Cúc Thanh tiễn ba người ra ngoài. Với tính tình của Bàng Lạc Vũ, Bàng Lạc Tuyết biết mình chỉnh nàng ta như thế, nhất định lát nữa Cúc Thanh cũng sẽ bị mắng.
Bàng Lạc Tuyết kéo tay Cúc Thanh nói “Lát nữa ngươi đổi các loại hương thành hương an thần để giúp nàng ta nghỉ ngơi. Ngươi cũng nói với nàng rằng nhất định phải an tâm, nếu không mọi loại thuốc đều là vô dụng. Hôn nữa, chính ngươi cũng phải thận trọng.”
. . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Trở lại Lạc Tuyết các, Bàng Lạc Tuyết chạy ngay vào dược lâu, thấy Sở Mộc Dương đang chơi đùa với Tiểu Tứ Tử, còn Thương Dực đang nhìn chằm chằm bình sứ trong tay mình.
Tiểu Tứ Tử vừa thấy Bàng Lạc Tuyết thì chạy lại chỗ nàng, đưa tay ra muốn nàng ôm mình.
Bàng Lạc Tuyết đưa tay ôm cậu, nhìn tiểu tử mập mạp, to hơn vòng ôm của nàng.
“Tiểu Tứ tử, gần đây có ngoan hay không?” Bàng Lạc Tuyết ôm cậu nói.
Hai tay nhỏ xinh của cậu sờ lên mặt của Bàng Lạc Tuyết, hung hăng hôn một cái nói “Tiểu Tứ tử vẫn ngoan lắm nhưng tỷ tỷ không ngoan, không thèm đến thăm Tiểu Tứ tử. Tỷ tỷ Trường Nhạc và tỷ tỷ Thích Dao cũng thường xuyên đến thăm và chơi đùa với Tiểu Tứ tử.”
Tiểu tử nói xong hít hà lỗ mũi của mình. Bàng Lạc Tuyết vốn rất dễ dụ, bảo đảm về sau sẽ thường xuyên đến thăm cậu. Có vậy, cậu mới tha thứ cho nàng.
“Thương Dực, ngươi tính toán sao rồi?” Bàng Lạc Tuyết nhìn Thương Dực đang ngẩn người cầm bình sứ trong tay.
“Dạ, thưa chủ tử, ta đã quyết định xong rồi. Nếu sau này ta có mệnh hệ gì, hy vọng nàng sẽ thay ta chăm sóc cho Tiểu Tứ tử. Ta không hy vọng cậu bé sẽ vì ta mà đoạt lại Bắc Yên, chỉ mong cậu có thể khỏe mạnh và bình yên trưởng thành.” Thương Dực đã thay đổi ước nguyện ban đầu của mình.
“Ngươi yên tâm, đồ vật của tiểu Tứ tử, ta nhất định đem về. Cậu bé rất cần ngươi, ta cũng cần ngươi. Ta cũng cần ngươi giúp ta xử lý Sáp Huyết Minh. Hứa với ta, ngươi phải cố gắng sống. Mà ngươi cũng đừng lo lắng gì nhiều. Ta sẽ không tha thứ cho hai vị hoàng tử ở Bắc Yên quốc, dám đả thương người của ta, nhất định họ phải trả giá rất đắt.”
Bàng Lạc Tuyết tàn độc nói.
“Tiểu thư, nàng cũng đừng manh động. Ở đây là Đông Tần quốc, lỡ hai nước giao chiến, chỉ sợ tiểu thư cũng lâm vào tình thế khó xử.” Thương Dực biết tình cảm giữa Bàng Lạc Tuyết và Dự vương không đơn giản, nên cũng lo lắng không yên.
“Ngươi yên tâm, dù có chuyện gì, bọn họ cũng sẽ đổ tội cho Tấn vương mà thôi.” Bàng Lạc Tuyết bình tĩnh nói.
