Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 140: Chương 140




Trong phòng, Bàng Lạc Tuyết đang ngủ rất trầm, bàn tay để trên trán, khí sắc mệt mỏi.

Tiểu Ngọc từ lúc trở về Phúc Thụy Uyển, thế nào nàng cũng nghĩ không thông tại sao nhị tiểu thư lại đột nhiên không giúp tam tiểu thư, ở phủ Quốc Công này, nhị tiểu thư là người rất đơn thuần, mặc dù lớn hơn tam tiểu thư mấy tuổi nhưng so với tam tiểu thư nàng đơn thuần hơn.

Mặt của Bàng Lạc Băng sưng lên, Bàng Lạc Vũ ở một bên quấy nhiễu hưng phần nhìn.

"Được rồi" Bàng Lạc Vũ lười biếng nói

Vết máu ở khóe miệng Bàng Lạc Băng vẫn còn loang lổ, toàn thân vô lực, ngu ngốc ngồi dưới đất.

"Muội muội, muội nhìn muội xem, tại sao lại không cẩn thận như vậy, ngã nghiêm trọng như thế này, mấy ngày nay hãy nghỉ ngơi thật tốt, nếu có thể thì tốt nhất đừng đi ra ngoài." Bàng Lạc Vũ vỗ tay lười biếng nói.

Bàng Lạc Băng hừ lạnh một tiếng, xoay mặt đi, nàng không muốn động, động một chút liền đau.

"Muội nên nhớ kỹ, hôm nay chỉ là mới khai vị ăn sáng thôi, muội tốt nhất ngoan ngoãn bằng không đừng trách lần sau ta muốn mạng của muội." Bàng Lạc Vũ lau tay mình, đem khăn tay ném tới mặt của Bàng Lạc Băng "Chúng ta đi"

Trên mặt đất, Bàng Lạc Băng nhìn sàn nhà lạnh giá, nghĩ đến mẫu thân, hai tay chăm chú nắm thành quả đấm, sớm muộn gì cũng có một ngày nàng trả lại toàn bộ sỉ nhục ngày hôm nay cho nàng ta.

Tiểu Ngọc đẩy cửa ra thấy Bàng Lạc Băng ngồi dưới đất, đau lòng nói "Tam tiểu thư, tiểu thư thế nào rồi?"

Bàng Lạc Băng rơi nước mắt nói "Nhị tỷ không chịu tới sao?"

Tiểu Ngọc gật đầu "Tam tiểu thư, tiểu thư làm sao vậy?"

Bàng Lạc Băng lau nước mắt nói "Tiểu Ngọc, ta không có chuyện gì, sau này ta sẽ trả lại toàn bộ sỉ nhục ngày hôm nay cho nàng ta."

"Tam tiểu thư" Tiểu Ngọc lo lắng kêu lên

"Qua đây hầu hạ ta thay y phục đi, ngày mai ta sẽ đích thân đến cầu nhị tỷ tha thứ." Nói xong nhìn Tiểu Ngọc.

Tiểu Ngọc gật gật đầu...

Sáng sớm, ánh sáng đầu tiên dịu dàng chiếu vào, Bàng Lạc Tuyết ngủ một giấc đến bình minh, tinh thần sảng khoái vươn mình.

"Tử Quyên "

Tử Quyên đẩy cửa ra, nhìn thấy Bàng Lạc Tuyết đã tỉnh đang lười biếng nhìn ánh nắng xuyên qua ở bên ngoài cửa sổ.

"Nhị tiểu thư, trái lại hôm nay lại dậy sớm" Tử Quyên bưng một chậu nước, trong nước phủ đầy cánh hoa tươi.

"Hôm nay việc không ít, dậy sớm cũng tốt." Bàng Lạc Tuyết ngâm tay mình trong chậu nước.

Tử Quyên ở một bên hầu hạ Bàng Lạc Tuyết rửa mặt chải đầu nói "Như nhị tiểu thư sở liệu, hôm qua đại tiểu thư đích thực hung hăng giáo huấn tam tiểu thư, Tiểu Ngọc cũng qua đây, bất quá nô tỳ để nàng ta quay trở về."

