi.

Bàng Lạc Tuyết lộ ra một tia cười khổ, đối xử tử tế với nàng. Hắn đối xử tử tế với nàng chính là để nàng tự sinh sao, giam cầm nàng ở nơi khác rồi cùng tỷ tỷ nàng thành thân. Đây là lời hứa hẹn suốt kiếp không rời sao?”

“Đến đây, đến đây Vương phi ở nơi nào, Vương gia phân phó lão thân đến đỡ đẻ giúp Vương phi”. Một bà đỡ đi đến bên cạnh còn có hai thị vệ theo sau. Trong lòng Bàng Lạc Tuyết vui vẻ, hắn đúng là vẫn còn luyến tiếc đứa nhỏ.

Bàng Lạc Tuyết cố sức hạ thấp người nói: “Phiền toái bà đỡ, ngày sau ta sẽ hậu tạ thỏa đáng.”

“Vương phi nói gì vậy, lão thân đều là nghe theo phân phó của Vương gia. Mau, các ngươi đến nhà bếp đun nước ấm, nhanh chút đi. Vương phi đã vỡ ối, để trễ sẽ không kịp.”

Ngọc Nhi và mấy nha hoàn nghe vậy liền chạy ngay tới phòng bếp, bà đỡ đến gần Bàng Lạc Tuyết lấy chén thuốc trên tay người thị vệ nói: “Vương phi, người nhanh chút uống chén canh trợ sinh này, lão thần đỡ đẻ giúp người.”

Cơn đau bụng tăng lên Bàng Lạc Tuyết tự hỏi tại sao mấy người thị vệ còn chưa đi. Lạc Tuyết nâng chén thuốc lên uống. Một lúc sau, cơn đau bụng tăng lên dữ dội, nàng nôn ra một ngụm máu tươi,l ão thân sợ tới mức đến chạy đến cửa “Vương phi chớ có trách ta, là Vương gia l,q.d nói người không xứng đáng sinh hạ con của hắn, người đến hoàng tuyền trăm ngàn lần không được ghi hận ta!” Dứt lời mang theo thị vệ vội vàng chạy ra.

Ngọc Nhi bưng nước ấm trở về nhìn thấy khóe miệng Lạc Tuyết có máu tươi, không kìm được nước mắt: “Vương phi, vương phi người làm sao vậy, bà đỡ đâu?”

“Ngọc Nhi, đừng khóc, giúp ta…” Cơn đau như thủy chiều vọt đến, Lạc Tuyết nắm chặt khăn trải giường, giờ phút này ánh mắt nàng kiên định, coi như nhìn thấy hết thảy mọi việc, nàng giờ đây đối với nam nhân kia hoàn toàn tuyệt vọng. Lúc này chỉ có thể dựa vào chính mình sinh hạ đứa bé này. Đứa nhỏ không chỉ là con của hắn mà còn là con của nàng, dù còn một chút sức lực cuối cùng nàng cũng phải sinh hạ đứa nhỏ này.

Ngọc Nhi ngay lập tức tiến lên giúp nàng.

“Ai, ô, ô…muội muội, ngươi có khỏe không, hóa ra sinh đứa nhỏ lại thống khổ như vậy a.” Một nữ tử mặc áo hỉ đỏ thẫm được nữ tỳ nâng đỡ, khẽ bước, lắc lắc mông đi đến, khóe miệng gợi lên một chút khinh thường, trong ánh mắt lại lộ ra sự đắc ý.

Thân thể Lạc Tuyết ngẩn ra,trong lòng hiện tại thê lương, nghe âm thanh này nàng liền biết người tới là ai. Nàng đến nơi này làm gì,g iờ phút này không phải hẳn là ở cùng vương gia động phòng hoa chúc, tình nồng mật ý sao?.Đây là tỷ tỷ của nàng, người đến không phải ai khác chính là Bàng Lạc Vũ.

Bàng Lạc Vũ đi đến bên giường, nhìn thấy trong mắt Lạc Tuyết có hận ý cùng không cam lòng. Lạc Vũ càng không kiêng nể mà khoe ra thắng lợi: “Muội muội xem ra tình trạng của ngươi cũng không tốt a, vừa rồi ta còn suy nghĩ, ta cùng với vương gia thành thân muốn được một tiếng chúc phúc của muội muội, cuối cùng đợi mãi không thấy đến. Nhưng muội muội sinh đứa nhỏ vẫn là đại sự hàng đầu, tỷ tỷ tự mình cầu Vương gia đến thăm ngươi. Khuê phòng của Lạc Tuyết muội thật sự đặc biệt, tỷ tỷ ta lần đầu tiên tới liền thích, cũng may đêm tân hôn vương gia thương ta, muội muội không trách tỷ dùng giường của muội chứ.”

