Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 334: Chương 334: Đột nhiên có tin dữ




Nhược Phương ở một bên nói: “Vương phi đã đi rất lâu rồi nhưng đến bây giờ vẫn chưa về, không lẽ hoàng thượng có chuyện gì muốn giao cho vương phi sao?”

Hoàng Hậu cười cười “Mới vừa rồi con còn không vui vì chuyện Vương phi tức giận với Chu ma ma, bây giờ lại bắt đầu lo lắng như vậy à.”

Triệu Chính Dương bối rối gãi đầu.

“Tuyết nhi là một đứa trẻ tốt, thế nhưng con cũng nên biết, nha đầu này rất có chủ kiến, con phải biết nên làm như thế nào cho phải.”

Hoàng Hậu đặt một quân cờ trắng lên bàn cờ nói: “Khi đánh cờ mà lại không chuyên tâm, Chính Dương, con thua rồi.

Triệu Chính Dương đặt quân cờ qua một bên: “Nhi tử nhận thua.”

“Không phải là con muốn thua, mà là tâm trí của con không ở nơi này, đi đi, đi xem xem tại sao đến giờ Tuyết nhi vẫn chưa trở lại, sau đó các con cũng trở về phủ đi, Mẫu Hậu mệt mỏi rồi, sẽ không giữ phu thê hai người ở lại ăn cơm đâu.”

Hoàng Hậu lấy tay đỡ trán, gần đây nàng luôn cảm thấy thân thể rất mệt mỏi.

“Mẫu Hậu cũng phải giữ gìn sức khỏe thật tốt.”

“Được rồi, con yên tâm, Mẫu Hậu tự biết chăm sóc bản thân, con trở về đi, đối xử với Tuyết nhi tốt một chút.”

Hoàng Hậu khoát khoát tay.

Nhược Phương lo lắng. “Nương nương, ngài có muốn gọi thái y tới xem một chút hay không.”

“Không cần, Bổn cung mệt mỏi rồi, Bổn cung muốn nghỉ ngơi.”

Hoàng Hậu khoát khoát tay.

“Chính Dương xin cáo lui.”

“Đi đi.”

Bên kia Bàng Lạc Tuyết đi theo Vương công công tới cửa cung .

“Dự Vương phi, lão nô chỉ có thể đưa ngài tới đây, phía trước chính là điện Thần Hi rồi.”

“Đa tạ công công, Bổn cung mệt rồi, làm phiền công công chuyển lời tới Hoàng Hậu và Dự Vương một tiếng giúp ta.”

Bàng Lạc Tuyết nói.

“Lão nô tuân chỉ.”

Vương công công nói.

Bàng Lạc Tuyết chậm rãi bước đi trong hoàng cung, trời đã vào đông, khắp nơi đều hiu quạnh, chỉ có hoàng cung vẫn là phồn hoa, náo nhiệt.

Xe ngựa của phủ Dự vương đỗ ở bên ngoài, gia nhân nhìn thấy chỉ có một mình Dự Vương phi liền hỏi: “Nương nương, Vương gia đâu rồi?”

“Vương gia muốn dùng bữa cùng Hoàng Hậu, Bổn cung mệt mỏi nên về trước.”

“Vâng, Vương phi.”

Phủ Dự vương.

Bàng Lạc Tuyết nhìn chữ hỷ đỏ dán trên tường, trong mắt nàng bỗng trở nên cực kỳ chói mắt, ông trời rất công bằng. Mặc dù ngài cho nàng cơ hội sống lại, nhưng lại bắt nàng trả nợ.

“Vương phi, ngài đã trở về.”

Tử Quyên nhìn Bàng Lạc Tuyết nói.

“Tử Quyên tới thay y phục giúp ta, tìm một bộ y phục trắng, chúng ta trở về nhà.”

“Tiểu thư. Người muốn về đâu?”

Tử Quyên khó tin nhìn Bàng Lạc Tuyết.

“Về nhà của chúng ta, ở chỗ này, dù chỉ một khắc ta cũng không muốn sống ở chỗ này nữa.”

Bàng Lạc Tuyết hung hăng rút cây trâm trên đầu ra, mái tóc đen chảy xuống như thác nước.

“Tiểu thư, nô tỳ sẽ đi chuẩn bị ngay.”

Tử Quyên nói.

Trên đầu Bàng Lạc Tuyết cài một cây trâm gỗ khắc hoa, trên mi tâm vẽ một bông hoa nhỏ, mày ngài sắc sảo, quần dài dùng chỉ bạc thêu lên những đóa hoa nhài, màu vàng tao nhã mà không tầm thường, nhàn nhạt, u nhã. Bên hông thắt nơ bướm, càng lộ rõ vẻ lộng lẫy, cầm lấy một cây trâm hồ điệp vàng, suy nghĩ một chút, rồi lại đặt xuống, lấy từ trong hộp ra một cây trâm Phi Điệp Hắc Tuyết khắc hoa màu xanh, cài vào búi tóc một cây trâm phù dung đính chuỗi hạt, một cây trâm khảm hoa thược dược trắng, búi một búi tóc đơn giản, dùng một dải lụa xanh thượng đẳng cột lại, đeo lên khuyên tai hoa nhài. Làn váy nhàn nhạt tôn lên hoa văn hoa nhài, tay áo rộng làm nổi bật dáng người thướt tha, khói xanh lượn lờ, nước chảy róc rách, chỉ một cái nhăn mày, một tiếng cười cũng khiến người ta khuynh tâm, khuyên tai hoa nhài tỏa sáng lấp lánh dưới ánh nắng, dải lạu thượng đẳng màu xanh như ẩn như hiện, dịu dàng cười chúm chím, ngửa mặt nhìn lên bầu trời, cảnh xuân phơi phới . Vứt bỏ tạp niệm, hung ác nắm chặt bình sứ đỏ.