Bàng Lạc Tuyết dùng khăn nóng lau mặt nói "Không cần phải xen vào chuyện của các nàng, Bàng Lạc Băng còn có tác dụng. Chỉ tiếc nha đầu này không hiểu được nhẫn nhịn, giáo huấn lần này cũng để cho nàng ta rõ ràng. Không cần phải xen vào việc của nàng."

"Vâng, nhị tiểu thư, hôm nay lão gia cho người qua chính viện ăn cơm. Tiểu thư mau chuẩn bị trang điểm một chút đi."

"Ừ"

Bàng Lạc Tuyết mang theo Bạch Chi và Bạch Đinh đi tới chính viện, Bàng Quốc Công đã chờ ở đó, nhị phu nhân mang theo Bàng Lạc Vũ ngồi ở bàn cơm, tứ phu nhân ngồi ở bên kia. Bàng Lạc Tuyết tiến đến hành lễ nói "Tuyết nhi thấy qua phụ thân. Nhị di nương và tứ di nương."

Nhị di nương cùng tứ di nương đứng lên nói "Thấy qua nhị tiểu thư"

Lục phù ghé sát vào Bàng Lạc Tuyết nói mấy câu, khóe miệng Bàng Lạc Tuyết cong lên mỉm cười.

"Có chuyện gì tốt sao?" Nhị phu nhân hỏi

Bàng Lạc Tuyết đi đến bàn cơm cười nói "Đây là tự nhiên."

Bàng Quốc Công nhìn chăm chú nhị nữ nhi của mình, hắn vốn nghĩ là đã rất sủng ái đứa bé này nhưng mấy ngày nay tới giờ Bàng Quốc Công càng lúc càng phát hiện mình không hiểu tiểu nha đầu này "Tuyết nhi, hôm nay chuẩn bị món canh củ từ mà con yêu thích nhất này, uống nhiều vào."

"Tạ ơn phụ thân."

"Vậy ăn cơm đi."

"Băng nhi đâu? Sao vẫn chưa gặp được Băng nhi?" Bàng Quốc Công đạo

Trong lòng Bàng Lạc Vũ nhảy một nhịp, rất nhanh lấy lại bình tĩnh nói "Có lẽ muội muội còn chưa dậy đi"'

Bàng Lạc Tuyết uống một ngụm canh nói "Thân thể tam muội muội khó chịu, chúng ta đừng chờ nàng, lát nữa cho người đưa thức ăn qua là được."

"Băng nhi thực sự là càng lúc càng không hiểu chuyện. Dù cho không đến cũng không nên để cho lão gia đợi lâu như vậy." Nhị phu nhân không vui nói.

Tứ phu nhân gắp món ăn để vào bên trong chén của Bàng Quốc công đạo "Tam tiểu thư đã sai người đến nói, nhị tỷ tỷ không cần phải lo lắng."

Khóe miệng Vương Nhược Sênh rút ra nói "Muội muội thật sự là vất vả. Bây giờ muội muội quản gia trái lại làm không tồi chút nào."

"Phu nhân cùng nhị tiểu thư an bài quá, ta chẳng qua chỉ là giúp một tay mà thôi." Tứ di nương không mặn không nhạt nói.

Bàng Quốc Công nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò của tứ phu nhân, tự mình chuẩn bị một chén canh đưa tới tay của tứ di nương.

"Mấy ngày nay nàng cũng vất vả rồi, một bên hầu hạ ta, một bên còn quán xuyến một đại gia đình như vậy."

"Lão gia nói gì vậy, đây là chuyện thiếp thân nên làm." Tứ di nương tựa vào trong lòng Bàng Quốc Công.

Bàng Lạc Tuyết nhìn ở trong mắt của nhị di nương không cam lòng, cười lạnh, dù cho đại phu nhân không ở, nhị phu nhân cũng chỉ là thiếp, hơn nữa vĩnh viễn chỉ là thiếp.

Bàng Lạc Tuyết nhìn tứ di nương một cái nói "Di nương, nghe nói người đã sắp xếp xong xuôi."

Tứ di nương gật đầu nói "Nhị tiểu thư yên tâm, ta đã dựa theo sự phân phó của nhị tiểu thư cho người đưa đến Khinh Thủy Uyển rồi."

"Ừ, rất tốt" Bàng Lạc Tuyết hài lòng gật đầu nói.

