Khuynh Thành Tiểu Độc Phi

Chương 238: Chương 238: Hi vọng




Tử Tước nhìn theo, uất ức vì không ngăn được phu nhân. Nàng chỉ có thể đi theo bên cạnh phu nhân.

Khi nhìn sắc mặt Tử Tước, Dương thị dù ngốc đến cỡ nào cũng hiểu Bàng Lạc Tuyết chắc chắn đang xảy ra chuyện.

Dương thị lạnh lùng đẩy tay Tử Tước, quay về hướng Nhị phu nhân nói: “Muội muội, ta ra ngoài đã lâu, cũng nên trở về một chuyến.”

Nhị phu nhân cười nói: “Tỷ tỷ nói cũng đúng lắm. Hiện giờ trong phủ đang rối loạn, ai cũng mong tỷ tỷ trở về chủ trì công đạo. Lại nói Vũ nhi và Sách nhi lại sắp có tin vui nên trong phủ lại càng thêm náo loạn. tỷ tỷ trở về là tốt nhất.”

Dương thị lạnh lùng liếc mắt nhìn Nhị phu nhân, quay về phía Tử Tước nói: “Còn đứng đó làm gì, không mau đến đỡ ta.”

Tử Tước không dám nhìn vào mắt của Dương thị, nàng cúi đầu khom người đỡ Dương thị trở về. Trong lòng nàng thầm thở dài, lần này coi như xong đời, nhất định phu nhân đang tức giận lắm đây.

Còn Nhị phu nhân nhìn nét mặt Dương thị, trên mặt cũng không vui. Theo nàng suy đoán, khi nghe tin Bàng Lạc Tuyết ốm nặng thì ít nhất Dương thị sẽ ngất xỉu tại chỗ dẫn đến tính mạng bị đe dọa. Thế mà giờ đây nàng chỉ thấy trên khuôn mặt Dương thị có chút tái nhợt mà thôi.

Dương thị nhìn gương mặt thất vọng của nhị phu nhân thì nàng khẽ mỉm cười khinh miệt. Ngay từ lúc đầu, Dương thị đã sớm nhìn ra ý đồ của lũ tiểu nhân này nhưng nàng vẫn chưa biết mục đích thật sự của bọn chúng là gì? Chúng vì cái gì mà tới đây?

Nàng đoán chừng nhị phu nhân muốn đến xem cảnh nàng vì không chịu nổi đả kích quá lớn mà mất mạng khi nghe tin nữ nhi mình , Bàng Lạc Tuyết bị lâm nạn. Tuy giờ phút nàng nghe tin Bàng Lạc Tuyết gặp chuyện không may thì lòng nàng sớm đã tan nát rồi nhưng bây giờ nàng biết mình nên cố gắng đứng lên, phải dũng cảm để người thân mình không còn phải đau đớn, kẻ thù không còn hả hê, sung sướng đắc ý cười khinh miệt.

“Muội muội đang nhìn gì?” Dương thị khẽ mỉm cười hỏi.

“Không có, không có, muội muội cảm thấy lần này dường như tỷ tỷ thay đổi rồi.” Nhị phu nhân sững sờ nói.

Dương thị sờ mặt mình, liếc nhìn Nhị phu nhân nói: “Thật sao?”

Nhị phu nhân xấu hổ cười.

Dương thị và Tử Tước vừa đi khỏi, thị vệ cũng liếc nhìn nhau. Bọn họ quyết định đuổi theo xe ngựa kia vì nếu Dương thị có việc gì bất trắc, chỉ sợ nếu có mười cái đầu thì bọn họ cũng không gánh nổi.

Vài thị vệ ở lại bảo vệ những đứa trẻ trong sân, còn lại đuổi theo Dương thị trở về phủ Bàng Quốc Công.

Nhìn thấy mấy đứa trẻ tập viết mệt mỏi, bọn nha hoàn bưng thức ăn dụ dỗ bọn chúng ăn điểm tâm.

