Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 290: Chương 290: Cuộc chiến tranh đoạt




Uyển Nhi nhìn kỹ Thích Dao, nàng cũng đã từng nghe người khác nói qua về Thích Dao. Tướng quân Thích có một nữ nhi trân quý nhưng vì tội phản loạn mà bị lưu vong. Còn nữ nhi mở ra Thuý Vi lâu chuyên giao thương (ý là giao dịch thương mại) về thanh lâu, sản nghiệp trải rộng khắp tứ quốc. Giờ đây sở dĩ được cơ ngơi như thế này chủ yếu cũng vì Bàng Lạc Tuyết và Bạch gia đã nhượng ba phần nên sản nghiệp của Thuý Vi lâu ngày càng thịnh vượng nhất trong thành.

Từ xưa tới nay, người dân vốn xem trọng các thương gia. Thân phận Thích Dao vốn là chủ sở hữu Thuý Vi lâu nhưng có điều nếu so sánh với Lâm gia và Uyển Nhi thì nàng cũng chỉ ở tầng lớp thứ cấp mà thôi. Dù bản thân là một huyền chủ danh tiếng nhưng cũng không thể sánh với Uyển Nhi.

Từ nhỏ, Uyển Nhi được Lâm gia xem là trưởng tức (con dâu). Vì thế, tự trong thâm tâm nàng vẫn luôn tự nhận mình khi đến tuổi cập kê thì phải gả cho ca ca Lâm Thanh rồi. Hiện tại Lâm Thanh lại nói với nàng, hắn không thích nàng, từ nhỏ đến lớn đều là coi nàng như muội muội. Mà giờ đây, nàng đã đến tuổi cập kê, Lâm Thanh lại muốn huỷ bỏ hôn lễ với nàng, thậm chí còn khuyên nàng nên thành thân với một người khác xứng đáng hơn hắn.

Sau khi Uyển Nhi nghe vậy thì lập tức cảm thấy bối rối. Từ trước đến nay, tâm tư của Lâm thanh vốn kín đáo, qua nhiều năm như vậy hắn chẳng hé miệng lần nào mà đợi đến lúc nàng đến tuổi cập kê thì mới khẳng định với nàng rằng hắn đã có người rồi. Vậy cũng được, có thể vì hắn cảm thấy tính tình nàng rất cao ngạo, ưa nhõng nhẽo nên không thích nhưng nếu để nàng bại trận dưới tay một nữ nhân như Thích Dao, quả thật nàng không cam tâm.

Phụ thân của Uyển Nhi là gia chủ ,Thượng Quan, hắn thành thân với cô cô của Lâm Thanh, cũng xem như có liên hệ máu mủ khiến quan hệ giữa hai nhà tốt hơn rất nhiều. Giờ đây, lão gia Thượng Quan lại muốn đem hòn ngọc quý của mình gả cho Lâm Thanh. Thế nên, Lâm Thanh cũng dám không nể mặt.

Nếu như là những khách điếm khác, lão gia đã sớm vận dụng mối quan hệ rộng rãi của mình để Thích Dao không thể ngoi đầu lên được. Ngược lại với suy nghĩ của hắn, Thích Dao cũng không phải hạng tầm thường, nàng còn là huyền chủ, quan trọng hơn là nàng có sự giúp sức của Dương gia. Thích Dao chính là nữ nhi của Dương Thị, lại thường đi bên cạnh một người có địa vị cao như công chúa Bàng Lạc Tuyết thì làm sao lão gia Thượng Quan dám ra tay động thủ đây?

Từ nhỏ Thượng Quan Uyển Nhi đã được phụ thân giáo dục nghiêm khắc. Nàng cũng có quan niệm: phàm là đồ vật của mình thì mình phải đoạt lấy cũng như nam nhân của mình thì mình phải giành lấy.

Vào lần gặp gỡ đầu tiên, Thượng Quan Uyển Nhi mang theo nha hoàn đi tới thuý Vi lâu. Nàng đã tỉ mỉ quan sát Thích Dao hai ngày rồi mới quyết định một mình đi gặp Thích Dao.

