Một tháng sau
Bàng Lạc Tuyết đã dần hồi phục, Sở Mộc Dương cũng đã thay đổi phương pháp điều trị cho nàng. Còn Dương thị dường như đang phẫn hận vì không thể tự mình nấu những món mà Bàng Lạc Tuyết thích ăn ngay khi nàng tỉnh lại nên ra sức bồi bổ cho nàng. Mà giờ đây trong lòng Bàng Lạc Tuyết cũng lo lắng vì nếu cứ như vậy nàng cũng sẽ trở nên béo ú.
Bàng Lạc Tuyết biết việc nàng trúng độc lần này khiến mọi người cực khổ không ít nên nàng nghĩ mình cũng nên hậu tạ ba người bọn họ bằng cách thuận theo ý họ.
Lúc này Hoàng hậu đang bị giam trong cung. Tuy Triệu Chính Dương đã nhiều lần đến cầu khẩn nhưng Hoàng Đế đều tránh gặp mặt. Việc này càng khiến mối quan hệ giữa phụ thân và nhi tử bọn họ càng thêm xa cách.
Bàng Lạc Tuyết thấy Triệu Chính Dương sầu não uất ức, lại nghe thám tử trong cung đến bẩm báo mới biết chuyện hoàng hậu đang bị giam trong cung. Bởi vì hoàng hậu dụng hình với phi tử trong lãnh cung bên khiến Hoàng Đế giận dữ. Nhưng hắn cũng nể tình Hoàng hậu đang mang cốt nhục của mình mà khai ân, chỉ nhốt Hoàng hậu trong lãnh cung thôi.
Khí trời vào tháng mười chuyển sang ấm dần, Bàng Lạc Tuyết cũng khoác cẩm y mùa thu đi dạo, Đại phu nhân vốn cũng không yên lòng nàng ra ngoài một mình chỉ với chiếc áo khoác mỏng manh như vậy nhưng vì thấy nàng kiên quyết nên Đại phu nhân cũng thôi.
Bàng Lạc Tuyết vừa bước ra ngoài, mạnh mẽ hít thở khí trời, trong lòng sảng khoái thét lớn: “Bàng Lạc Tuyết ta, rốt cục cũng được ra ngoài rồi.”
“Tiểu thư, tỷ tỷ Dao nói, phải để nàng nghỉ ngơi trên giường. Nếu nàng ấy biết tiểu thư ra ngoài như thế này, chắc chắn nàng sẽ đánh gãy chân nô tỳ.” Liên Diệp nhắm mắt dũng cảm nói.
Khóe miệng Bàng Lạc Tuyết giật giật, đúng là Thích Dao có thể nói lời này.
“Biết rồi, ta đã nằm trên giường một tháng, bệnh cũng sớm khỏi rồi. Nếu ta cứ nằm mãi trên giường, ta cũng cảm thấy mệt mỏi. Có lẽ mấy ngày nữa thân thể tiểu thư nhà các người cũng sớm khoẻ lại thôi.” Bàng Lạc Tuyết xoa xoa khuôn mặt của Liên Diệp.
“Tiểu thư, phu nhân cũng nói rồi, vừa nãy nhà bếp có nấu canh ngân nhĩ bổ dưỡng, nô tỳ thấy canh đó cũng ngọt. Đợi lát nữa, tiểu thư cũng nếm thử một chút.” Liên Diệp nói xong, liền che miệng cười.
Khoé miệng Bàng Lạc Tuyết nhếch lên nói: “Mẫu thân thực là, mấy ngày nay người cứ đem thức ăn bổ dưỡng sang cho ta. Hiện giờ ta thực sự ăn không nổi nữa, hôm qua còn mơ thấy mình biến thành lão Trư Bát Giới rồi.”
“(*^__^*) hì hì... . Tiểu thư. Tỷ tỷ Dao và công chúa Trường Nhạc cũng đưa tới không ít đồ bổ, phu nhân còn đang nghiên cứu thực đơn mỗi ngày cho tiểu thư đó.” Liên Ngẫu nhìn thấy Liên Diệp đang đứng trò chuyện với Bàng Lạc Tuyết thì nàng cũng không nhịn được nên mở miệng.