Bàng Lạc Tuyết nói không sai. Hai vị hoàng tử kia đang trú ngụ tại biên giới Đông Tần quốc, họ cũng không biết mình đang bị truy sát, nguy hiểm đang sát gần. Với lại, bọn họ lại đang bị trọng thương, mà Bàng Lạc Tuyết cũng hạ độc bọn họ rồi. Khi họ trở về được Bắc Yên quốc, việc đầu tiên là bọn họ sẽ tìm Tấn vương trả thù. Làm sao bọn họ lại tham dự hôn lễ của Tấn vương được chứ?
“Tiểu thư, công chúa Trường Nhạc tới, nàng nói là có chuyện cần thảo luận với tiểu thư.” Liên Ngẫu nói.
“Ta biết rồi. Ngươi tiếp đãi công chúa Trường Nhạc trước, dẫn nàng vào phòng của ta, rót trà cho công chúa giúp ta.”
Tiểu Tứ tử nhìn ra ngoài cửa, có chút lo lắng.
“Liên Ngẫu, ngươi cũng dẫn Tiểu Tứ tử đến chơi với công chúa Trường Nhạc. Có lẽ cậu cũng nhớ công chúa Trường Nhạc. Không biết công chúa Trường Nhạc cho cậu ta ăn cái gì mà vừa nhìn thấy nàng, cậu ta đứng ngồi không yên.”
Bàng Lạc Tuyết nhéo lỗ mũi của cậu nói.
Tiểu Tứ tử cười hắc hắc. Cậu thật sự rất thích công chúa Trường Nhạc. Mỗi lần Trường Nhạc tới đều mang rất nhiều đồ ăn ngon, nói chuyện rôm rả, còn mang các loại đồ vật ly kỳ cổ quái cho cậu xem. Mùi hương trên người Trường Nhạc rất thơm, khiến cậu rất thích.
Phía bên này, Thương Dực cũng yêu thương nhìn tiểu tử nhỏ kia. Nghĩ lại cậu ta cũng đã từng là một công tử, nhưng giờ lại theo mình - một nghi phạm bỏ trốn, cùng mình trải qua bao nhiêu khó khăn vất vả. Thật đáng thương.
Nhưng số phận cậu cũng không may mắn lại gặp phải một người chủ như vậy. Chỉ sợ Tiểu Tứ Tử sẽ không còn những ngày vui vẻ như thế này.
Giờ đây, hắn phải chọn giữa sự sống và cái chết. Không ngờ, cuộc đời hắn lại bị độc dược của Bắc Yên quốc làm hại đến nông nỗi này. Vì Bàng Lạc Tuyết, hắn cũng muốn thử xem cái chết như thế nào? Dù gì Tiểu Tứ tử cũng đã có Bàng Lạc Tuyết chăm sóc.
“Tiểu thư, ta đã chuẩn bị xong.” Thương Dực kiên định nói.
Ánh mắt của Sở Mộc Dương tỏ vẻ bội phục. Bàng Lạc Tuyết lấy ngân châm ra. Dù biết không thể hóa giải hết độc tính, nhưng nàng cũng muốn cố gắng hết sức để giữ được mạng sống cho Thương Dực thay vì hắn phải vĩnh viễn ngủ say.
Tử Quyên lo lắng vô cùng. Mấy ngày nay đều do Tử Quyên một mực chăm sóc Thương Dực. Trong lúc hắn hôn mê, Tử Quyên nhìn hắn khắp người toàn là vết thương, trong lòng nàng vô cùng kinh ngạc. Nàng biết thân phận Thương Dực cao quý như vậy, còn nàng chỉ là một nô tỳ, nên không muốn thổ lộ cùng hắn, nhưng ánh mắt lo lắng quan tâm vẫn không cách nào che giấu được.
Thương Dực uống chén thuốc một hơi cạn sạch. Thuốc giải có chứa một loại độc dược khác. Khi uống vào, hắn có cảm giác cổ họng mình nóng rực, đau đớn. Thương dực liên tục lấy tay vuốt cổ họng mình, cả người bắt đầu co quắp.
