Tấn vương nhìn người ngoài cửa nói: “Là ai?”
Tam phu nhân bưng canh vào nhỏ giọng nói: ”Tâu Vương gia, là thiếp thân.”
Tam phu nhân vẫn cảm thấy lúng túng, vừa nãy quản gia có chuyện nên đưa chén canh này cho nàng. Vốn nàng không muốn làm việc này nhưng bên cạnh quản gia lại không có ai nên nàng cũng nhắm mắt đưa chân đến nơi này.
“Vào đi.”
Tấn vương đang đau đầu, nghe tiếng cũng không thể đoán được là ai. Hắn chỉ ngỡ là một thị thiếp mà thôi nên cũng không có để ý.
Tam phu nhân cẩn thận đẩy cửa bước vào, lúc đó Tấn vương vẫn ngồi trên giường tự đưa tay vỗ vào trán mình. Việc lần này hoàng đế cũng chưa trực tiếp xử phạt hắn mà hoàng đế chỉ muốn để hắn tĩnh tâm lại.
Việc này không phải cũng giống như cấm túc hắn sao?
“Vương gia, đây là chén canh mà quản gia nhờ thiếp thân mang vào cho ngài. Vương gia uống xong và nghỉ sớm một chút.”
Mà ở ngoài cửa, quản gia lặng lẽ thổi vào một nén hương thơm. Bên trong phòng trong nháy mắt tung bay một loại hương thơm mát lạnh. Loại này toả ra mùi thơm ngào ngạt, còn có hoà lẫn những hương vị khác, ngửi vào cũng đặc biệt cảm thấy thư thái tinh thần.
“Tâu Vương gia, mời ngài dùng.”
Tấn vương ngẩng đầu lên mơ màng nhìn người nữ tử đang đứng trước mặt mình. Mùi hương trên người nàng rất giống Bàng Lạc Tuyết. Tấn vương nhẹ nhàng nói: “Là ngươi à?”
Tam di nương nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Tấn vương bưng bát lên uống một hớp, cảm thấy mùi vị cũng không tệ lắm. Tam phu nhân thấy Tấn vương uống xong ,nên cũng muốn cầm chén thuốc đem đi. Ai ngờ nàng còn chưa kịp đi ra ngoài thì Tấn vương liền đẩy nàng lên giường, bắt đầu tuỳ ý hôn khắp lên khuôn mặt nàng.
Tam phu nhân sợ đến nỗi giật mình, cũng nhanh chóng đẩy Tấn vương ra, nhỏ giọng nói: “Vương gia, Vương gia, có phải ngài cảm thấy khó chịu ở đâu không? Để ta đi báo với Vương Phi.”
“Không cần, đừng rời bỏ ta. Đừng.”
Tấn vương vừa như đang mơ mơ màng màng lại như thật tỉnh táo. Hắn mạnh mẽ xé y phục tam phu nhân vứt trên đất.
Tam phu nhân bị Tấn vương đặt ở dưới thân, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
………
Ngày hôm sau tại Tấn vương phủ
Tấn vương ôm người nữ tử bên cạnh ngủ đến mê man, thậm chí còn có một loại cảm giác mình được nắm giữ Bàng Lạc Tuyết trong tay rồi.
Người trong lòng cựa mình, Tấn vương nghiêng người ôm chặt nàng, thủ thỉ nói: “Tỉnh rồi sao?”
Tam phu nhân sợ đến nỗi không dám lên tiếng, Tấn vương mở mắt ra nhìn người trong lòng mình cũng cảm thấy kinh hãi: “Ngươi…. Tại sao ngươi lại vào đây?”
Tam phu nhân không dám che giấu, nàng nhỏ giọng đem chuyện tối ngày hôm qua nói lại một lần cho hắn biết.
Sau khi Tấn vương nghe xong thì cau mày, ngày hôm qua hắn cũng không uống rượu nhưng vì sao lại làm như thế? Chẳng lẽ là bởi vì chén canh kia?