Lỡ một bước chân thành thiên cổ hận(*). Lần này Bàng Lạc Tuyết thực sự suy sụp, mọi người thật sự muốn nàng chết no rồi đây.
(*) 一 失 足 成 千 古 恨
再 回 頭 是 百 年 基
Phiên âm:
Nhất thất túc thành thiên cổ hận
Tái hồi đầu thị bách niên cơ
Dịch thơ:
Một bước sa chân hận thành muôn thuở
Ngoái đầu nhìn lại thân đã trăm năm.
Hai câu này đã đi vào văn học cổ Trung Hoa như một điển cố (allusion), có ý nói khi ai đó mắc phải một sai lầm nào đó trong cuộc đời thì không thể quay đầu lại được.
“Đi thôi, ta muốn ngắm phong cảnh thiên nhiên, trời xanh nước biếc. Đã lâu không đi tản bộ, trong người cũng cảm thấy bức bối. Các ngươi mau chuẩn bị xe ngựa cho ta.”
Bàng Lạc Tuyết có cảm giác nếu mình không đi thì Dương thị sẽ tiếp tục mang thêm thức ăn bổ dưỡng cho nàng.
Liên Diệp và Liên Ngẫu liếc mắt nhìn nhau. Hai người che miệng cười khúc khích và đi chuẩn bị xe ngựa.
Thính Vũ Hiên
Bàng Lạc Vũ từ khi bị đày đến Từ đường, nàng cũng không dám đi đến Lạc Tuyết các để chuốc thêm phiền toái cho chính mình.
Lại nói, Nhị phu nhân quỳ mấy ngày mới được Dương thị buông tha, nàng cũng không dám ra ngoài vì sợ Dương thị nhìn thấy mình sẽ thêm phiền. Mà bên cạnh đó, lúc này cả gia tộc Bàng quốc Công cũng đang vui vẻ vì Bàng Lạc Tuyết đã qua khỏi cơn nguy hiểm. Nhị phu nhân cũng không muốn làm mọi người mất vui.
“Cúc Thanh, ngươi chạy đi đâu rồi?” Bàng Lạc Vũ vừa đẩy chiếc mặt nạ đã bị thối rữa ném xuống đất vừa thét to.
Cúc Thanh vội vàng chạy ra, nhỏ giọng nói: “Đại tiểu thư, Nhị phu nhân sai nô tỳ đi lấy vải gấm cho người.”
Cúc Thanh nhìn Bàng Lạc Vũ có chút kinh hãi nhưng nàng cũng không dám lên tiếng. Từ khi Nhị tiểu thư tỉnh lại, tính khí của Đại tiểu thư càng ngày càng mất khống chế. Hễ nàng nói sai một câu thì liền bị đánh mấy trăm đại bản. Dĩ nhiên nàng vẫn có thể chịu đựng được, thế nhưng thân thể nữ nhi vốn yếu đuối cũng không thể ngày nào cũng bị đánh như vậy. Trong tháng này, nàng cũng đã suýt chết ba lần, nếu không nhờ Nhị phu nhân kịp thời ngăn cản thì có lẽ nàng sớm đã thành người thiên cổ. Giờ đây, trong Thính Vũ Hiên này, không khí bao trùm là sự yên lặng đến đáng sợ, không ai dám mở miệng nói một câu nào, trong lòng lo sợ tâm tình Đại tiểu thư không vui sẽ sai người đánh họ đến gần chết.
“Không ngờ mẫu thân lại sai ngươi đi lấy những mớ vải vóc tầm thường kia. Những thứ đó có gì quý giá chứ? Ngược lại, ta lại muốn những vải vóc được lấy từ trong cung ra, sao họ lại không dâng lên cho ta nhỉ?” Bàng Lạc Vũ vẫy cây quạt, những mảng thịt thối rữa trên mặt nàng kết hợp với khí trời oi bức toả ra một mùi thối tha tanh nồng khiến người khác không dám tiến đến gần.