“Ngươi không chỉ là muốn giường của ta đi!” Bàng Lạc Tuyết cực kỳ giận dữ, trong cơ thể độc tố đã ngấm dần vào, Lạc Tuyết biết nếu không sinh hạ đứa nhỏ, đứa bé này nhất định sẽ bị độc tố xâm nhập vì thế giọng điệu nàng khẩn cầu: “Tỷ tỷ cầu xin ngươi, ngươi rộng lượng buông tha cho đứa bé này.”

“Ha ha ha ha ha ha…Muội muội đứa nhỏ này tỷ tỷ không có phúc thay ngươi nuôi dưỡng đâu, ta cùng vường gia vợ chồng hòa hợp sớm muộn gì cũng có đứa nhỏ, tỷ tỷ sợ muội l,q.d sợ muội trên đường đi đến hoàng tuyền tịnh mịch,vẫn là mang theo nhiệp chướng này cùng đi đi, trên đường đi có người bầu bạn. Ha ha xem ra sắc mặt muội muội sợ là kiên trì không được bao lâu, không bằng tỷ tỷ giúp người?”

Bàng Lạc Vũ đuổi Ngọc Nhi ra khỏi phòng ngủ, hai tay bóp chặt cổ Bàng Lạc Tuyết, ánh mắt dữ tợn: “Ngươi có biết hay không, ta chờ đợi ngày hôm nay đã bao lâu rồi. Rõ ràng ta cùng với vương gia quen nhau trước, yêu thương nhau trước nhưng lại không thể ở gần nhau, Vương gia vì nghiệp lớn ẩn nhẫn. Còn ngươi là đích nữ được hưởng thụ hết sự sủng ái của phụ thân, để được sự giúp đỡ của phụ thân, ta không thể không giúp hắn tạo ra một cuộc gặp gỡ tình cờ. Sử dụng kế li gián tình cảm cùng Cung Trạch và ngươi, ha ha ha, không ngươi không nghĩ tới Nam Cung Trạch bạn thanh mai trúc mã của ngươi bị ta tiếp cận bức hắn lấy ta, ta từng bước dùng tính mạng của ngươi bức bách hắn đem sức lực phục vụ vương gia, cho đến khi hắn chết trên chiến trường vẫn còn nghĩ tới ngươi, l,q.d muội muội ngươi thực sự là may mắn. Biết phụ thân vì sao không có nhìn tới ngươi không, bởi vì hắn đang vội vàng diễn nốt cảnh thương tâm với mẫu thân ngươi, muội muội ngươi còn chưa biết sao, a ui thật không đúng, bà ấy cũng là mẫu thân của ta mà, bất quá rất nhanh nươi cũng sẽ đi theo bà ấy. Để có thể toại nguyện gả cho vương gia, ta thường xuyên ở bên cạnh, chậm rãi hạ độc mẫu thân ngươi a, muội muội, ánh mắt ngươi trừng lớn như vậy là sao, là mẫu thân ngươi đoạt địa vị của mẫu thân ta, bất quá cũng vì nàng sinh ra là thiên kim Quốc công phủ. Sinh ra bộ dáng yêu mị. Muội muội ngươi không cần phải gấp, rất nhanh ngươi có thể cùng với mẫu thân ngươi gặp lại. Ha ha ha ….”

Hai tay Bàng Lạc Vũ dùng sức, ánh mắt Bàng Lạc Tuyết dần tan rã, mê man nhìn giữa không trung thấy mẫu thân cười từ ái với mình, Nam Cung ca ca bóng dáng cô đơn, đột nhiên Lạc Tuyết phun một ngụm máu tươi ra, cười nói: “Ta Bàng Lạc Tuyết, thành quỷ cũng không tha cho các ngươi!”

Nghe tiếng cười Lạc Vũ vang vọng bên tai, hết thảy toàn bộ hận thù ngưng tụ một chỗ, trong lòng sôi trào, nàng thề nếu có kiếp sau chắc chắn nàng sẽ băm thây vạn đoạn bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.