“Ngươi đi ra ngoài trước đi. Chuyện này không nên để cho Băng Nhi biết.”
Tam phu nhân nhỏ giọng gật đầu nói: “Tuân lệnh Vương gia.”
Sau đó, nàng cũng liền cầm y phục của mình đứng đó chỉnh trang lại thân thể mình.
Tấn vương như vẫn còn nghe thoang thoảng mùi thơm ở đâu đó trên giường còn lưu lại. Hắn cũng xác định mùi hương này chính là mùi hương toả ra từ trên người Bàng Lạc Tuyết.
Tam phu nhân mới vừa bước ra thì liền nhìn thấy quản gia cùng một số nha hoàn đang chờ ở ngoài cửa. Bọn họ chuẩn bị nước rửa mặt và đồ vật cho Vương gia.
“Tam phu nhân, Vương gia đã tỉnh chưa?”
Ánh mắt quản gia thoáng hiện lên tia kinh ngạc nhưng rất nhanh cũng liền bình tĩnh trở lại. Còn các nha hoàn khác cũng nhìn Tam phu nhân như có ý khác, thậm chí bọn họ còn đứng một bên xì xào bàn tán.
Khuôn mặt Tam phu nhân đỏ lựng, xấu hổ chạy vào trong sân viện.
“Được rồi! Chuyện của chủ nhân cũng không đến lượt các ngươi có thể bàn tán. Nếu ta biết ai đó nói với Vương Phi thì các ngươi cũng hiểu mình sẽ như thế nào chứ?”
“Vâng, thưa quản gia!”
Bọn nha hoàn cũng nhanh chóng cúi đầu cắn môi không nói lời nào.
Quản gia gật gù.
“Tâu Vương gia, ngài đã thức dậy chưa?” Quản gia nhỏ giọng đứng ở ngoài cửa nói.
“Vào đi.”
“Tuân lệnh Vương gia.”
Bọn nha hoàn nối đuôi nhau vào, sắc mặt Tấn vương cũng rất khá.
Quản gia nói: “Tâu Vương gia, chắc chắn là ngài đang có chuyện vui. Sắc mặt của ngài hôm nay tốt hơn so với hôm qua rất nhiều.”
Tấn vương quay đầu nhìn mình trong gương đồng, thầm nghĩ đúng là những phiền lòng của ngày hôm qua giống như bị cơn lũ quét đi từ lúc nào rồi. Hiện giờ hắn đột nhiên có cảm giác thật thư thái cùng an nhàn.
“Vương gia, vừa nãy Tam phu nhân từ trong phòng Vương gia đi ra?” Quản gia nhỏ giọng hỏi.
Tấn vương gật gù: “Chuyện này không thể để cho người khác biết, Vương Phi cũng không thể biết. Trong chén canh này có vấn đề?”
“Vương gia yên tâm, nô tài đã sắp xếp, bọn hạ nhân cũng không dám mở miệng.”
Tấn vương gật gù, hiện tại có lẽ mình bị nhốt tại Tấn Vương phủ này rồi, nơi nào cũng không thể đi. Thực sự rất uất ức.
“Vương Phi đâu?”
“Vương Phi đã trở về phủ Bàng Quốc Công. Bàng Quốc Công vừa mất thì cả phủ Bàng Quốc Công cũng hỗn loạn, không khí cũng chìm trong tang tóc.” Quản gia bẩm.
“Ừm, nàng không ở đây cũng tốt.” Tấn vương nói.
“Đúng đấy, Vương Phi không ở đây cũng được, dù gì Vương gia cũng không phải lo lắng về chuyện những thị thiếp đấu đá trong phủ nữa.” Cũng không biết quản gia vô tình hay cố ý nói như vậy.
“Thật không? Ta đang tự hỏi tại sao chỉ trong vòng ba ngày thôi mà hai thị thiếp đã bị đuổi đi rồi. Hóa ra là Băng Nhi ghen tị, nữ nhân này thực sự không biết tốt xấu.” Tấn vương không ,hài lòng nói.
