Bàng Lạc Tuyết đi suốt đêm trở về quý phủ Thích Dao, sau đó cũng không bước ra khỏi phủ lần nào.
“Tuyết Nhi, sao vậy?”
Bàng Lạc Tuyết lắc đầu: “Muội luôn cảm thấy có vấn đề gì đó sắp xảy ra.”
“Có việc gì lại khiến muội phiền lòng như thế. Những người đáng chết cũng đã chết gần hết rồi.”
Từ khi giết chết Tấn vương, Thích Dao hài lòng rất nhiều. Thêm vào đó, mối quan hệ giữa nàng và Lâm Thanh càng ngày càng tốt, hiện tại có thể nói là hà thôn phong đắc ý (tự thấy hết sức thoả mãn và thích thú vì đã được như ý).
Bàng Lạc Tuyết lắc đầu: “Tỷ phải giấu kỹ tấm địa đồ bảo tàng kia.”
Thích Dao gật gù: “Tấm địa đồ hiện đang ở trong hà bao (túi) của Tiểu Tứ tử, ai cũng sẽ không nghĩ tới một vật quan trọng như vậy lại ở trên người một hài tử.”
“Vậy thì tốt, còn phủ Tấn vương thế nào rồi?” Bàng Lạc Tuyết hỏi.
“Nghe Tấn vương phi nói rằng tam phu nhân không biết ăn phải thứ gì vẫn cứ luôn bị ốm nặng, ngày hôm trước đã đột ngột qua đời.”
“Hừ, xem ra tình cảm mẫu tử bọn họ chỉ có thế này thôi. Mẫu thân đoạt phu quân mình nên nàng ta cố ý làm ra những chuyện như vậy. Xem ra Bàng Lạc Băng thực sự lợi hại.” Bàng Lạc Tuyết dùng tay giữ lấy xiêm y nói.
“Tuyết rơi rồi, trời cũng đã trở lạnh, ie,n;da.n****Sóc***Là****Ta****lze.qu;ydo/nn.. muội cũng mặc thêm áo để giữ ấm cho thân thể.”
“Yên tâm, muội là người tập võ, chút xíu lạnh này đối với muội cũng không đáng kể. Người phải mặc thêm áo là tỷ mới đúng. Mấy ngày nữa muội dự định đi Bắc Yến quốc, ở phủ còn có nhiều đồ vật nên muốn trở về lấy. Bên kia, Thương Dực cũng đã chuẩn bị hết rồi, hiện tại chỉ cần khiến lão cáo già kia nhường vương vị là được.” Bàng Lạc Tuyết đưa tay đón nhận một mảnh hoa tuyết.
“Mà tỷ cũng không cần đi theo muội.” Bàng Lạc Tuyết nói.
“Tại sao?” Thích Dao không rõ hỏi.
“Tỷ và Lâm Thanh ở lại cùng nhau du ngoạn sơn thuỷ, cũng nhanh chóng thành thân thôi. Lâm Thanh là người tốt.” Lời nói của Bàng Lạc Tuyết có ý vị sâu xa.
“Tuyết Nhi, muội không cần làm thế, tỷ không yên tâm để muội đi ra ngoài một mình. Dự vương cũng rất lo lắng cho muội, mấy ngày trước còn hỏi thăm tỷ rằng muội đang ở đâu.”
“Không sao, hắn cũng sẽ không vào được nơi này. Đúng rồi, muội đang nghĩ cách để làm lớn chuyện với Tấn Vương Phi kia, muội cũng đã thiếu kiên nhẫn, không còn muốn gặp nàng ta nữa.”
“Muội yên tâm, ngày mai muội sẽ được như ý. Mà dường như muội cũng mệt mỏi rồi. Ngủ sớm đi.”
Thích Dao tự mình đắp chăn cho Bàng Lạc Tuyết, nhìn nàng ngủ ngon rồi mới đi ra ngoài.
“Chủ nhân, nhị tiểu thư ngủ rồi?”
