Kỳ Nguyệt lại không nghĩ tới chính mình lại có thể bị lừa gạt một cách đơn giản như thế. Nàng cẩn thận từng li từng tí nhìn Bàng Lạc Tuyết nói:“Không biết ta nên xưng hô với cô nương như thế nào?”
“Tiểu nữ tên gọi là A Ly.”
“Nếu có một ngày bổn cung nghĩ thông suốt, có lẽ sẽ tới đây tìm cô nương A Ly.”
Bàng Lạc Tuyết lấy tay che miệng sững sờ: “Ta nói rồi, nương nương chỉ có thời gian một tháng, nếu sau một tháng nương nương cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng, ta sẽ thay đổi người. Đến lúc đó, người phải chết có lẽ chính là nương nương.”
Kỳ Nguyệt lạnh mặt, xoay người rời đi.
“Nương nương dừng chân.” Bàng Lạc Tuyết nói.
Kỳ Nguyệt ngẩn ra “Cô nương dự định lật lọng không muốn tha bổn cung đi?”
Bàng Lạc Tuyết mỉm cười “Nương nương yên tâm, ta vẫn chưa đê hèn đến mức như vậy, chỉ là bên cạnh nương nương còn có nhiều nô tài bị thảo dân giết chết. Khi trở về, nương nương nhất định sẽ bị phi tử của đại hoàng tử hoài nghi, ta chỉ sợ chưa chờ được đến một tháng thì nương nương đã không còn mạng nhỏ đến đây nữa.”
“Ngươi dám nguyền rủa bổn cung, bổn cung rất được đại hoàng tử yêu thích... .”
“Ha ha ha, ha ha ha ha… “ Bàng Lạc Tuyết lấy tay che miệng cười lớn.
“Ngươi cười cái gì?” Khuôn mặt Kỳ Nguyệt đỏ bừng nói.
“Không phải ta đang cười nương nương mà là vì không ngờ nương nương lại ngây thơ như vậy. Khi nam nhân đối mặt với quyền lực thì nữ tử mình yêu thích có tính là gì.” Giọng Bàng Lạc Tuyết rất lạnh, lạnh đến nỗi muốn đem đông chết người khác vậy.
Bỗng Kỳ Nguyệt có cảm giác rát buốt trên khuôn mặt mình. Nàng cúi đầu không dám nhìn vào mắt Bàng Lạc Tuyết.
“Cô nương A Ly, xin hãy cho bổn cung một thời gian.”
“Người đâu, đưa nương nương ra ngoài.”
Từ trong góc, U Nhược đi ra, quay về Kỳ Nguyệt chắp tay nói: “Nương nương xin mời.”
Kỳ Nguyệt gật gù, đi như chạy rời khỏi nơi này .
“Muội cảm thấy một người nữ tử như vậy có thể làm được trách nhiệm lớn này sao? Tỷ luôn cảm thấy nàng quá mức nhát gan nhu nhược, hài tử của chính mình bị hại chết lại không dám hé răng.” Thích Dao từ một nơi khác bước ra nói.
“Nếu nàng thật sự vô dụng thì tại sao Vương gia lại muốn giữ thứ nữ bên cạnh mình? Nếu như đại phu nhân không nắm vững người thứ nữ này thì làm sao phu nhân cứ vậy mà an tâm đây? Và nói vậy có lẽ trong lòng Vương thừa tướng cũng chắc chắn hiểu rõ.” Bàng Lạc Tuyết nói.
“Chỉ mong nha đầu này còn hữu dụng, thực ra cũng không đến nỗi phiền phức như vậy làm gì. Chỉ cần chúng ta hành động một chút trong thức ăn của họ thì bọn họ cũng đủ chết rồi.” Thích Dao dửng dưng nói.
“Muốn bọn họ chết thì muội cũng có rất nhiều phương pháp nhưng mối thù diệt môn của Tiểu Tứ Tử không thể cứ vậy mà bị quên lãng đi. Tỷ có cảm thấy bầu trời ở Bắc Yến này rất xanh so với bầu trời Đông Tần không? Muội có chút yêu thích nơi này.”
Thích Dao nhìn một chút, mùa đông bao phủ như làn áo bạc, đúng là khí hậu nơi đây đặc biệt sạch sẽ hơn những nơi khác.
“Trong những ngày đặc biệt lạnh như thế này, mọi người cũng bắt đầu nghỉ dưỡng. Ngoài ra, thân thể muội sau khi sinh Nguyệt Nhi lại càng ngày càng kém. Muội ở đây nghỉ ngơi cũng được.” Thích Dao nắm đôi tay đang lạnh lẽo của Bàng Lạc Tuyết nói.