“Chúng ta đi!”

Bàng Lạc Tuyết nói.

“Vâng, tiểu thư.

Bàng Lạc Tuyết vừa bước ra khỏi cửa, Triệu Chính Dương lo lắng bước tới nhìn Bàng Lạc Tuyết một thân áo lụa trắng, trong lòng cũng có chút không vui.

“Nàng đã đi đâu vậy, tại sao trở về cũng không nói một tiếng, cũng không đợi ta.”

Triệu Chính Dương không vui nhìn Bàng Lạc Tuyết: “Tại sao nàng lại mặc y phục trắng như vậy.”

Bàng Lạc Tuyết ngẩng mặt lên, ánh mắt lạnh như băng.

“Nàng làm sao vậy?”

Triệu Chính Dương nhỏ giọng nói.

Bàng Lạc Tuyết cười nhạt hai tiếng: “Phụ hoàng của chàng, Mẫu Hậu của chàng đều không muốn ta sinh hài tử, họ ban cho ta bát canh nấu với hồng hoa, thậm chí phụ hoàng của chàng còn muốn ta ngày nào cũng phải uống, Triệu Chính Dương, chàng khiến ta rất thất vọng.”

Bàng Lạc Tuyết hất tay Triệu Chính Dương ra, dẫn theo Tử quyên rời đi.

Phù Thủy nhìn gương mặt trắng bệch của Triệu Chính Dương lo lắng nói: “Vương gia, Vương gia, Vương phi đi rồi, ngài có muốn đuổi theo hay không, ngày hôm nay mới là ngày đầu tiên sau lễ thành hôn. Ba ngày sau mới lại mặt, đây là quy tắc.”

Trong lòng Triệu Chính Dương rét lạnh, hồng hoa, hồng hoa, đây chẳng phải là vị thuốc khiến nữ tử không thể nào có thai sao, phụ hoàng muốn làm cái gì vậy?

“Đi, theo ta.”

Triệu Chính Dương nhanh chóng dắt ngựa, tung người lên ngựa.

Phù Thủy thở dài một tiếng.

Bàng Lạc Tuyết trở về Phủ Bàng Quốc Công, nhìn khắp nơi đều treo lụa trắng, trong lòng rét lạnh, ý của Vũ Dương là thân thể Bàng Quốc Công rất yếu, sao lại thế này, sao lại thế này, vành mắt Bàng Lạc Tuyết đỏ lên.

Tử Quyên cũng ý thức được sự tình không bình thường, thanh âm có chút run rẩy: “Tiểu thư, có khi nào...”

“Sẽ không, mau đi nhanh lên.”

Bàng Lạc Tuyết lạnh giọng ngắt lời: “Không cho phép ngươi nói bậy.”

“Mở cửa.”

“Tiểu thư, sao ngài lại trở về, lão gia, lão gia đi rồi.”

Chỉ một câu nói cũng đủ khiến Bàng Lạc Tuyết đứng không vững.

Tử Quyên tiến lên đỡ Bàng Lạc Tuyết .

“Tiểu thư, tiểu thư. Ngài phải giữ gìn thân thể.”

Tử Quyên nhỏ giọng nói.

“Tử quyên dìu ta đi.”

Bàng Lạc Tuyết chua xót, càng đi vào bên trong, tiếng khóc càng lúc càng lớn.

“Tiểu thư, tiểu thư đã trở về.”

Nha hoàn nói.

Dương thị vốn đang quỳ ở linh đường không thể tưởng tượng nổi quay đầu nhìn Bàng Lạc Tuyết.

“Tuyết nhi, sao con lại trở về? Là ai nói cho con biết.”

Dương thị tức giận nói.

Bàng Lạc Tuyết nhìn đôi mắt sung đỏ của Dương thị, vô cùng đau xót.

“Ba ngày sau khi kết hôn mới có thể trở về nhà, quy củ này lẽ nào con đã quên rồi sao?”

Dương thị vừa nói vừa chảy nước mắt.

“Vì sao? Không phải là sức khỏe của phụ thân đã ổn định rồi sao, vì sao lại thành ra thế này.”

Bàng Lạc Tuyết không ngốc, Dương thị lại càng không ngốc, Dương thị vẫy tay ra hiệu cho hạ nhân: “Các ngươi đi ra ngoài trước đi.”

Bàng Lạc Tuyết nhìn quan tài trước mặt, nước mắt cứ thế chảy xuống. Nàng không nhìn thấy Bàng Sách và công chúa Trường Nhạc.

“Ca ca và tẩu tử của con đâu rồi?”

Lẽ ra lúc này Bàng Sách và công chúa Trường Nhạc nên ở đây mới phải.

“Hôm qua sau khi biết chuyện này, tổ mẫu của con hôn mê bất tỉnh, đến bây giờ cũng chưa tỉnh, ca ca và tẩu tử của con đều ở đó, con mau tới nhìn phụ thân con đi, ta luôn cảm thấy có gì đó rất kỳ lạ, tuy là thân thể quốc công gia trúng độc, thế nhưng vẫn luôn ổn định, thế nhưng tối hôm qua đột nhiên lại nôn ra một bãi máu đen, ngự y còn chưa tới, phụ thân con đã qua đời rồi.”

“Máu đen?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.