Người nữ tử vừa mới xuất hiện cũng chính là người thị thiếp lúc trước bị Bàng Lạc Băng hạ độc chết ở Tấn vương phủ.
“Ừm. Tuyết Nhi cũng đã ngủ, ngày mai mấy người các ngươi hãy đến huyện nha kiện cáo Bàng Lạc Băng. Dù bằng cách nào cũng phải làm cho nàng chết không yên ổn.”
“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.”
... ... ... ... ... ... ... ... ... . . . .
Tấn vương phủ.
Bàng Lạc Băng nhìn đám nha hoàn đang run lẩy bẩy quỳ trên mặt đất.
Bàng Lạc Băng cầm hoa quả chậm rãi ăn, trong lòng không cam nói: “Mấy thứ tiện nhân lại dám ở sau lưng nhục mạ ta, thực sự không biết trời cao đất rộng là gì.”
Bọn nha hoàn quỳ trên mặt đất cũng không dám nói lời nào, mấy người bọn họ vốn là nha hoàn hầu hạ cho tam phu nhân. Hiện tại tam phu nhân cũng đã chết rồi nhưng Tấn vương phi lại đem tất cả tội danh đổ hết trên đầu bọn họ.
“Tâu Vương Phi, có chuyện chẳng lành, người của Đại Lý Tự(*) đến.” Quản gia nhỏ giọng nói.
(*)Đại lý tự (大理寺, Court of Judicial Review) là một trong 6 tự trong quan chế Lục tự. Đại lý tự là cơ quan có nhiệm vụ xét lại những án nặng đã xử rồi, như án về tử tội hay tội lưu rồi gởi kết quả cuộc điều tra qua bộ Hình để đệ tâu lên vua xin quyết định.
“Có chuyện gì? Sợ cái gì? Người của Đại Lý Tự đến làm gì, Bổn cung với bọn hắn lại không có giao tình gì.”
“Tấn vương phi, tuy ngươi và bản quan không có giao tình gì, thế nhưng có một số việc ta cũng muốn lãnh giáo một chút với Tấn vương phi.” Người của Đại Lý Tự chính là Thượng Quan Vân Khuyết nói.
“To gan, người của Đại Lý Tự lại dám xông vào Tấn vương phủ.” Bàng Lạc Băng ngồi dậy, mày liễu dựng thẳng, bộ mặt hết sức hung hăng ngang tàng.
“Vậy mong Tấn vương phi thứ tội. Hôm nay có người tố cáo ngự trạng, lần này sợ là Tấn vương phi phải đi theo bổn quan một chuyến nhưng Tấn vương phi cứ yên tâm, thiên lao từ trước đến giờ vốn rất sạch sẽ. Điểm này Tấn vương phi có thể yên tâm.”
“Dẫn đi!”
“Ngươi…” Bàng Lạc Băng chỉ vào Thượng Quan Vân Khuyết nói.
“Tấn vương phi, không nên làm khó dễ thần, nếu không đừng trách thần vô lễ.” Thượng Quan Vân Khuyết nói.
“Vậy ta có thể nói hai câu với tỳ nữ của ta được chứ?”
“Tấn vương phi nhanh lên thôi, sau đó chắc Tấn vương phi sẽ thật sự biệt lập trong nhà lao rồi.” Thượng Quan Vân Khuyết không nhịn được nói.
“Thả nàng ra!” Thượng Quan Vân Khuyết lại chậm rãi nói.
Bàng Lạc Băng lườm một cái nói: “Tiểu Ngọc, tới đây.” Tiểu Ngọc ngoan ngoãn đến trước mặt nàng.
“Ngươi đến một nơi tìm nhị tỷ tỷ, nói tỷ cứu ta, có nghe không?” Bàng Lạc Băng không chắc chắn Bàng Lạc Tuyết đang ở đâu. Tiểu Ngọc sẽ tìm hiểu giúp nàng.
“Vương Phi nếu không tìm được nhị tiểu thư thì sao đây?” Tiểu Ngọc nhỏ giọng hỏi.