“Ừm, vì nữ nhi của muội, muội phải cố gắng bảo vệ tốt chính mình.” Bàng Lạc Tuyết lẩm bẩm nói.
Cách xa Bắc Yến quốc, bên trong hoàng cung Đông Tần quốc, Triệu Chính Dương khoác long bào, ngồi trong cung hoàng hậu nhớ nhung về Bàng Lạc Tuyết. Nơi này hết thảy đều được bố trí dựa theo khuê phòng của Bàng Lạc Tuyết ở phủ Bàng Quốc Công. Bên trong đều là những vật dụng thường ngày Bàng Lạc Tuyết ưa dùng. Lúc này trong cung đúng là yên lặng, chỉ có mấy người nha hoàn lui tới dọn dẹp, còn ngoài ra cũng chỉ có mỗi hoàng đế mỗi ngày đến đây.
“Hoàng thượng, nương nương Tình phi nói là dâng lên những món hoàng thượng thích ăn để hoàng thượng nếm thử.” Bơi nói.
Hoàng đế lạnh lùng ngẩng đầu lên: “Ngươi hãy nói với nàng rằng không cần chờ trẫm. Gần đây trẫm cảm thấy có chút không thoải mái nên muốn nghỉ ngơi trong cung hoàng hậu.”
Bơi cũng rất bất đắc dĩ, nàng biết hoàng đế sẽ nói như vậy. Cũng lâu như vậy rồi, ngoại trừ những khoảng thời gian bắt buộc ngồi cùng với các phi tử thì bình thường ngài vẫn ở trong cung hoàng hậu. Mà hoàng hậu nương nương đi lâu như vậy vẫn chưa thấy trở về.
“Sao ngươi lại đến đây thông báo, Tiểu Đức tử đâu?”
Bơi lắc đầu thở dài: “Thuộc hạ cũng không ngờ Tiểu Đức Tử chỉ cần nhìn bộ mặt nghiêm túc của hoàng thượng thì liền không dám đến bẩm báo.”
Triệu Chính Dương sững sờ: “Có tin tức của Tuyết Nhi sao?”
“Hoàng hậu nương nương giống như là đã biến mất không còn vết tích nào cả. Lần này ngay cả Bạch Đinh cũng không thể điều tra ra được tin tức của nàng.” Bơi nói.
“Còn Bắc Yến, Nam Chiếu quốc còn có Hải Quốc, Tây Lăng cũng không có sao?” Triệu Chính Dương vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi.
Bơi lắc đầu một cái.
“Tránh ra, bổn cung muốn gặp hoàng thượng.”
Bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh ác liệt của một nữ nhân.
“Là ai?” Triệu Chính Dương không vui nói.
Nơi này là nơi của Tuyết Nhi, làm sao hắn có thể cho phép những người này quấy rối nơi thanh tĩnh này được?
“Hoàng thượng, là thần thiếp.”
Tiểu Đức Tử bị phi tử của hoàng thượng trước mắt đây làm khó dễ. Hoàng thượng đã có mệnh lệnh, bất luận người nào cũng đều không thể quấy nhiễu đến cung an bình của hoàng hậu.
Nương nương Tình phi chính là người đứng đầu trong tứ phi, mà nàng lại là nữ nhi của thừa tướng gia. Vì thế, lẽ dĩ nhiên người người đều kính nể.
“Hãy đưa nàng trở về cung.” Triệu Chính Dương quay về phía Bơi nói.
“Hoàng thượng, Tình phi nương nương dù sao cũng là nữ nhi của Lưu thừa tướng. Hiện tại triều chính bất ổn, mà bên ngoài lại có phản ứng đối lập với hoàng hậu nương nương.” Bơi cẩn thận nói.
Triệu Chính Dương cau mày nói: “Vậy cho nàng vào đi.”
“Cho mời Tình phi nương nương vào yết kiến.”
Tình phi liếc mắt nhìn Tiểu Đức Tử, lại đưa tay sờ sờ búi tóc mình. Sau đó, quay về phía cung nữ bên cạnh mình nói: “Bổn cung được không?”
“Nương nương yên tâm, hôm nay nương nương rất xinh đẹp.”
Tình phi đắc ý nở nụ cười.