Tử Quyên không nghĩ gì, tiến lên phía trước nói “Thương Dực, Thương Dực, Thương Dực huynh làm sao vậy? Huynh làm sao vậy?”
Thương Dực gầm nhẹ một tiếng, còn Bàng Lạc Tuyết và Sở Mộc Dương ở bên cạnh đè Thương Dực. Tử Quyên cũng bắt đầu rơi nước mắt giọt ngắn giọt dài.
Bàng Lạc Tuyết và Sở Mộc Dương liếc mắt nhìn nhau, hai người lấy ngân châm nhanh chóng châm vào huyệt vị của Thương Dực. Mồ hôi hột lớn hột nhỏ bắt đầu ướt đẫm quần áo của họ.
Tử Quyên một tay nắm tay Thương Dực, một tay cầm khăn run rẩy lau mồ hôi cho Thương Dực, nước mắt rơi như chuỗi ngọc bị đứt.
“Tiểu thư, tiểu thư, Thương Dực như thế nào?” Tử Quyên hỏi
Sở Mộc Dương cau mày nói “Độc này mạnh hơn ta tưởng tượng, chuyện này chỉ có Bàng Lạc Tuyết dùng ngân châm giúp hắn giảm đau một chút. Việc còn lại phải dựa vào ý chí của hắn. Nếu ngày mai hắn vẫn chưa tỉnh lại, vậy đời này hắn vĩnh viễn sẽ chỉ có thể nằm trên giường này thôi.”
Nước mắt Tử Quyên càng mãnh liệt hơn.
Bàng Lạc Tuyết rút ngân châm ra, nhìn Thương Dực đang mê man trên giường. Chân mày hắn nhíu chặt chứng tỏ tình trạng của hắn cũng không tốt cho lắm.
“Việc còn lại cũng chỉ có thể dựa vào chính hắn.” Bàng Lạc Tuyết vỗ tay Tử Quyên nói.
Đôi mắt mọng nước của Tử Quyên nhìn Bàng Lạc Tuyết giống như là nàng thỏ đang phải chịu uất ức ghê gớm lắm.
“Chúng ta ra ngoài đi.” Sở Mộc Dương nhìn Bàng Lạc Tuyết nói.
Bàng Lạc Tuyết vỗ vỗ vai Tử Quyên nói, “Yên tâm đi, hắn sẽ ổn thôi. Ngươi cứ ở đây chăm sóc cho hắn.”
“Dạ, tiểu thư.”
Đợi đến lúc bọn họ đi ra ngoài, Tử Quyên không kìm được tình cảm của mình, khóc lóc thảm thiết. Cô kéo tay Thương Dực, cảm nhận từng vết chai sạn trên bàn tay của hắn. từng giọt nước mắt lã chã tuôn rơi trên tay hắn.
Trong giấc mơ, Thương Dực thấy mình đang cầm đao ứng chiến. Lúc đầu hắn chạy đến quãng trường nhìn lên đài cao thì thấy một đám người dốt nát, vô tri, trẻ có, già có đang đứng đó chế nhạo hắn. Sau đó tỷ tỷ hắn – hoàng hậu Thương chạy ra từ lãnh cung, trên tay còn ôm Tiểu Tứ tử. Nàng giao đứa bé cho hắn, nói với hắn hãy rời xa Bắc Yên quốc càng sớm càng tốt.
Hắn nhìn thấy Hoàng đế Bắc Yên đang ôm ấp quý phi xinh đẹp khác, còn Tỷ tỷ của mình bị người ta ép uống rượu độc. Ly rượu độc này là do hoàng đế Bắc Yên tự mình ban thưởng cho hoàng hậu. Hoàng đế đã quên nhiều lần mưa gió với tỷ tỷ mình thế nào sao? Hắn cũng quên nhiều lần gặp khó khăn, lần nào cũng là do gia tộc Thương hết lòng cứu giúp, mà tỷ tỷ cũng nhiều lần chăm sóc hắn ra sao? Hắn cũng không còn nhớ, thời điểm hắn bị người khác hãm hại, chính tỷ tỷ đang mang thai ba tháng, vì cứu hắn mà bị sẩy thai.