"Tuyết nhi đang nói chuyện gì vậy, như thế nào lại thần thần bí bí như vậy." Nhị phu nhân nghi ngờ nói.

"Không có gì ăn cơm trước đi" Bàng Lạc Tuyết cũng không đáp lại nhị phu nhân.

Nhị phu nhân tức giận nhưng lại không dám ngay trước mặt Bàng Quốc Công phát tác, đành phải ủy khuất nhìn Bàng Quốc Công.

Bàng Quốc Công nhìn Bàng Lạc Tuyết, không vui nói "Dù thế nào thì nhị phu nhân cũng là trưởng bối của con, tại sao con lại có thể nói chuyện như thế với nàng."

Bàng Lạc Tuyết ngẩng đầu lên nói "Vậy ta phải dùng thái độ gì, phụ thân, ta là đích nữ trong phủ này, lúc nào lại phải nói chuyện cung kính với một cái thiếp thất?"

"Này" Bàng Quốc Công yên lặng

"Muội muội, mẫu thân cũng là trưởng bối, tại sao ngươi lại có thể như vậy, ta sắp gả làm phi tử của hoàng gia, muội muội, có phải cũng phải cho ta hành lễ đâu." Bàng Lạc Vũ không vui nói.

Bàng Lạc Tuyết buồn cười nói "Tỷ tỷ chờ ngươi trở thành Tấn Vương phi rồi hãy nói. Đến lúc đó muội muội khẳng định sẽ cúi đầu xưng thần với tỷ tỷ."

Bàng Lạc Vũ thở gấp, đành phải đặt mạnh chén trên bàn.

"Các người đã muốn biết. Tứ di nương, hãy nói đi." Bàng Lạc Tuyết nhìn tứ di nương.

Tứ di nương Dương Dĩnh nhìn nhị tiểu thư nói, "Vâng, nhị tiểu thư."

Nói xong xoay người nhìn Bàng Quốc Công đạo "Lão gia, nhị tiểu thư cũng là một mảnh hiếu tâm. Đại phu nhân sai người nạp thiếp cho ngài, chỉ sợ các nàng hầu hạ lão gia không tốt nên mới sai người đi điều giáo các nàng, hôm nay Lục Phù cũng dựa theo phu nhân phân phó đưa các nàng về Khinh Thủy Uyển, vốn định ăn cơm xong mới cùng với lão gia nói, không ngờ nhị tỷ tỷ lại nóng ruột như vậy."

Bàng Quốc Công nhìn Bàng Lạc Tuyết đạo "Như vậy là ta đã trách lầm Tuyết nhi."

Bàng Lạc Tuyết cười cười không để ý, nàng đã tuyệt vọng đối với Bàng Quốc Công này. Ông đối với tình yêu không chung thủy. Đối đãi với nữ nhi thì nghi ngờ, bất quá không phải ông không yêu người nhà này mà chỉ là không có chủ kiến, quá ích kỷ mà thôi.

Bàng Lạc Tuyết nhìn nhị phu nhân đạo "Nhị di nương. Lần này thì ngươi đã biết rồi đó."

Nhị phu nhân bị khiếp sợ, phu nhân an bài sự tình gì, tại sao bà lại không biết, vậy mà không có người đi thông tri bà. Nha hoàn hạ nhân trong nhà này lại không để mình trong lòng. Cứng nhắc cười nói "Nhị tiểu thư thực sự là hiếu tâm, không biết phu nhân tìm mấy vị muội muội qua đây?"

Tứ phu nhân đạo "Nhị tỷ tỷ không cần phải gấp chẳng qua là nạp hai vị muội muội mà thôi." Xoay người nói với Bàng Quốc Công "Lão gia, buổi tối phải đi xem hai vị muội muội nha, muội muội đã dựa theo phân phó tiến vào Khinh Thủy Uyển rồi, cách chính viện của lão gia rất gần, để lão gia đi lại dễ dàng, hy vọng các muội có thể sinh cho Bàng Quốc Công nhà ta nhiều con nối dõi."

Bàng Quốc Công mặt mày rạng rỡ đạo "Thực sự vất vả cho nàng, vậy tối nay ta liền qua đó."

