Bàng Sách nói muốn đích thân đi mời thần y, Nhị phu nhân cũng hơi nhẹ nhõm, chỉ cần không để cho nàng đảm nhiệm việc này, để cho nàng đi cứu nữ nhi của đại phu nhân, quả thực là nằm mơ!
Tứ phu nhân vốn muốn nói đi theo, nhưng nghĩ đến lời nói mới vừa rồi của Nhị phu nhân, nên nuốt xuống lời nói vừa rồi vào trong miệng!
Nhị phu nhân nhìn Bàng Sách một cái, nói: “Có Đại công tử đi, đó là tốt nhất, nếu phu nhân có thể đi được thì tốt hơn nữa.”
Bàng Sách âm trầm liếc mắt nhìn Nhị phu nhân, giọng nói không tốt: “Nhị di nương, mẫu thân ta bị bệnh, ai cũng không thể đi quấy rầy người, nếu ta biết người nào đưa tin tức Tuyết Nhi bị thương, thì người đó cũng nên cẩn thận, kiếm trong tay ta cũng sẽ không có mắt đâu.”
Ánh mắt Nhị phu nhân càng nhíu lại, xoay người lôi kéo Bàng Quốc Công, Bàng Quốc Công kiên nhẫn, nói: “Nàng đi chuẩn bị hôn sự của Lạc Vũ đi, lần này Nghi quý phi bị bệ hạ xử trảm rồi, bởi vì bị hiện tượng thiên văn khó khăn, chắc hẳn cũng sẽ không ảnh hưởng đến hôn sự của Lạc Vũ, những chuyện này trong phủ rất nhiều, nàng để cho Tứ phu nhân giúp đỡ nàng một chút, nàng ấy rất cẩn thận, cũng có thể giúp một tay.”
Tứ phu nhân liếc mắt nhìn Nhị phu nhân, trong mắt không có một chút dao động, làm cho người ta không nhìn ra đau buồn hay vui vẻ.
Bàng Quốc Công thở dài liếc mắt nhìn Bàng Lạc Tuyết trên giường, sau đó nhìn về phía Bàng Sách nói: “Ta đi an bài một chút, ngày mai ta theo Sách nhi đi mời Thần y, cho dù như thế nào, đều phải đi hỗ trợ để cứu muội muội của con.”
Bàng Sách gật đầu, mẫu thân yêu thích Bàng Lạc Tuyết như vậy, nếu để mẫu thân biết, nhất định thân thể không chịu nổi, trước khi đi hắn nên an ủi mẫu thân mới phải, nên quan tâm thăm hỏi kẻo mẫu thân lại suy nghị nhiều.
“Tứ phu nhân, nàng đi chuẩn bị một ít thức ăn, ta an bài xong, sẽ đến ngủ ở chỗ của nàng.”
Bàng Quốc Công liếc mắt nhìn Nhị phu nhân không hài lòng, quay mặt cũng không thèm nhìn lại.
“Bạch Chỉ, Bạch Đinh. Các ngươi chăm sóc tốt cho nhị tiểu thư, không cho phép bất kỳ kẻ nào đến gần chủ tử của các ngươi, dù là di nương trong nhà cũng không được, nhớ kỹ hay không!”
Những lời này Bàng Sách rõ ràng là ám chỉ Nhị phu nhân, chỉ là nàng cũng không thể nói gì, không thể làm gì khác hơn là bĩu môi, chỉ có thể âm thầm cầu nguyện Bàng Lạc Tuyết không cần tỉnh lại. Ngày mai thần y đó tính khí đủ cổ quái cũng không đến.
Chỉ là ánh mắt của nàng rơi vào trong mắt Bàng Sách và Bàng Quốc Công. Bàng Quốc Công càng chán ghét Nhị phu nhân hơn, mấy phần tình nghĩa trước đây đối với Vương Nhược Sanh cũng giảm bớt mấy phần.
Bàng Quốc Công trở về dọc theo đường đi đều thở dài buồn bã.
Lúc này, Bạch Chỉ và Bạch Đinh biết an nguy của Bàng Lạc Tuyết là quan trọng, vội vàng nói: “Đại công tử yên tâm. Nếu có người nào dám đến gần nhị tiểu thư, sẽ phải bước qua xác của nô tỳ!” Nói xong, hai người rút thanh kiếm mỏng màu trắng như cánh ve từ trong đai lưng ra, ngày thường, nhìn không ra hai thanh kiếm này đều ở bên trong đai lưng của họ. Chỉ có lúc đặc biệt mới có thể lấy ra, hai thanh bảo kiếm này là Triệu Chính Dương đặc biệt đưa cho các nàng để bảo vệ tính mạng của Bàng Lạc Tuyết được thợ thủ công tốt nhất trong cung chế tạo. Có thể nói là chém sắt như chém bùn, vô cùng sắc bén. Hai bảo kiếm này có thể nói là giết không ít người, thu hoạch được cũng không ít đâu, dĩ nhiên đây đều là nói sau.
Liên Diệc và Liên Ngẫu cũng ở một bên hầu hạ Bàng Lạc Tuyết. Nhưng họ biết tình trạng của Bàng Lạc Tuyết lúc này thật sự không tốt, hai người vội lau nước mắt.