Cúc Thanh nhát gan lại ngẩng đầu nhìn vào ánh mắt Bàng Lạc Vũ đang nhìn chằm chằm vào mình. Nàng biết mình tránh không thoát nên cúi đầu không dám nhìn vào khuôn mặt Bàng Lạc Vũ.
Bàng Lạc Vũ lạnh lùng rên một tiếng: “Sao vậy? Sao ngươi lại sợ sệt khi nhìn vào khuôn mặt của bổn tiểu thư như vậy? Hay là các ngươi nhìn không quen khuôn mặt này? Các ngươi chỉ quen nhìn thấy một cô nương có khuôn mặt trắng nõn tươi mát, làn da mịn màng, xinh đẹp như hoa thôi, đúng không?”
“Tiểu thư, tiểu thư, nô tỳ không dám, nô tỳ không dám!”
Cúc Thanh quỳ trên mặt đất, không dám thở mạnh một tiếng.
Bàng Lạc Vũ hừ lạnh. Dựa vào thủ đoạn của Bàng Lạc Vũ , nàng đã sớm lên kế hoạch sẵn cho Cúc Thanh rồi nhưng mẫu thân đã nói Cúc Thanh chính là nha đầu của mình, tương lai còn phải theo hầu hạ nàng trong Tấn Vương phủ. Nếu trong vương phủ có nạp thiếp thì nàng sẽ cất nhắc Cúc Thanh vào vị trí đó.
Bàng Lạc Vũ nắm tay mình lại. Nàng phải nhẫn nhịn, dù sao cũng chỉ có mình Cúc Thanh biết nàng đang mang mặt nạ da người. ,Huống chi nha đầu này rất sợ nàng, nàng lưu lại để lợi dụng, nói không chừng cũng còn có ích cho nàng.
“Đứng lên đi.” Bàng Lạc Vũ không mặn không nhạt liếc mắt nhìn Cúc Thanh.
“Tạ ơn tiểu thư.”
Cúc Thanh cũng nhanh chóng đứng dậy, lau mồ hôi trên trán, cẩn thận đứng bên cạnh Bàng Lạc Vũ.
Những vải vóc trong cung thì sao đây? Bàng Lạc Tuyết có thì nàng cũng có thể có.
“Thưa tiểu thư, Hoàng thượng đợi Nhị tiểu thư tỉnh lại sẽ sai quý phi nương nương đích thân mang những loại vải quý giá trong cung tới làm lễ vật chúc mừng Nhị tiểu thư được bình phục. Sau đó phu nhân sẽ sai người cho cất vào kho.”
Cúc Thanh trả lời cẩn thận từng li từng tí.
“Hừ! Con tiện nhân kia luôn có được những thứ tốt nhất. Tuyết Nhi thật phúc lớn mạng lớn, không những được mọi người thương yêu, cưng chìu mà còn được những thứ quý giá nhất trong cung. Còn bổn tiểu thư ở đây thật là đáng thương.” Bàng Lạc Vũ vừa vuốt khuôn mặt lồi lõm thối rữa của chính mình vừa than thở.
“Đại tiểu thư, tiểu thư cũng sắp kết hôn, nếu không phải Tuyết Nhi xảy ra chuyện thì mọi người chỉ quan tâm đến tiểu thư mà thôi. Lão gia có đưa đến một tráp lớn, bên trong chứa đầy hồng bảo thạch, là thứ mà tiểu thư thích nhất đấy. Nô tỳ thấy đó là thứ vô cùng quý báu. “
Cúc Thanh nói sang chuyện khác.
“Thật không? Phụ thân đúng là rất thương ta. Chờ đến sau khi phụ thân tặng ta thì ta sẽ lấy nó làm đồ trang sức trong hôn lễ của mình.”
“Phu nhân cũng nói như vậy, đây chính là đồ vật do chính lão gia tự mình chọn. Lúc đó, Nhị phu nhân đứng bên cạnh cũng rất hài lòng.”
Cúc Thanh tiếp tục nói theo Bàng Lạc Vũ.
“Mẫu thân ta đâu?” Bàng Lạc Vũ nhìn chung quanh. Từ bên trong phòng mình đi ra, nàng đeo mặt nạ da người lên để che bớt khuôn mặt thối nát của mình.