"Ừ. Lão gia vui vẻ là được rồi, đây đều là ý tứ của phu nhân. Dù cho thân thể của phu nhân không tốt cũng lo lắng cho lão gia, lo lắng cho phủ Bàng Quốc Công." Tứ di nương đạo

Bàng Quốc Công đạo "Không biết phu nhân hiện tại ra sao?" Nói xong liền nhìn bên cạnh an tâm ăn cơm, cũng không có hướng bên này nhìn, trong lòng tràn đầy thất lạc.

"Thân thể mẫu thân đã khá hơn nhiều, bất quá thầy thuốc đã phân phó, mẫu thân vẫn nên tĩnh dưỡng, không thích hợp có người quấy rầy, càng không thể có một chút xíu kích thích. Những chuyện khác các người nói thế nào đều không sao cả, nếu ta biết ai đi quấy rầy mẫu thân thanh tịnh liền đừng trách Tuyết nhi." Bàng Lạc Tuyết lạnh lùng nói.

Nhị phu nhân vốn định tiểu tâm tư cũng tỉnh táo lại, hiện tại nhị tiểu thư càng lúc càng đáng sợ.

Bàng Quốc Công nhíu mày, thế nhưng nghĩ tới việc hắn đã làm, mở miệng sẽ làm cho nữ nhi và mình càng ngày càng xa cách.

Một bữa cơm ăn thật không biết mùi vị, mọi người đều có suy nghĩ riêng của mình.

Bàng Lạc Tuyết trở lại Lạc Tuyết các, Bàng Lạc Băng đã quỳ ở trong sân từ lâu rồi, mặt trời đã đi ra, chiếu vào mặt của nàng ta đỏ bừng.

"Muội muội ở đây làm cái gì, trời nắng như vậy, mặt trời chiếu vào càng thêm khó chịu, muội muội còn là đứng lên đi." Bàng Lạc Tuyết ở phía sau Bàng Lạc Băng nói.

Bàng Lạc Băng quay đầu điềm đạm đáng yêu cầm lấy chân của Bàng Lạc Tuyết đạo "Nhị tỷ, Băng nhi biết sai rồi, Băng nhi cầu xin tỷ tỷ tha thứ, nếu như nhị tỷ không tha thứ cho muội muội, vậy muội liền quỳ không đứng lên" Bàng Lạc Băng hạ quyết tâm nhìn Bàng Lạc Tuyết.

Bàng Lạc Tuyết nhìn Bàng Lạc Băng đạo "Ôi~ Ngươi cần gì phải làm vậy đâu?"

Bàng Lạc Băng đạo "Băng nhị nguyện ý nghe theo lời tỷ tỷ, cầu xin nhị tỷ giúp ta, dù cho nhị tỷ nói Băng nhi đi tìm chết, Băng nhi cũng tình nguyện, còn dễ chịu hơn như thế này."

Bàng Lạc Tuyết cúi đầu nhìn mặt sưng như đầu heo của Bàng Lạc Băng đạo "Mặt của ngươi làm sao vậy?"

Bàng Lạc Băng quay mặt qua chỗ khác đạo "Là Băng nhi không cẩn thận ngã"

Bàng Lạc Tuyết hất tay Bàng Lạc Băng qua một bên, lạnh lùng nói "Ngươi đã không muốn nói thật thì liền đi ra ngoài đi."

Bàng Lạc Băng đạo "Nhị tỷ tỷ, muội nói, muội nói, là đại tỷ, đại tỷ đánh, nàng còn uy hiếp muội không cho muội nói, bằng không liền lấy mạng của muội, nhị tỷ tỷ, Băng nhi không phải là cố ý, sau này Băng nhi sẽ không nói dối với tỷ tỷ."

Bàng Lạc Tuyết thở dài nói "Đại tỷ lại ngoan tâm như vậy, thật là làm cho ta khiếp sợ."

Bàng Lạc Băng ở một bên yên lặng rơi lệ.

"Sau này liền ở nơi này đi, chắc hẳn đại tỷ sẽ không tới đây, ta đi sai người dọn phòng."

Bàng Lạc Băng ôm Bàng Lạc Tuyết đạo "Đa tạ nhị tỷ tỷ, đa tạ nhị tỷ."

"Ngươi về thu dọn đồ đạc đi, sau này tạm thời ở nơi này đi." Bàng Lạc Tuyết không quay đầu lại nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.