Thích Dao cũng chú ý tới nữ nhân này. Đối với Thích Dao, mỗi ngày khuê tú đến học vũ đạo ở Thuý Vi lâu rất nhiều nhưng có rất ít mỹ nhân như Thượng Quan Uyển Nhi tìm đến Thích Dao.

Thích Dao cũng không thèm để ý đến Uyển Nhi. Mỗi ngày nàng đều rất bận rộn, lúc nào nàng cũng có việc để làm. Nói thí dụ, nàng và Bàng Lạc Tuyết đã phát hiện ra bảo tàng cách Ngu sơn không xa nhưng có điều nơi đó lại nằm trong địa phận thuộc Bắc Yến. Chính vì thế, Bàng Lạc Tuyết nói với Thương Dực rằng hiện tại nàng đang cần giúp đỡ.

Ở Bắc Yến, Thương Dực cũng đã tuyển mộ không ít thân tín. Hơn nữa điều quan trọng hơn hết là thân thể hoàng đế Bắc Yến đang suy sụp, hoàng tử Bắc Yến cũng đang bắt đầu động thủ.

Sở dĩ Thương Dực lặng lẽ đào tạo những lực lượng ngầm kia đều là muốn nhắm vào hoàng đế và hoàng hậu. Nhưng điều Thương Dực không ngờ đến chính vị hoàng hậu mới kia lại mang thai.

Bàng Lạc Tuyết yên lặng hưởng thụ sự quan tâm chăm sóc của Thương Dực. Thích Dao cũng biết, chờ khi Tấn vương chết rồi thì các nàng sẽ đi đến Bắc Yến. Cuộc sống đang trôi chảy thì bỗng nhiên xuất hiện một Thượng Quan Uyển Nhi khiến Thích Dao lo lắng không yên.

Đó là một ngày mưa tầm tã dầm dề. Cũng như ngày thường, Thích Dao đi đến những khu vực phụ cận để giao thương. Lúc đang chuẩn bị đi thì Dương Thị ở phủ Bàng Quốc Công sai người báo rằng nàng cần tuyết cáp (thần dược được làm từ ếch hoặc nhái) vì gần đây nàng cảm thấy yết hầu có chút khó chịu.

Trên đường đi, Thượng Quan Uyển Nhi cầm ô ngăn trở đường đi của nàng.

Trước giờ Thượng Quan Uyển Nhi vẫn luôn nghỉ ngơi ở nhà, rất ít khi đi ra ngoài. Ngay cả Liên Diệp và Liên Ngẫu cũng chưa từng thấy nàng.

Toàn thành, ai cũng đều biết Liên Diệp và Liên Ngẫu chính là tỷ muội thân thích của Thích Dao, lẽ đương nhiên ai cũng xem bọn họ là chủ nhân của Thuý Vi lâu.

Liên Diệp nhìn Thượng Quan Uyển Nhi kiêu ngạo cũng không khách khí “Vị cô nương này, không biết ngươi ngăn trở đường đi của chúng ta là có chuyện gì?” Liên Diệp che chắn ở trước mặt Thích Dao nói.

Nha hoàn bên cạnh Thượng Quan Uyển Nhi tiến lên nói: “Tiểu thư nhà ta chính là dòng tộc quyền quý nhất trong kinh thành này.”

Giọng điệu xất xược của nha hoàn khiến Liên Diệp nhíu mày chăm chú nhìn nhưng Liên Diệp cũng không phải hạng người dễ bị ức hiếp. Ai cao ngạo với nàng thì nàng sẽ càng cao ngạo hơn kẻ đó gấp ngàn lần.

Liên Ngẫu liếc mắt nhìn Liên Diệp, sau đó nàng nói: “Ta cho ngươi biết, đây chính là tỷ tỷ của tiểu thư nhà ta, huyền chủ Đông Tần quốc của Thuý Vi lâu.”

Nha đầu bĩu môi: “Chỉ là huyền chủ không có danh tiếng, chính xác chỉ là chủ nhân của một thanh lâu thôi mà”

“Ngươi…” Liên Diệp trừng mắt liếc nhìn nha hoàn kia.

Nha đầu lườm một cái: “Tiểu thư nhà ta chính là vị hôn thê chưa định ngày thành thân với công tử Lâm Thanh.”

