Bàng Quốc Công dẫn theo người của Vương gia đi tới Tịnh Viên, từ sâu bên trong truyền đến một tia thanh âm khó nghe, sắc mặt Bàng Quốc Công và Vương gia rất khó coi.
Bàng Quốc Công tiến lên đẩy cửa, liền thấy Vương Nhược Sênh cũng chính là người đã từng là Nhị phu nhân toàn thân không một mảnh vải nằm dưới hai thị vệ, đỏ bừng mắt tức giận.
“Lớn mật, ngươi là đồ không biết kiểm điểm, chẳng trách Bàng Lạc Vũ lại trở thành như thế, xem ra đều là chuyện tốt của ngươi.”
Đại phu nhân ở một bên đỡ Bàng Quốc Công: “Lão gia bớt giận.”
Lão phu nhân Vương gia nhìn nữ nhi của mình bây giờ trở thành thế này, cũng vô cùng kinh ngạc, gương mặt đỏ bừng vì tức giận: “Đứa nghiệp chướng này còn không mau đứng lên.”
Nhưng dường như Vương Nhược Sênh không nghe thấy gì, vẫn nằm ở trên giường như cũ.
Đại phu nhân cười cười, Tam phu nhân rất thức thời, nàng ta biết chuyện này phải nên làm như thế nào. Trên thực tế, Đại phu nhân đã sớm thấy Tam phu nhân nói chuyện với nữ nhi của nàng, hiện tại đã thành thị thiếp của Tấn vương gia, nếu như nàng ta đã nghĩ ra được, nàng ta hẳn đã hiểu rõ mình phải nên làm như thế nào. Tam phu nhân nhận thuốc Đại phu nhân cho, mỗi ngày đều hạ một chút dược vào đồ ăn của Nhị phu nhân, không nghĩ thuốc lại hiệu quả như vậy.
Lão phu nhân tỉnh táo lại, nhìn nữ nhi của mình căn bản cũng không nghe thấy mình, bắt đầu nổi giận, giơ gậy lên đánh tới. Hai thị vệ nhìn sắc mặt Bàng Quốc Công, lại được Đại phu nhân ra hiệu nên đã sớm quỳ xuống một bên.
Bàng Quốc Công tức giận nói không nên lời, Vương Nam tiến lên giữ lấy Bàng Quốc Công nói: “Quốc công gia bớt giận, nhìn tình hình này, xem ra nhất định là cô cô bị người ta bỏ thuốc.”
Bàng Quốc Công và lão phu nhân nhìn thoáng qua cũng hiểu được có điểm không thích hợp, Vương Nhược Sênh này không có lá gan lớn như vậy, mà lại ở ngay trước mặt bọn họ, làm chuyện như vậy.”
“Là ai dám hại nữ nhi của ta như thế.”
Tuy lão phu nhân nói như vậy, thế nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào Đại phu nhân, Đại phu nhân làm gì có tâm tư phản ứng lại với lão thái bà này, tâm tư của nàng đều đặt trên người Bàng Quốc Công, bởi vì Bàng Quốc Công bị chuyện này kích thích, hô hấp càng ngày càng không ổn định.
Lão phu nhân thấy đại phu nhân căn bản cũng không nhìn nàng càng thêm tin tưởng rằng chính nàng ra tay, lúc này liền nói với Đại phu nhân và Bàng Quốc Công rằng: “Ta muốn đưa nữ nhi của ta trở về.”
Lúc này Đại phu nhân mới ngẩng đầu. : “Lão phu nhân, ta kính trọng trưởng bối là ngươi, thế nhưng phủ Quốc công có quy củ của phủ Quốc công. Lão phu nhân, nơi này cũng không phải là Hầu phủ của ngươi, ngươi không thể muốn thế nào thì được thế đó.”
Sắc mặt Bàng Quốc Công cũng trở nên không tốt.
Lão phu nhân tiến lên nhặt y phục trên mặt đất đắp lên người Vương Nhược Sênh. Nhìn Bàng Quốc Công: “Nữ nhi của ta gả đến Phủ Bàng Quốc Công các ngươi, ngươi xem xem nàng bị đối xử như thế nào, nàng bị ngươi nhốt vào Tịnh Viên, ta tin quốc công gia cũng sẽ không tính toán chuyện thả nàng đi. Chi bằng coi như là nể mặt lão thân, tha cho nàng một con đường sống.”
Dương thị nhìn lão phu nhân âm thầm nói: “Lão bà kia cũng không ngốc, lại còn biết lấy lui làm tiến.”
Bàng Quốc Công nhìn lão phu nhân nước mắt chảy ròng, thở dài một hơi.
Đại phu nhân nhìn Bàng Quốc Công, biết Bàng Quốc Công vẫn còn một chút lòng thương hại đối với nữ nhân này.
“Lão gia, chi bằng cứ thả cho nàng trở về đi.”
Đại phu nhân nhìn cặp mắt lão phu nhân đỏ bừng vì khóc.
Lão phu nhân vô cùng kinh ngạc nhìn Đại phu nhân, thế nhưng cơ hội này không phải lúc nào cũng có, lập tức hướng về phía Vương Nam nói: “Mau mau đỡ cô cô của ngươi đi.”
Vương Nam gật đầu.
Bàng Quốc Công nhìn Vương gia dẫn Vương Nhược Sênh đi, trong lòng cũng thở một hơi.
“Phu nhân, cám ơn ngươi.”
Bàng Quốc Công nói.
“Lão gia. Chúng ta đều là người một nhà, tâm tư của lão gia làm sao ta lại không biết, không có việc gì, yên tâm đi, Nhị muội muội đi cũng tốt.”