Dù nói gì thì Tình phi cũng tự xưng là mỹ nhân. Búi tóc được bới cao, thùy liên trâm xuyên qua đỉnh búi tóc, tua rua nạm kim cương màu bạc sáng lấp loá. Đôi mắt sáng lóng lánh, ngón tay ngọc ngà, eo nhỏ nhắn xinh xắn, da trắng như tuyết, tứ chi thoảng ra mùi hương hoa, chân bước liên tục về phía trước. Dung mạo như bức tranh vẽ được phác hoạ tài tình, khuôn mặt ngây thơ non nớt biểu hiện ra từng tia từng tia quyến rũ, câu hồn nhiếp phách. Bước chân phiêu diêu tựa tiên nữ, phong thái nghiêng nước nghiêng thành tựa như tiên tử không nhiễm chút bụi hồng trần khiến người nam tử đột nhiên bị đoạt mất hồn phách. Bên cạnh đó, một thứ khiến người khác khó quên chính là một đôi mắt trong suốt, sáng như ánh sao vào đêm rằm. Đôi tròng mắt lại dĩ nhiên có ba phần cực kỳ giống Bàng Lạc Tuyết .
“Thần thiếp bái kiến hoàng thượng!”
Tình phi lập tức khôi phục phong thái của tiểu nữ nhân, thật giống như tình cảnh vừa nãy chưa từng xuất hiện.
“Không biết Tình phi tới nơi này làm gì?” Hoàng đế nói.
Tình phi áp chế lại cảm giác không vui từ tận đáy lòng mình, nàng cố gắng nghĩ đến mục đích của mình tới nơi này nên cười híp mắt nói: “Thần thiếp biết hoàng thượng dạo này không thoải mái trong người , chắc là do người cũng không muốn hoàng hậu tỷ tỷ rời đi. Vì vậy, thần thiếp sai nha hoàn làm vài món ngon đem đến đây cho hoàng thượng thưởng thức.”
Ánh mắt Hoàng đế chìm xuống, khẳng định là lão hồ ly Lưu thừa tướng kia lại đang có ý định gì đây.
“Ái phi thật có lòng.”
Tình phi cười híp mắt đứng lên: “Hãy dọn bàn ăn lên.”
Bơi liếc mắt nhìn Hoàng đế. Hoàng đế gật gù ra lệnh: “Dọn bàn ăn lên.”
Tiểu thái giám cũng mau chóng dọn bàn ăn lên trước mặt Hoàng đế.
Nha đầu bên cạnh Tình phi chuẩn bị sắp xếp đồ ăn, cũng thuận tiện thả một bình rượu ngon ở phía trên.
“Hoàng thượng, hoàng hậu tỷ tỷ không ở nơi này, ngài hãy để thần thiếp hầu hạ ngài dùng bữa.”
Triệu Chính Dương cố nén cảm giác không vui trong lòng, cũng gật gù.
Tình phi thấy thế thì quay về phía những người còn lại nói: “Các ngươi đều lui ra ngoài đi.”
Mọi người đều liếc mắt nhìn, dù lòng không cam nguyện nhưng vẫn đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Tình phi và Triệu Chính Dương. Tình phi đúng là rất lạc quan, dường như nàng hận không thể quấn quýt trên người Triệu Chính Dương chặt hơn nữa.
Triệu Chính Dương cau mày.
“Hoàng thượng hãy nếm thử món vịt hầm rượu này.”
“Ừm.”
Triệu Chính Dương cầm lấy chén ăn vài miếng gật gù, sau đó lại uống rượu. Hắn có cảm giác dường như tay nghề của ngự thiện phòng (nơi làm thức ăn cho vua) càng ngày càng kém rồi.
“Trẫm đã no rồi.”
Triệu Chính Dương bắt đầu ra lệnh trục (ý là đuổi khách) khách rồi.
Tình phi lúng túng cười cợt: “Bệ hạ, tối nay thời tiết thật đẹp, hoàng hậu nương nương không ở đây, chi bằng. . .”
“Tình phi, chú ý thân phận của ngươi, nơi này là cung điện của hoàng hậu.” Hiện tại Triệu Chính Dương thực sự không thích nàng.
Tình phi sợ hết hồn quỳ xuống.
“Hoàng thượng bớt giận, hoàng thượng bớt giận. Chỉ vì thần thiếp chỉ muốn làm ngài được vui vẻ thôi, không có ý không tôn kính hoàng hậu nương nương.”
Triệu Chính Dương nhìn Tình phi, ánh mắt sáng tối chập chờn. Hắn cảm thấy nữ nhân này tuyệt đối không thể lưu lại được...