“Vương gia, cũng vì Vương Phi quá quan tâm ngài.”
“Rốt cuộc cũng chỉ là nữ nhi thứ, lên mặt cái gì chứ?”
Tấn vương ném loạn đồ vật xuống đất, hô lớn: “Các ngươi đều lui ra ngoài hết đi.”
Quản gia cầm bát ra ngoài, cũng thuận tiện đóng cửa lại.
Tấn vương nhắm mắt lại tựa hồ vẫn có thể nghe thấy mùi hương thơm toả ra từ trên người Tam phu nhân. Cũng không biết tại sao, mùi hương từ trên người Tam phu nhân lại khiến hắn có cảm giác như đã chinh phục được Bàng Lạc Tuyết vậy. Cảm giác này rất kỳ diệu, đặc biệt là khi Tấn vương biết được trong chén canh không chỉ đơn thuần có dược bổ, tự xác định hay là do Tam phu nhân ở cùng Bàng Lạc Tuyết lâu ngày nên có hương thơm giống vậy?
Mấy ngày nay Bàng Lạc Băng vẫn ở lại phủ Bàng Quốc Công, một phần là vì muốn chịu tang Bàng Quốc Công, một phần khác là vì nhìn thấy thái độ lạnh nhạt của Bàng Lạc Tuyết lúc này. Chỉ sợ sau này đối với những tin tức nội bộ trong phủ, nàng muốn biết cũng đừng hòng biết được.
Đến thời điểm Bàng Lạc Tuyết biết được sự thật do quản gia bẩm tấu thì khóe miệng nhếch lên, nhìn Bàng Lạc Băng vẫn quỳ gối trong linh đường, ánh mắt khó chịu không hài lòng.
“Hãy gọi Thích Dao đến đây, ta không muốn nhìn thấy ba người này nữa.” Bàng Lạc Tuyết nói.
“Vâng, lâu chủ Thích Dao đã sai quản gia đi làm việc rồi, còn có hôm qua lão phu nhân Vương gia vừa mới qua đời vì bệnh, nghe nói là bị ái thiếp bên cạnh Vương hầu gia chọc cho tức chết. Hôm nay tướng quân Vương Nam muốn giết người ái thiếp kia nhưng lại bị Vương hầu gia ngăn cản. Cuối cùng hắn giết luôn Vương hầu gia.” Thương Dực nhỏ giọng nói.
“Ừm, hãy đưa cô nương đó đi thôi, tạm thời đừng để nàng lộ diện.”
“Tiểu thư yên tâm, đã đưa nàng đi rồi. Chỉ là người của Vương gia Vương Nam đã bị giam, nên Vương gia làm náo loạn ở Thuý Vi lâu nhưng đã bị thuộc hạ phái người đuổi ra ngoài.”
“Làm rất tốt.”
“Tiểu thư, còn những người khác?”
“Giết, không giữ lại ai.” Bàng Lạc Tuyết nói.
“Người ở biệt viện nói rằng bọn họ đã thiếu kiên nhẫn hầu hạ đại tiểu thư kia rồi.”
“Đêm nay ta sẽ đưa nàng rời khỏi đây. Lúc trước nhị phu nhân được Vương gia mang về nên xem ra hiện tại cuộc sống nàng cũng không tồi.”
Bàng Lạc Tuyết nhìn xuống tay mình: “Cũng đã đến lúc cho mẫu tử bọn họ gặp lại nhau.”
“Thuộc hạ đã rõ, còn mấy ngày nay, Tấn vương đã lấy biết bao nhiêu nước mắt của Tam phu nhân rồi.”
“Yên tâm, thời gian cũng không còn dài, bọn họ chỉ có thể ở Địa phủ đánh mã điếu mà thôi.”
“... ... ... .” Sau đó Thương Dực cũng không nói gì nữa.