Trong buổi tiệc đại tiệc của hoàng đế Bắc Yên, các vị vương gia khác muốn mưu hại hắn, cũng chính tỷ tỷ thay hắn uống ly rượu độc kia, một phen chết đi sống lại. Lúc đó sức khoẻ yếu đuối, nàng lại vẫn bị sảy thai lần nữa. Thương Dực vẫn nhớ cảnh mặc dù trong lòng tỷ tỷ đau thắt ruột gan nhưng nàng vẫn cố gắng an ủi cha mẹ mình. Những điều đó Thương Dực biết hết.
Khi mới bắt đầu lên ngôi, vị trí của hoàng đế Bắc Yên cũng còn không ổn, Thương gia vẫn cố gắng che chở hắn, diệt trừ những hậu hoạn. Người của Thương gia vẫn luôn ẩn cư phía sau, che chở cho Hoàng đế đứng vững bước chân. Khi được hoàng đế tự mình sắc phong Thương Hoàng hậu, họ an tâm vì cuộc đời của Thương Hoàng hậu, sau này sẽ vững bền.
Lời thề còn đó, sau khi hoàng hậu mang thai, Hoàng đế trở nên đa nghi, không còn săn sóc hoàng hậu như trước nữa. Mấy lần nàng bị phi tử ám hại, hắn đều nhắm mắt làm ngơ. Mặc dù hoàng hậu không nói ra, nhưng vẫn cảm thấy đau đớn trong lòng.
Đây là tỷ tỷ mà Thương Dực kính trọng, từ nhỏ hắn lệ thuộc vào nàng rất nhiều, tỷ tỷ đã dạy dỗ hắn rất nhiều thứ. Thậm chí đến phút cuối cùng, tỷ tỷ dùng chiếu thư lúc đầu hoàng đế hứa khi lập hậu để đổi lấy mạng sống cho Thương Dực.
Thương dực nhìn tỷ tỷ chết trước mặt mình nhưng không có cách nào giúp nàng. Hắn cứ đứng đó trơ mắt nhìn nàng bị những phi tử kia nhục nhã.
Khi hoàng hậu có thai, toàn phủ vui mừng khôn xiết, ngoại trừ phụ thân của nàng.
Hắn luôn thấy phụ thân than thở trong thư phòng. Hắn bắt đầu tò mò không biết tại sao, dần dần hoàng đế Bắc Yên bắt đầu loại trừ Thương gia.
Khi tỷ tỷ của mình hết lần này đến lần khác phi tử ám hại, cha rất tức giận. Trong khi đó tỷ tỷ vì mang thai mà trên mặt nổi ban, mà tỷ tỷ lại chẳng hề để ý, chỉ một mực yêu thương đứa con trong bụng mình.
Nhưng tiệc vui chóng tàn, bên cạnh Hoàng đế có nhiều mỹ nữ. Hoàng đế cũng dần dần vui chơi quên mất hoàng hậu. Hậu cung chính là nơi của đàn bà. Vì muốn đoạt được sự sủng ái của hoàng đế, họ không từ thủ đoạn nào để hạ gục đối phương. Hoàng hậu nhiều lần bị ám hại khiến phụ thân nàng trong lúc tức giận sai người giết chết phi tử được hoàng đế sủng ái.
Hoàng đế cũng tha thứ, nhưng lão gia Thương biết Hoàng đế không còn hài lòng với Thương gia rồi. Vì nữ nhi mình , lão gia Thương , ..chấp nhận việc Hoàng đế đối lập với mình, chỉ cần hoàng đế đối xử tốt với nữ nhi mình thôi.
Đây chính là một người cha hết mực thương yêu lo lắng cho con gái.