Mấy tiểu oa nhi nghiêng đầu nhìn bọn nha hoàn hỏi: “Dì đâu?”

Vài tiểu tử ríu rít hỏi nên bọn hạ nhân vội vàng nói: “Dì đi chuẩn bị thức ăn cho các em rồi. Bây giờ các em ăn chút đồ và tiếp tục tập viết chữ nhé.”

Mấy đứa trẻ không nghi ngờ gì nữa, mở mắt nhìn điểm tâm và nghiêm túc ăn từng miếng.

Phủ Bàng Quốc Công

Thích Dao đứng ở nơi cao nhất của phủ Bàng Quốc Công, nhíu mắt nhìn về nơi xa. Đột nhiên khóe miệng cô nhếch lên nhìn về phía công chúa Trường Nhạc nói: “Tỷ tỷ Trường Nhạc, bọn họ đã trở về.”

Trường Nhạc cũng rất vui mừng ngẩng đầu nhìn về phía trước. Bàng Sách vừa bước vào cửa, nghe thấy lời Thích Dao vừa nói thì hắn vội vàng ôm công chúa Trường Nhạc nhảy lên và nhìn về phương xa. Vài bóng người phong trần đang tiến về phía họ càng ngày càng gần.

Bàng Sách ôm cả người công chúa Trường Nhạc, nói: “Bọn họ đã trở về, Tuyết Nhi được cứu rồi.”

Kể từ khi Bàng Sách biết Bàng Lạc Tuyết chính là thần y, trong lòng hắn cũng không dễ chịu. Hắn vẫn luôn lo lắng cho Bàng Lạc Tuyết. Người ta có câu “Thần y không tự chữa cho mình”, việc này mới là việc khiến hắn lo lắng nhất.

Trong hoàng cung Nam Chiếu quốc, hoàng hậu cầm một mẻ xà đảm (mật rắn) bỏ vào miệng mình, nàng nghe cung nữ bẩm báo: “Bẩm nương nương, thái tử đã đến Đông Tần quốc rồi.”

Hoàng hậu Nam Chiếu quốc vừa cầm chén ngọc có xà đảm đỏ tươi vừa khẽ cau mày nói : “ Thật là… nó vẫn còn quá trẻ, chỉ xử trí tình huống theo cảm tính mà thôi. Lần này chỉ sợ Bàng Lạc Tuyết không thể giữ lại mạng mình được nữa. Công chúa Vũ Dương làm rất tốt.”

Nha hoàn bên cạnh bưng chiếc khay có đựng khăn tay, hoàng hậu lau hai tay sau đó trực tiếp ném trên mặt đất khiến ai nấy đều giật nảy mình. Từ trước đến giờ, hoàng hậu Nam Chiếu quốc vốn là người lạnh lùng, khó ai có thể nắm bắt được tâm trạng của nàng. Nếu nàng tức giận thì mọi người ai nấy đều lo sợ, lo sợ mình sẽ bị hoàng hậu sai người kéo ra ngoài chém. Vì vậy, tất cả mọi người không ai dám lớn tiếng, thậm chí họ cũng không dám thở mạnh, chỉ sợ sơ ý một chút thì sẽ chọc giận người hoàng hậu đức cao vọng trọng có tính khí thất thường này.

“Xin nương nương bớt giận.” Nha hoàn vội vàng quỳ trên đất run rẩy nói.

Ánh mắt hoàng hậu lạnh lẽo nhìn chén xà đảm, đôi môi thoa son đỏ tươi khẽ nhếch lên nói: “Các ngươi đứng lên đi, ta không hài lòng về đứa bé này lắm. Nếu hắn muốn trở thành hoàng đế của một quốc gia thì thật sự còn quá non nớt.”

Mấy nha hoàn vội vàng nói: “Thái tử trị vì thiên hạ, lại có nương nương phía sau yểm trợ, nhất định sau này hắn sẽ trở thành hoàng đế tiền nhiệm của Nam Chiếu quốc.”

