Ở một nơi khác, mặt trời dần lên cao, Liên Diệp và Liên Ngẫu vẫn quỳ trên đất lựa hạt đậu, thậm chí Chu ma ma còn dùng hình tra khảo hai nàng đến nỗi da đều đỏ hồng.
“Liên Diệp, tiểu thư sẽ không nỡ lòng để chúng ta bị xử phạt như thế.” Liên Ngẫu nhỏ giọng ủy khuất nói.
“Được rồi, đừng để tiểu thư biết việc này.” Liên Diệp kéo tay nàng nói.
Giờ đây từng đợt hô hấp nóng bỏng của Bàng Lạc Tuyết dường như vẫn đang thoang thoảng trên người Triệu Chính Dương. Nàng chôn chặt thân thể mình sâu trong lồng ngực của Triệu Chính Dương, miệng há to như muốn để mình hô hấp thuận lợi hơn.
“Được rồi, đi thôi.” Triệu Chính Dương nhẹ nhàng vỗ lưng Bàng Lạc Tuyết.
“Ừm.” Bàng Lạc Tuyết nhẹ giọng ừ một tiếng.
“Đi thôi, nếu không đi thì lát nữa không đi được.” Bàng Lạc Tuyết cười xán lạn.
Triệu Chính Dương nhẹ nhàng đỡ Bàng Lạc Tuyết, vừa đi vừa đùa giỡn nói: “Không biết Liên Diệp và Liên Ngẫu thế nào? Hai nha đầu này cũng đã nhận phòng rồi. Muội yên tâm, huynh cũng biết muội không muốn các nàng chịu uỷ khuất nên huynh đã sai hạ nhân chuẩn bị sẵn giường cho các nàng rồi.”
“Đúng vậy, muội xem họ cũng như muội muội của mình vậy.”
“Huynh biết, bọn họ sẽ tốt thôi.” Triệu Chính Dương bảo đảm nói.
“Vậy thì tốt.” Bàng Lạc Tuyết thoả mãn gật gù.
Vừa ra khỏi cửa, bọn nha hoàn đứng lên hành lễ: “Tham kiến Vương gia, tham kiến Vương Phi.”
Bàng Lạc Tuyết cười nói: “Tất cả đều đứng lên đi.”
“Tạ vương phi.”
Bơi bước ra nói: “Tâu Vương gia, xe ,ngựa đã chuẩn bị kỹ càng, có thể khởi hành.”
“Ừm.” Hắn xoay người nhìn Bàng Lạc Tuyết nói: “Đi thôi Tuyết Nhi.”
“Được, đúng rồi, Liên Diệp và Liên Ngẫu đâu?” Bàng Lạc Tuyết nhìn hai bên một chút, cũng không thấy bóng dáng của hai người.
“Hai nha đầu này cũng lười biếng quen rồi.” Bàng Lạc Tuyết nói.
“Không sao đâu, đừng để ý đến bọn họ, dù sao muội cũng không có ý định sai bảo bọn họ điều gì mà.” Triệu Chính Dương nói.
Bàng Lạc Tuyết quay về phía hạ nhân hỏi: “Các ngươi biết nha hoàn thiếp thân bên cạnh Bổn cung ở đâu không?”
“Chuyện này... ... .” Bọn hạ nhân ấp úng không dám trả lời.
Triệu Chính Dương cau mày nói: “Sau này, mọi việc trong Vương Phủ sẽ do Vương Phi định đoạt. Tại sao nàng hỏi mà ngươi ấp úng không nói?.”
Một nha hoàn trong đó thì thầm nói: “Vừa nãy Chu ma ma đến mà mang nha hoàn của Vương Phi dẫn đi.”
Bơi cau mày nói: “Nói bậy, sao Chu ma ma lại dám mang nha hoàn của Vương Phi đi?”
“Chu ma ma là ai? Các nàng ấy đã làm sai điều gì?” Bàng Lạc Tuyết mơ hồ có chút không vui.
Bơi cũng tự nhủ thầm, không xong rồi, chẳng lẽ Chu ma ma này lại đang có ý định gì? Dưỡng nuôi của Chu ma ma chính là Bạch Chỉ, Bạch Đinh. Hai nha đầu này đang định làm gì đây?
“Bơi, hai người bọn họ đâu?” Bàng Lạc Tuyết có chút không vui.
Triệu Chính Dương cau mày nói: “Tuyết Nhi, chắc Chu ma ma tìm bọn họ có việc. Có lẽ không có chuyện gì đâu.”
Bàng Lạc Tuyết nhìn Triệu Chính Dương lạnh giọng nói: “Liên Diệp và Liên Ngẫu đâu? Bây giờ hãy tìm bọn họ lại đây.”
“Bơi, mau dẫn Chu ma ma đến đây cho ta.”
“Tuân lệnh Vương gia.”
“Đứng lại, bổn cung đi cùng ngươi.” Bàng Lạc Tuyết rút tay mình ra khỏi tay của Triệu Chính Dương.
Triệu Chính Dương nói thầm không xong rồi, còn Bơi hết nhìn biểu hiện của Bàng Lạc Tuyết, lại nhìn Triệu Chính Dương.
“Đi thôi, chúng ta cùng đi.” Triệu Chính Dương nói.
“Ngươi đó, Chu ma ma đang ở đâu?” Bơi chỉ vào một nha hoàn mặc quần trắng nói.
“Bẩm thị vệ, Chu ma ma đang ở hoa viên.”
“Đi thôi.” Bàng Lạc Tuyết lập tức bước ra ngoài trước.