Lâm Thanh từ trong cung ra ngoài đi thẳng tới Thúy Vi Lâu, không biết vì cái gì. Hôm nay hắn cảm giác được biểu hiện của Thích Dao quá mức tỉnh táo, sự tỉnh táo này làm cho người ta cảm thấy sợ hãi. Tình cảm của Thích Dao và Bàng Lạc Tuyết không phải là tốt bình thường, sự tỉnh táo này thật sự không bình thường, không bình thường đến nỗi làm cho người ta cảm thấy đáng sợ, hắn cũng lo lắng cho nha đầu Thích Dao này làm ra việc ngốc nghếch gì.
Trong Thúy Vi Lâu. Trên người Thích Dao mặc một bộ quần áo màu đen, cầm khăn che mặt muốn đi.
“Lâu chủ, Lâm Thanh công tử cầu kiến.” Bên ngoài Tiết mẹ cung kính nói.
Thích Dao cau mày, phiền lòng. Lúc này Lâm Thanh tới đây làm gì chứ, nhưng cũng không có biểu hiện ra ngoài, nói: “Nói với Lâm công tử, hôm nay trời tối rồi, ngày khác hắn hãy quay trở lại.”
“Chuyện này. . . . . .” Tiết mẹ khó xử, Lâm công tử này cũng không phải người dễ trêu chọc, lúc Thúy Vi Lâu khai trương cũng giúp không ít, người cũng hiền lành hơn công tử Ca.
Thích Dao cau mày: “Cứ nói với Lâm công tử như vậy, đi đi.”
Tiết mẹ không thể làm gì khác hơn nói: “Vâng, lâu chủ.”
Lâm Thanh lo lắng chờ ở dưới lầu, thấy Tiết mẹ xuống, khẩn trương tới trước hỏi: “Như thế nào, lâu chủ của các ngươi đã ngủ chưa? Có thể gặp mặt ta hay không.”
Tiết mẹ thở dài, lâu chủ này rõ ràng không có ngủ, nhưng cũng không có ý định gặp người. Nhưng mà, Tiết mẹ lại không thể nào nói rõ, không thể làm gì khác hơn là nói: “Lâu chủ nhà ta nói hôm nay đã trễ, mời công tử ngày khác trở lại!”
Lâm Thanh cau mày: “Phiền toái mẹ đưa ta đến gian phòng của lâu chủ, ta có mấy câu muốn nói với lâu chủ!”
“Việc này. . . . . . . . . Không được đâu, lâu chủ nói không gặp mặt, nếu ta đưa công tử đi nhất định sẽ bị lâu chủ trách phạt.”
Lời Tiết mẹ nói cũng là sự thật, thân là quản lý Thúy Vi Lâu, vẫn rất có tài quản lý , những thứ này đều phải cám ơn Thích tướng quân từ nhỏ đã dạy Thích Dao, từ nhỏ đã đi theo hắn học tập quản lý công vụ trong quân đội, hôm nay mới có bản lãnh như vậy.
Lâm Thanh thay đổi thái độ bình thường, sau đó đẩy Tiết mẹ ra đi lên lầu, đâu là gian phòng của Thích Dao, hắn biết rõ, chẳng qua thân là quân tử, hắn cũng không muốn xông vào khuê phòng Thích Dao - một nữ hài tử như vậy!
Tiết mẹ chạy chậm theo phía sau kêu to: “Lâm công tử, Lâm công tử. . . . . .”
Chỉ là Lâm Thanh cũng không có quan tâm tới ý của nàng, trực tiếp đi vào trong.
“Thích Dao, Thích Dao, ta biết rõ nàng ở bên trong, ta có lời muốn nói với nàng!”
Bên ngoài cửa, Lâm Thanh vừa hung hăng đập cửa, vừa la lớn: “Thích Dao, Thích Dao . . . . . .”
Tiết mẹ khẩn trương nói: “Lâm công tử, Lâm công tử, mau đi xuống, lâu chủ của chúng tôi đã nghỉ ngơi.”
“Ai!” Bên trong nhà truyền đến một tiếng thở dài ngay sau đó chính là một hồi bận rộn, bên trong ngọn đèn dầu cũng sáng lên nói: “Tiết mẹ, ngươi đi xuống đi, mời Lâm công tử vào.”
Tiết mẹ kính cẩn nói: “Vâng!”
Lâm Thanh đẩy cửa ra chỉ thấy Thích Dao kéo cằm nói:“Trễ như thế, sao chàng lại tới?”
Lâm Thanh nhìn quần áo trên người Thích Dao lộn xộn, đỏ mặt nói: “Nàng vừa mới mặc bộ quần áo này.”
Thích Dao cúi đầu nhìn, hóa ra là mình cài cúc áo sai rồi, nhếch miệng mà cười cười, trêu ghẹo nói: “Chàng quan sát thật cẩn thận, đúng vậy, mới vừa rồi ta thay, sau đó đi ngủ, cho nên mới. . . . . . .”
“Nói láo!” Lâm Thanh ngắt lời nói.
Thích Dao cau mày, nặng nề để cái ly xuống, chuyện đã đến lúc này cũng không có cần thiết phải tiếp tục che giấu nữa.
Thích Dao lấy quần áo màu đen mới vừa rồi cởi ra còn chưa kịp xử lý để lên bàn, ánh mắt không tốt, nếu biết vậy ta cũng nên nói trắng ra: “Đúng vậy, ta chính là muốn đi giết con tiện nhân kia, tại sao nàng ta còn sống chứ!”
Thích Dao tức giận ném cái ly rơi xuống đất.
Lâm Thanh thở dài nói: “Ta biết ngay, nàng sẽ làm như vậy.”