Hoàng hậu cười lạnh một tiếng, “Đứa bé kia càng ngày càng không tuân lệnh ta nữa.”

Hoàng hậu đối với thái tử càng ngày càng không hài lòng, nha hoàn , vẫn quỳ trên mặt đất, khóe miệng hơi nhếch lên, rốt cuộc nàng cũng đã hoàn thành nhiệm vụ Hoàng đế giao phó rồi.

Ánh mắt Hoàng hậu nhìn nha hoàn đang quỳ trên đất, nói: “Đứa nha hoàn này lại rất thông minh, luôn trung thành với chủ tử của mình.”

Nha hoàn đang quỳ dưới đất, khi nghe hoàng hậu nói vậy, trán bỗng chảy mồ hôi lạnh, liên tục dập đầu cầu xin tha thứ: “Nương nương tha mạng, nương nương tha mạng, nô tỳ luôn trung thành với hoàng hậu nương nương, nô tỳ luôn trung thành với hoàng hậu nương nương.”

Hoàng hậu nhìn thái giám đang đứng bên cạnh, thái giám hiểu ý lấy từ trong lồng ngực ra một cây gậy Bạch Lăng. Hắn lặng lẽ đi tới phía sau lưng nha hoàn, lấy tay bịt miệng nàng, dùng sức kéo gậy một cái. Nha hoàn mới vừa rồi còn giẫy giụa thoi thóp mà giờ đây đã biến thành một cỗ thi thể.

Tất cả các cung nhân đứng đó cũng im lặng, nha hoàn này chính là một trong những người được hoàng hậu tín nhiệm nhất nhưng chỉ trong nháy mắt nàng đã không còn thở. Hoàng hậu cũng thật độc ác vô biên.

Hoàng hậu liếc mắt nhìn, sau đó nói: “Ai muốn đi theo bên cạnh ta thì nhất định phải trung thành với Bổn cung. Ngược lại bổn cung cũng sẽ không bạc đãi các ngươi, nhưng nếu các ngươi phản lại bổn cung, vậy cũng đừng trách lòng dạ Bổn cung ác độc. Kết cục của cung nữ này chính là tấm gương cho các ngươi đó.”

Nhóm cung nhân quỳ gối xung quanh nói: “Bẩm Hoàng hậu nương nương, xin người bớt giận, chúng nô tài không dám.”

Hoàng hậu nhếch miệng cười nói: “Kéo nha hoàn này ra ngoài cho chó ăn thôi. Ta chắc chắn những tiểu tử kia rất lâu vẫn chưa được ăn thịt người rồi.”

Thái giám rùng mình sợ hãi, nhưng vẫn gật đầu nói: “Dạ, tuân lệnh hoàng hậu nương nương.”

Thật ra hoàng hậu cũng đã sớm phát hiện ra nha hoàn có quan hệ mật thiết với nhị hoàng tử. Đối với nàng, một đứa trẻ thì phải biết vâng lời nàng thì mới có thể gánh vác cả giang sơn Nam Chiếu quốc này. Nhưng quan trọng nhất là phải chí hướng một lòng muốn đem Nam Chiếu quốc ngày càng phát triển, ngày càng lớn mạnh hơn.

Nhị hoàng tử đã tiết lộ bí mật này cho cung nữ thì có lẽ sau này hắn có trở thành hoàng đế thì hắn cũng sẽ phong cho cung nữ này làm tứ phi. Tiếc rằng nàng ta cũng không còn mạng để hưởng thụ nữa rồi.

Phủ Bàng Quốc Công

Triệu Chính Dương và Sở Mộc Dương cùng nhau trở về phủ Bàng Quốc Công, vào lúc họ nhìn thấy phủ Bàng Quốc Công hiện ra trước mặt mình thì cảm thấy kích động. Hai người liếc mắt nhìn nhau, trong lòng cũng trở nên nặng nề nói: “Tuyết Nhi, chúng ta trở về rồi. . . . . . . . .”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.