Thượng Quan Uyển Nhi chăm chú nhìn chằm chằm vẻ mặt Thích Dao. Vào lúc nha hoàn của nàng nói thì ánh mắt Thích Dao dao động, chứng tỏ nàng ấy và ca ca Lâm Thanh có gì bất ổn.

Thích Dao nghe thấy nàng chính là thê tử Lâm Thanh ,thì trong lòng chợt kích động mạnh mẽ. Thế nhưng trong nháy mắt, Thích Dao lại khôi phục dáng vẻ nhẹ như mây gió của mình.

Liên Diệp và Liên Ngẫu liếc mắt nhìn nhau, các nàng cũng cảm nhận được Thích Dao không dễ chịu nên thầm nổi giận trong bụng, nghĩ: “Được lắm, cái tên nam nhân xấu xa Lâm Thanh này dám bắt nạt tỷ tỷ Thích Dao, cái gì mà vị hôn thê, chỉ cần chưa kết hôn thì là độc thân. Cô nương này cũng quá kiêu ngạo, đã vậy còn dám chặn đường tỷ tỷ.”

“Công tử Lâm Thanh sao? Ánh mắt công tử Lâm Thanh thật sự không tốt.” Liên Diệp nói.

Liên Ngẫu cũng ở bên cạnh phụ hoạ: “Đúng đấy, vốn cho rằng vị hôn thê của công tử Lâm Thanh phải là dạng cao quý nhưng không ngờ chỉ bình thường thế này thôi.”

Thích Dao nhìn Liên Diệp và Liên Ngẫu đang bao che cho mình thì trên mặt nở nụ cười.

“Được rồi, để ý đến các nàng ấy làm gì, không phải nói yết hầu mẫu thân đang khó chịu sao? Chúng ta mau đi đi, tranh cãi làm gì, mặc kệ bọn họ đi.”

Thích Dao ngăn Liên Diệp và Liên Ngẫu, hai người kia hận không thể xắn tay áo bước tới liều mạng với bọn họ một phen.

“Khá lắm huyền chủ Thích Dao.” Thượng Quan Uyển Nhi ngoắc tay về phía nha hoàn ra hiệu cho nàng câm miệng. Nàng muốn đích thân hỏi một chút.

Thích Dao độ lượng không muốn chấp nhặt với Thượng Quan Uyển Nhi, chỉ nhàn nhạt cười nói: “Tiểu thư Thượng Quan, nàng có chuyện gì?”

“Uyển Nhi chỉ là có chút không hiểu, hi vọng huyền chủ Thích Dao có thể chỉ giáo.” Thượng Quan Uyển Nhi ngăn trở đường đi của Thích Dao nói.

“Ha ha, không biết ta nên chỉ giáo cái gì. Bây giờ ta muốn đi đến phủ Bàng Quốc Công. Nếu nàng không có gì quan trọng thì ta xin phép cáo từ. Ta không có thời gian dài dòng với nàng.” Thích Dao cũng không khách khí nhìn bộ dạng tức giận của Thượng Quan Uyển Nhi nói.

“Huyền chủ Thích Dao quả nhiên là nữ trung hào kiệt, nói chuyện luôn luôn ngay thẳng như vậy. Được rồi, Uyển Nhi cũng sẽ không quanh co lòng vòng nữa, ta đang có chuyện muốn nói thẳng với nàng.” Thượng Quan Uyển Nhi cũng không còn giữ kẽ nữa mà trực tiếp bước lên ngăn cản đường của Thích Dao.

“Người này thật không nói đạo lý, huyền chủ nhà ta cũng đã nói rồi, hôm nay nàng không rảnh. Nếu ngươi có chuyện thì hãy đi tìm công tử Lâm Thanh chứ đừng chạy đến đây náo loạn làm gì. Dù gì ngươi cũng là tiểu thư quyền quý, làm như vậy, dân gian cũng sẽ không nhịn nổi mà tuyên truyền danh tiếng xấu xa của vị hôn thê Lâm Thanh. Đến lúc đó, ta chỉ sợ không ai còn muốn thành thân với ngươi nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.