Bàng Quốc Công gật đầu, đặt tay lên ngực mình nói: “Không biết vì sao, bây giờ ngực của ta càng ngày càng đau.”
Dương thị nhìn sắc mặt của Bàng Quốc Công càng ngày càng trở nên không tốt, lo lắng nói: “Lão gia, người khó chịu chỗ nào?”
“Lão gia? Lão gia? Người làm sao vậy, người đâu, nhanh lên một chút, đỡ Bàng Quốc Công trở về.”
“Vâng. Phu nhân.”
Bọn hạ nhân vội vàng đỡ Bàng Quốc Công trở về.
Trong yến hội, Bàng Lạc Tuyết nhìn về phía Tịnh Viên, không biết tại sao trong lòng cảm thấy có chút bất an.
“Muội muội, muội đang nhìn cái gì vậy?”
Bàng Sách ôm tiểu tứ tử ở một bên nhìn Bàng Lạc Tuyết cau mày, không hề giống dáng vè một người trong ngày sinh nhật.
“Không có việc gì. Chỉ là thấy phụ thân, mẫu thân đi lâu như vậy mà vẫn chưa về. Có chút bận tâm mà thôi, còn huynh đang chơi cái gì mà lại đỏ mặt thế này.
Bàng Lạc Tuyết nói không sai, khuôn mặt tiểu tứ tử hồng hồng, mặt của Bàng Sách cũng hồng hồng.
“Người gặp chuyện tốt tinh thần thoải mái nha. Vừa rồi tiểu tứ tử cũng biết thêm không ít người. Muội cũng không cần quá lo lắng, hôm nay là sinh nhật muội, đương nhiên phải thật vui vẻ, muội chẳng qua cũng chỉ là một tiểu nha đầu, làm sao cứ giống một lão thái thái 70 – 80 tuổi thế.”
Bàng Lạc Tuyết tự giễu cười cười: “E rằng ta thật sự chính là 70 - 80 rồi.”
Bàng Sách giả vờ hoảng sợ: “Chẳng phải là ta đây đang ở cùng với một lão vu bà 70 – 80 tuổi ư, thực sự là dọa người, được rồi lão vu bà, làm sao muội có thể bảo dưỡng tốt như thế, dạy chúng ta một chút đi.”
Tiểu tứ tử cũng ở một bên cười khanh khách, ngày hôm nay hắn gặp được rất nhiều bằng hữu, trong đó có một cô bé, khi cười rộ lên nhìn rất giống Bàng Lạc Tuyết.
Bàng Lạc Tuyết không thèm để ý đến hai người không đứng đắn này, nhéo mặt tiểu tứ tử nói: “Ta không muốn người khác nói cái gì ngươi liền tin tưởng cái đó. Phải biết rằng ngay từ đầu bọn họ cũng không thèm để ý đến ngươi, phụ thân truyền tước vị quốc công gia cho ngươi, phụ mẫu của bọn họ cũng chỉ ngầm cho phép các ngươi được chơi chung đùa giỡn, phải biết rằng nếu ngươi không có cái tước vị này, bọn họ còn nguyện ý đi chơi cùng với ngươi sao?”
Tiểu tứ tử vốn đang cao hứng, nghe được câu này cả người ỉu xìu giống như củ cải trắng cả người trở nên buồn bã.
“Muội xem xem, chuyện gì muội cũng dạy cho hắn, tiểu gia hỏa này thật vất vả mới có mấy người bằng hữu có thể nói chuyện cùng nhau, quên đi thế giới của người lớn rất phức tạp, nhưng tiểu hài tử có thể có ý đồ xấu gì chứ, muội cứ lo bò trắng răng.” Bàng Sách nói.
Bàng Lạc Tuyết nhíu mày: “Ai biết chứ, dù sao hài tử cũng giống như một chiếc gương phản chiếu lại phụ thân mẹ chúng, huynh cứ nhìn Vương Việt sẽ biết.”
Bàng Sách nhíu mày: “Vương Việt là Vương Việt, không cần để ý đến hắn, tiểu hài tử bây giờ vẫn rất đơn thuần, ngày hôm nay có một tiểu nha đầu cho tiểu tứ tử một cái tiểu hà bao, nhìn cũng rất đẹp. Tiểu tứ tử còn không mau lấy ra cho tỷ tỷ ngươi ngắm.”
Gương mặt tiểu tứ tử ửng hồng lấy từ trong ngực của mình ra, đây là tiểu nha đầu cho hắn, cái này là một món lễ vật hắn được nhận, cho nên hắn rất dụng tâm đặt ở trong ngực của mình chỉ sợ làm hư.
Bàng Lạc Tuyết đưa tay ra nhận, nhìn một chút, tay nghề này không tồi đâu, vừa định hỏi một chút xem tiểu nha đầu đó là ai, Vương Nam đã đi tới trước mặt Bàng Lạc Tuyết nói: “Nhị phu nhân đã được Vương gia chúng ta đón đi. Chuyện này Đại phu nhân đã đồng ý, chẳng qua ngươi yên tâm, mẹ con các ngươi làm cái gì ngươi rõ ràng nhất, cẩn thận báo ứng sẽ tới.”
Vương Nam nhếch miệng cười.
Bàng Lạc Tuyết nhìn bóng lưng Vương Nam đi xa, cảm giác bất an lại xuất hiện.
“Không xong, không xong, lão gia đã xảy ra chuyện.”
Hà bao trong tay Bàng Lạc Tuyết rơi trên mặt đất, mặt trên thêu một gốc cây trúc đón gió, lá trúc ở trong gió bay bay...