Mà ở nơi nào đó, Liên Diệp và Liên Ngẫu đang quỳ trên mặt đất lựa hạt đậu, Chu ma ma có ý không cho bọn họ đứng lên. Nhiều hạt đậu như vậy, không biết bọn họ phải nhặt đến khi nào mới xong?
“Các ngươi mau nhặt nhanh lên một chút.” Chu ma ma vừa uống trà vừa nói.
Liên Diệp và Liên Ngẫu quỳ ở đó cười khổ.
“Ma ma, bọn họ chính là thân tín bên cạnh Vương Phi. Nếu như Vương Phi biết thì chúng ta cũng khó ăn nói.”
“Ngươi sợ cái gì, dù nói thế nào thì vương phi cũng chỉ là vương phi, Vương gia cũng phải nể ta ba phần mặt mũi.” Chu ma ma nói.
“Hừ! Khẩu khí thật lớn.”
Giọng Bàng Lạc Tuyết từ phía sau truyền tới.
Máu trong người Chu ma ma dường như đông cứng lại, Liên Diệp và Liên Ngẫu đang quỳ cười khổ, đầu tóc đều rối loạn cả lên. Đặc biệt là khuôn mặt của hai nàng như bị sưng lên, nhìn đến đau lòng.
Bàng Lạc Tuyết mạnh mẽ bước lên phía trước kinh ngạc nhìn Liên Diệp và Liên Ngẫu.
“Khuôn mặt của các muội làm sao vậy?” Bàng Lạc Tuyết đau lòng nói.
“Tiểu thư, không có chuyện gì, là do bọn muội làm sai chuyện.” Liên Ngẫu nhỏ giọng nói.
“Tiểu thư, không phải, chính là Chu ma ma đánh chúng ta.”
Đôi mắt Bàng Lạc Tuyết trợn thật lớn, xoay người nghiến răng nghiến lợi nói: “Chu ma ma, ngươi thật là to gan.”
Chu ma ma nhìn Triệu Chính Dương nói: “Vương gia, lão nô là là đang quản giáo hạ nhân.”
“Hạ nhân?” Bàng Lạc Tuyết đi tới trước mặt Chu ma ma.
Ánh mắt Chu ma ma có phần né tránh, thế nhưng lão cảm thấy Bàng Lạc Tuyết sẽ không làm gì được mình. Dù sao Vương gia vẫn là do một tay lão cưu mang.
“Vương Phi, lão nô là chủ quản trong phủ này, lão nô có trách nhiệm phải giúp Vương gia quản lý hạ nhân trong phủ. Chắc chắn Vương Phi mới gả tới cũng chưa biết điều này.” Chu ma ma nhỏ giọng nói.
“Tâu Vương gia, vốn Liên Diệp và Liên Ngẫu là thân tín bên cạnh Vương Phi, ta không nên quản. Thế nhưng người cũng biết Vương Phi là thê tử thuộc hoàng gia, mà liên quan đến hoàng gia từ trước đến giờ có rất nhiều chuyện xảy ra, Vương Phi vẫn nên học hỏi quy củ.” Chu ma ma nhìn Triệu Chính Dương nói.
Bàng Lạc Tuyết cười cợt: “Chu ma ma thực sự có khẩu khí thật lớn. Bổn cung thấy, nếu ngươi là chủ nhân của Vương Phủ này, vậy còn ta thì sao? Vương gia, ngài cảm thấy thế nào?”
Triệu Chính Dương nhìn Chu ma ma nói: “Chu ma ma, Vương Phi mới chính là người quản tất cả mọi việc trong phủ. ,Liên Diệp và Liên Ngẫu chính là thiếp thân bên cạnh Vương Phi, lần sau ngươi nên chú ý một chút.” Dù sao nàng cũng chỉ là nãi mụ (vú nuôi) của mình mà thôi, Chu ma ma cũng nên tuân theo lệnh hắn.
“Tuyết Nhi, cũng đã trễ rồi, chúng ta đi thôi.” Triệu Chính Dương nhìn Bàng Lạc Tuyết khẽ mỉm cười.
“Đi?”
Bàng Lạc Tuyết cười cợt: “Đi? Đi đâu?”
Trong lòng Triệu Chính Dương đột nhiên có một loại dự cảm xấu: “Tuyết Nhi, nàng sao vậy?”
“Triệu Chính Dương, huynh cho rằng đánh người của muội thì chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Muội thấy huynh đã quá thiên vị Chu ma ma. Đã như vậy thì vị trí Vương phi này vẫn nên để lại cho người hiền lương thục đức đi.”
“Tiểu thư, bọn nô tì thật không sao, tiểu thư đừng nên tức giận với Vương gia.” Liên Diệp lo lắng nói.
“Người nha hoàn mặc y phục trắng kia, ngươi tên gì?”
“Tâu Vương Phi, nô tỳ là La Thanh.”
Bàng Lạc Tuyết gật gù.
“Thanh nhi, ngươi dẫn các nàng về phủ Bàng Quốc Công, sau đó ta sẽ trở về.” Bàng Lạc Tuyết nói xong câu này khiến Triệu Chính Dương ngẩn ra.
“Tuyết Nhi, đừng.” Trên mặt Triệu Chính Dương tỏ vẻ khiếp sợ. Rõ ràng mới vừa rồi hai người còn rất ngọt ngào mà bây giờ lại có thể lạnh lùng nói ra như thế.
“Lão nô cáo lui trước.”
Chu ma ma nhìn Vương Phi và Triệu Chính Dương đã có vết rạn nứt, nữ nhi của mình chắc chắn sẽ có cơ hội.
“Đứng lại! Đánh người của ta, còn muốn dễ dàng bỏ đi như thế.”