“Vậy thì đi đến Thuý Vi lâu, nhất định có người của nhị tỷ tỷ ở đó. Ngươi nói nhị tỷ tỷ đến cứu ta.” Bàng Lạc Băng hung hăng nói.
“Vâng, Vương phi yên tâm, nô tỳ sẽ đi.”
Tiểu Ngọc cẩn thận đi ra ngoài, thị vệ cũng không làm khó nàng.
“Vương Phi, đi thôi.”
Tấn vương phi hừ lạnh một tiếng.
Đại Lý Tự là một ngục giam thuộc về hoàng gia, bình thường đều sẽ giam giữ một ít thành viên hoàng thất. Người của Đại Lý Tự bình thường cũng đều rất lãnh khốc vô tình, trông Thượng Quan Vân khuyết như thư sinh yếu ớt, nhu nhược nhưng thủ đoạn thật khiến người ta nghe tiếng đã sợ mất mật.
Dọc theo đường đi Tiểu Ngọc đi xuyên qua đường cái, cúi đầu, mặc áo choàng che mạn, cũng không dám nói chuyện với ai. Hiện tại Bàng Lạc Băng nói nơi đó, không biết một tiểu nha đầu như nàng có thể vào trong hay không?
Tiểu Ngọc suy nghĩ một chút quyết định mình vẫn trước tiên đi đến Thuý Vi lâu.
Trong Thuý Vi lâu đã chật kín người, mọi người thấy Tiểu Ngọc liền biết là nàng chưa từng đến đây lần nào.
“A, nha đầu này từ đâu tới, trông dáng dấp cũng được, đến đây làm vũ cơ (ả đào hoặc kỷ nữ) sao?” Tiết mụ uốn éo một cái nói.
“Ta tới tìm lâu chủ các ngươi.” Tiểu Ngọc cố gắng làm ra vẻ kiên cường nói.
“Ây, không biết nha đầu ở nơi heo hút nào đến đây, thực sự là không biết trời cao đất rộng là gì? Lâu chủ chúng ta là người mà ngươi muốn gặp thì gặp sao?” Tiết mụ nói.
“Ta là người của phủ Tấn vương, mau vào bẩm báo rằng ta muốn gặp lâu chủ chủa các người.” Tiểu Ngọc đứng chống nạnh nói.
Nếu như đổi thành người khác, khi nghe nói như vậy thì đã sớm bị doạ đến mất mật rồi. Thế nhưng Tiết mụ đã ở nơi này lâu rồi, đặc biệt là chủ nhân của bọn họ lại là công chúa Đông Tần Quốc, Tấn vương đã chết rồi thì còn ai cần quan tâm đến những điều này làm gì nữa?
“Thật to gan, đây là lệnh bài của Tấn vương phủ, các ngươi còn không mau quỳ xuống.” Khuôn mặt Tiểu Ngọc đỏ bừng lên nói.
Tiết mụ ngả ngớn cười nói “Hiện tại Tấn vương đã chết rồi mà, nhưng cho dù chưa chết thì làm gì được ta? Chắc ngươi ****Sóc***Là****Ta****l e q uu ydo n, cũng biết chủ nhân của Thuý Vi lâu là ai rồi, ngươi lấy lệnh bài này ra doạ chúng ta chi bằng hãy đem bán nó, có thể được một chút tiền chăng? Nó đối với chúng ta chẳng là cái cóc khô gì cả.”
“Ngươi….” Khuôn mặt Tiểu Ngọc đỏ bừng nói.
“Ồn ào cái gì?”
Thích Dao lười biếng ở trên lầu nhìn xuống. Vừa nãy nàng đang ngủ, chợt nghe ồn ào nên ra xem có chuyện gì đang xảy ra. Nàng trông người này rất quen mắt.
“Thưa lâu chủ, Vương Phi nhà ta muốn cầu kiến nhị tiểu thư.”
Trong nháy mắt khuôn mặt Thích Dao bỗng biến sắc, nàng chợt nhớ ra người này là ai nên thần bí cười cợt “Tiết mụ, hãy đuổi nàng ta ra khỏi đây ngay.”